“Ái khanh, đừng thừa nước đục thả câu nữa, có thể kể chỉ tiết cho trẫm được không?” Nữ đế giục.
“Vâng, thưa bệ hại”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, nói một cách cực thông minh và trí tuệ: “Thứ nhất, muốn sản xuất xi măng nhất định phải có đất sét, đá vôi và xỉ sắt, ba thứ này không thể thiếu bất cứ một thứ nào được! Đất sét và đá vôi có thể dễ dàng có được nhưng xỉ sắt thì lại không!”
“Phải biết rằng quặng sắt đều nằm trong tay của triều đình chúng ta, nghiêm cấm cá nhân khai thác, mà xỉ sắt lại là phế kiệu còn thừa lại sau khi luyện sắt, cho nên trong thiên hạ cũng chỉ có triều đình ta sở hữu nhiều xỉ sắt, những phiên vương khác hoàn toàn không có điều kiện ấy, như vậy sẽ hạn chế khả năng sản xuất của bọn họi”
Mọi người gật đầu. Nữ đế bảo: “Ái khanh, nói tiếp đi!”
“Thứ hai, cho dù bọn họ có tìm được cả ba thứ ấy nhưng chỉ phí sản xuất là một nhân tố không thể bỏ qual”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Xưởng xi măng của vi thần cách chưa đến năm dặm về phía nam có thể lấy được rất nhiều đá vôi, cách chưa đến ba dặm về phía tây đã có thể thu hoạch được rất nhiều đất sét chất lượng tốt, cách phía bắc chưa đến bảy dặm đã có thể lấy được xỉ sắt, hơn nữa, dọc theo đường đi còn có con sông chảy xuyên suốt có thể vận chuyển theo đường thủy, tiết kiệm thời gian và sức lực, cứ như vậy chi phí sản xuất hiển nhiên sẽ giảm đi rất nhiều!”
“Nhưng các phiên vương lớn đi đâu tìm được điều kiện địa lý thuận lợi tốt như thế, cho nên xi măng mà bọn họ sản xuất ra hiển nhiên sẽ có chỉ phí cao hơn chúng †a rất nhiều, làm sao có thể cạnh tranh lại được chúng ta?”
Nữ đế nở nụ cười: “Ái khanh nói đúng, còn nữa không?” “Thứ ba, thị trường của bọn họ không ổn!”
Lâm Bắc Phàm chậm rãi đáp: “Xi măng chủ yếu dùng để xây nhà, nhà bán ra được mới có thể kiếm được tiền, mà nhà cửa nói thế nào cũng được tính là một vật phẩm xa xỉ, chỉ có người giàu có mới có thể mua được nhà xi măng, nói cách khác, chỉ có dân chúng giàu có mới có thể mua được nhà.”
“Nhưng mọi người nhìn khu vực Ký Bắc đó đi, trải qua nạn đám cướp dùng ngựa trước đó đã có rất nhiều người bỏ chạy, kinh tế thì suy thoái, nhà ở xây ra có thể bán được cho ai?”
“Lại nhìn vùng Giang Nam kia, tuy bên đó khá giàu có và đông đúc nhưng xảy ra tai họa lũ lụt, lương thực cung ứng xảy ra vấn đề lớn, ngay cả vấn đề cơm ăn còn không giải quyết được, mọi người nào còn để tâm đến chỗ ở nữa?”
“Vùng Võ Tây hoàn toàn khỏi cần nhắc đến, từ trước đến nay Võ Tây vương cực kỳ hiếu chiến, cái có thể cướp đã cướp hết rồi! Các thương nhân tự bảo vệ mình còn không kịp, nào dám chạy tới đó làm ăn nữa?”
“Về phần những nơi khác thì thị trường quá nhỏ, hoàn toàn không chống đỡ được, các thương nhân là người muốn kiếm tiền, mua bán không sinh lời thì ai thèm làm?”
“Cũng chỉ có triều đình chúng ta có thể năm được thị trường xi măng rộng lớn!”
“Kinh thành ở ngay bên cạnh, ở đây tập trung những người giàu có nhất trong cả nước, có tiền rồi sẽ cam lòng bỏ tiền mua nhà, vậy nguồn tiêu thụ xi măng hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Hơn nữa, hơn một năm nay lãnh thổ mà triều đình ta thống trị cũng coi như mưa thuận gió hòa, không xảy ra chiến loạn gì cả, dân chúng được nghỉ ngơi lấy lại sức, trong tay có tiền dư dả rồi hiển nhiên sẽ chịu tiêu tiền cho nhà cửa!”
Lâm Bắc Phàm giang rộng hai tay, nói với vẻ vô cùng kích động: “Đây chính là ưu thế lớn nhất của triều đình chúng ta, chúng ta sở hữu thị trường rộng lớn nhất còn bọn họ thì không!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!