Lâm Bắc Phàm rất vui: "Ta cũng chúc các vị đại nhân được như ý nguyện, thăng quan tiến chức! Sang năm mới, mong rằng chúng ta sẽ tiếp tục sánh vai bên nhau, đồng hành từng bước kiến thiết Đức Thiên Phủ trở nên tươi đẹp hơn nữa!"
"Xin nghe theo lời giáo huấn của đại nhân!"
Các quan cùng đồng thanh đáp. Các quan lại trong Quốc Tử Giám cũng đến chúc tết. Quách bộ đầu của Lục Phiến Môn cũng dẫn người đến chúc tết.
Trong hai ngày liên tục, Lâm phủ của Lâm Bắc Phàm lúc nào cũng rất náo nhiệt, hết lượt khách này đến lượt khách khác đến chúc mừng năm mới.
Hôm ấy, trong số các vị khách đến nhà có thêm một bóng hình màu tím.
"Tử Nguyệt cô nương, chúc mừng năm mới! Đã lâu không gặp, cô có khỏe không?" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Người đang ở trước mặt hắn chính là vị công chúa lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều - Tử Nguyệt.
Đã vài tháng không gặp, nàng vẫn thon thả thướt tha như xưa, da dẻ trắng hồng, xinh đẹp yêu kiều. Đặc biệt là con ngươi màu tím kia càng ngày càng quyến rũ, khiến người ta phải say đắm.
Có thể thấy rằng, công lực của nàng đã cao hơn trước.
Tử Nguyệt công chúa bật cười thành tiếng: "Lâm đại nhân, đã lâu không gặp! Mấy tháng nay không gặp ngươi, ngươi lại thăng thêm hai cấp quan, trở thành phủ doãn của Đức Thiên Phủ rồi! Tốc độ thăng quan của ngươi, đúng là khiến tiểu nữ ta đây nhìn mà cảm khái, không thể không phục!"
Trong lòng nàng thật sự phục Lâm Bắc Phàm sát đất!
Hắn dẫn đầu đoàn đại biểu thanh niên của Đại Võ, giành được thắng lợi vẻ vang nhất từ trước tới nay!
Trong vòng chưa tới bốn ngày, hắn đem theo rất nhiều lương thực vận chuyển quãng đường dài tám trăm dặm, cứu tết được rất nhiều nạn dân!
Hắn phát minh ra thần khí xây dựng, xi măng, trong thời gian chưa tới ba tháng, không hề làm tiêu hao tài nguyên của triều đình, mà lại xây dựng nên một toàn thành có sức chứa hơn triệu người, giải quyết được vấn đều ăn ở, sinh hoạt của rất nhiều nạn dân!
Đâu đâu cũng là chuyện lớn, đủ để ghi danh sử sách!
Những chuyện này đủ để chứng minh rằng, hắn là một tên nhân tài yêu nghiệt! Bất kể ở phương diện quản lý địa phương hay chỉ huy tác chiến, hắn đều có tài năng hơn người!
Nếu có thể bắt cóc hắn, khiến hắn dốc toàn tâm toàn ý giúp nàng phục hưng vương triều, thì thật tốt biết mấy!
Chỉ một mình hắn, đã đủ để chống lại hàng trăm vạn hùng binh rồi!
"Tử Nguyệt cô nương quá khen rồi! Hôm nay cô tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
Sắc mặt của Tử Nguyệt công chúa trở nên nghiêm túc: "Lần này tiểu nữ tử đến đây chủ yếu là để chúc tết đại nhân! Cũng tiejn thể nói cho đại nhân biết tình hình ở phía bên kia, mong đại nhân giúp ta phân tích một chút!"
"Tử Nguyệt cô nương, mời vào bên trong!"
"Mời đại nhân!"
Hai người vào trong thư phòng, sau khi uống một chén trà.
Lâm Bắc Phàm cười hỏi: "Công chúa, tình hình bên phía Võ Tây vương thế nào rồi? Võ Tây vương hiện ra sao, có động tĩnh gì hay không?"
"Quân sư, suốt mấy tháng nay, bọn ta phát triển rất nhanh chóng, nhanh đến nỗi vượt ra khỏi sức tưởng tượng của ta!" Tử Nguyệt công chúa vui mừng ra mặt: "Hiện giờ, bọn ta đã tập hợp được năm mươi vạn người ở Võ Tay, trong đó số binh lính được huấn luyện một cách chuyên nghiệp lên tới mười vạn người!"
"Hầu như ở mỗi thôn làng, bọn ta đều có căn cứ bí mật! Các địa đạo được đào thông với nhau, lên tới bảy mươi hai nhánh! Bọn ta nắm giữ thực lực đủ để đánh với Võ Tây vương một trận rồi! Dự kiến, sang năm, bọn ta sẽ bắt đầu tiến hành chiến tranh du kích, cho Võ Tây vương biết sự lợi hại của bọn ta!"
"Đúng là rất nhanh! Còn Võ Tây vương thì sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Cuộc sống của Võ Tây vương trôi qua trong khổ sở!" Tử Nguyệt công chúa càng nói lại càng thỏa mãn: "Kể từ sự việc kho báu của Tà Nguyệt, Võ Tây vương đã phải hao binh tổn tướng, không cấu kết với Đại Nguyệt vương triều nữa, phương diện nào cũng gặp vấn dề! Ở lĩnh vực binh lực và lương thực, hắn ta gặp nhiều khó khăn nhất!"
"Cho nên, để bổ sung binh lực và lương thực của mình, Võ Tây vương lại một lần nữa trở nên rất hiếu chiến, ép buộc thanh niên trai tráng phải nhập ngũ, vơ vét lương thực của người dân, những nơi hắn ta đi qua không còn sót lại dù chỉ một ngọn cỏ, người dân không thể sống nổi!"
"Chính vì vậy, bọn ta mới có thể phát triển nhanh như thế!"
"Mặt khác, khi Võ Tây vương tiến hành trưng binh, bọn ta còn phái người tới nhập ngũ ở chỗ của hắn ta! Trong quân đội của Võ Tây vương có rất nhiều người của bọn ta đang ẩn ấp, bọn ta nắm được hành động của hắn ta! Như vậy, khi bắt đầu cuộc chiến, tất nhiên sẽ biết người biết ta, mọi chuyện thuận lợi!"
Tử Nguyệt công chúa nhíu mày: "Quân sư, bản cung có thông minh không?"
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên, khen ngợi: "Công chúa lợi hại, hạ quan khâm phục!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!