“Môn công pháp này quỷ dị ở đâu, sao ta không nhìn ra?”
Quách Thiếu Soái không hiểu.
“Tịch Tà Kiếm Phổ, ngươi từng nghe qua cái này chưa?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.
Hai người kia lập tức gật đầu, Quách Thiếu Soái nói: “Đương nhiên là biết rồi, đây là môn tà công đã khiến võ lâm hai lần bạo loạn, hại giang hồ tiêu điều, các môn phái tổn thất nghiêm trọng! Thế nhưng nó có liên quan gì đến Tịch Tà Kiếm Phổ chứ?”
“Bởi vì Quỳ Hoa Bảo Điển được chỉnh sửa từ Tịch Tà Kiếm Phổ! Nói một cách khác thì nó chính là Tịch Tà Kiếm Phổ thứ hai!”
Quách Thiếu Soái kinh ngạc không thôi: “Sao có thể? Quỳ Hoa Bảo Điển không cần phải tự thiến, tại sao nó lại là Tịch Tà Kiếm Phổ?”
“Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển không cần tự thiến là thật, nhưng cũng sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá thật lớn!”
“Cái giá gì?”
“Tổn thọ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Trên đời làm gì có bữa trưa nào là miễn phí, có được thì chắc chắn sẽ có mất! Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn có tiến triển nhanh chóng, song thựa ra vẫn phải đánh đổi bằng tính mạng của mình!”
“Tu luyện đến Cửu Phẩm sẽ tổn ba đến bốn năm thọ, tu luyện đến Bát Phẩm sẽ tổn mười năm thọ! Tu luyện đến Thất Phẩm khả năng chỉ còn ba đến bốn năm để sống! Hay nói một cách khác, ngươi càng tu luyện nhanh thì càng chết nhanh!”
Quách Thiếu Soái đổ mồ hôi: “Không phải chứ? Đây cũng là tà môn sao?”
“Thiếu Soái à, ta với ngươi không thù không oán, ta lừa ngươi để làm gì?”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu Quách Thiếu Soái.
Mạc Như Sương nói: “Mặc dù công tử không biết võ công nhưng lại có thể trò chuyện về võ học với hai vị tông sư nên chắc chắn công tử rất tinh thông võ lí! Sư đệ, chúng ta nên nghe lời công tử!”
Quách Thiếu Soái gật đầu, Lâm Bắc Phàm hiểu biết về võ học nên bọn họ khâm phục vô cùng.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Ngoài ra, tu luyện công pháp này sẽ bị người khác khống chế!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái kinh ngạc: “Bị người khác khống chế…. Bị ai thao túng?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Ai cho các ngươi công pháp thì các ngươi sẽ bị người ấy thao túng!”
Hai người kia đồng thanh đáp: “Kí Bắc vương!”
Trông dáng vẻ kinh ngạc, sợ hãi và phẫn nộ của bọn họ, Lâm Bắc Phàm đang định giải thích kẻ đứng đằng sau là môn chủ Thiên Môn, còn Kí Bắc vương chỉ bị hắn ta tính kế mà thôi, song lời vừa đến miệng thì hắn lại thôi.
Môn chủ Thiên Môn chẳng phải kẻ tốt lành gì, mà Kí Bắc vương cũng thế! Nếu cả hai đã âm hiểm như nhau vậy thì cứ để bọn họ âm hiểm đến cùng đi!
“Không sai, chính là Kí Bắc vương!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, nói: “Kí Bắc vương vì tư lợi mà ra vẻ đạo mạo, nếu có một công pháp tu luyện tốt như thế, sao hắn ta có thể giao cho người ngoài? Hắn ta giấu đi còn chẳng kịp nên chắc chắn còn ý đồ khác!”
“Chuyện này đã rất rõ ràng rồi, hắn ta muốn mua chuộc các ngươi bằng bộ công pháp này để các ngươi hi sinh tuổi thọ của mình mà tu luyện, sau khi thực lực lớn mạnh thì dù các ngươi có phát hiện ra chân tướng các ngươi vẫn bị hắn ta khống chế thôi!”
“Quá hiểm độc! Nếu hai người các ngươi không hiểu mà đi tu luyện công pháp này, bị người ta mua chuộc mà không biết!”
“Kí Bắc vương!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn thất vọng về Kí Bắc vương.
Không những thất vọng, bọn họ còn căm ghét, phẫn nộ!
Mấy năm nay bọn họ đã làm quá nhiều chuyện vì Kí Bắc vương, lặn lội đường xá, không ngừng nghỉ dù là đêm hay ngày, không có công lao cũng phải có khổ lao, bọn họ không hề bạc bẽo với Kí Bắc vương!
Cuối cùng sự thật chứng minh, sự nhiệt tình của bọn họ đều đem cho chó ăn hết.
Kí Bắc vương là một kẻ dã tâm bừng bừng, giả tạo, vì tiền tài mà có thể bỏ mặc dân chúng, hắn ta chẳng khác gì những phiên vương khác cả.
Hiện giờ để thực hiện dã tâm của mình, hắn ta còn giao môn tà công này cho bọn họ, để bọn họ bán mạng cho mình.
Đúng là quá hiểm độc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!