Nhưng không đuổi kịp thì vẫn phải đuổi!
Bọn họ bị mai phục, tổn thất mất mấy chục người vậy mà ngay cả đối phương là ai cũng không biết!
Nếu không bắt lại hỏi cho rõ ràng thì làm sao ăn nói với cấp trên đây?
“Đuổi theo bọn chúng, không thể để bọn chúng chạy mất!”
“Cố hết sức bắt sống! Lên!”
“Phái thêm ít người nữa đi, mọi người theo ta!”
…
Đôi bên ngươi đuổi ta chạy, bất tri bất giác đã rời khỏi Đại Lương thôn, lệch khỏi tầm nhìn của đội quân lớn chạy tới một con đường nhỏ vắng dấu chân người.
Lúc này, đám người bắn tên đó không chạy nữa mà quay người lại tiếp tục bắn giết.
Trong bụi cỏ hai bên con đường nhỏ lại có hơn nghìn người nữa nhảy ra, trong tay giơ cung tên bắn vù vù.
Đám truy binh hoảng hốt tá hỏa.
“Vậy mà vẫn còn mai phục nữa sao?”
“Mau trở về bẩm báo chuyện này với tướng quân ngay!”
“Người đông quá, chạy mau!”
…
Thế nhưng bây giờ muốn chạy cũng đã quá muộn rồi!
Sau mấy lượt mưa tên, một đám binh lính đuổi theo gần hai trăm người này đều chôn thây ở nơi này hết!
Mà bên Tà Nguyệt chỉ có mấy người bị thương chứ không một ai bỏ mạng!
Tử Nguyệt công chúa nhìn một màn này với vẻ hài lòng: “Tốt lắm! Lập tức thu dọn hiện trường, lại phái người đi quấy rối tiếp, tranh thủ dụ nhiều binh mã tới đây hơn đi!”
“Rõ, thưa công chúa!” Mọi người đồng thanh đáp.
Vẫn là một đám người bắn tên vừa rồi đó chạy về nơi đóng quân của quân Võ Tây vương, thực hiện một trận bắn từa lưa nữa.
Sau khi bắn xong lại quay đầu chạy như bay, không hề do dự một tí nào cả.
“Lại là bọn chúng nữa kìa!”
“Chết tiệt, có khả năng các huynh đệ trước đó đã xảy ra chuyện rồi!”
“Đuổi theo! Báo thù cho các huynh đệ!”
Lại là một nhóm người ngựa nữa qua đây!
Tốp nhân mã này khí thế hừng hực, vậy mà lại đạt đến năm, sáu trăm người!
Rõ ràng bọn họ đều đã nhận được bài học cho nên mới phái nhiều người như thế tới đây!
Thế nhưng, bọn họ hoàn toàn không ngờ người mai phục bọn họ còn đông hơn, thế mà đã lên đến hơn hai nghìn người, hơn nữa toàn chơi đánh lén, dựa vào ưu thế địa lợi của mình để bắn tên!
Sau một trận tên bắn loạn, đám nhân mã này cũng không thể gắng gượng được nữa!
“Lại phái người đi quấy rối tiếp!”
“Rõ, công chúa điện hạ!”
Vì thế, đám người bắn tên này lại chạy về bắn lung tung, bắn xong thì chạy, rất kích thích!
Đội quân Võ Tây vương thì tức giận kêu oai oái!
Nhưng tướng quân dẫn đầu lại khá lý trí, lớn tiếng hô: “Không cho phép đuổi theo nữa, trong chuyện này chắc chắn có bẫy, mọi người cứ dựng trại đóng quân, sau khi nghỉ ngơi cho tốt sẽ trở về báo cáo chuyện này với tướng quân, lại phái một đội ngũ lớn tới đây càn quét!”
“Rõ, tướng quân!”
Vì thế bọn họ mặc kệ mà dựng trại đóng quân, nhóm lửa thổi cơm.
Kế hoạch vẫn chưa đạt được nên người của Tà Nguyệt cũng không nản lòng, ngược lại chạy đến trước mặt quân Võ Tây và tiếp tục bắn tên.
Mấy mũi tên lạnh bắn ra lại mang đi mấy mạng người.
Quân Võ Tây vừa tức vừa cay cú, lại đuổi theo tiếp.
Nhưng chỉ đuổi được một đoạn đã chạy về rồi.
Dù sao bọn họ cũng sợ bị mai phục, sợ một đi không trở lại nữa.
Thấy vậy, lính Tà Nguyệt lại chạy về và tiếp tục bắn tên, quân Võ Tây lại đuổi theo.
Cứ như vậy, hai bên chạy qua chạy lại, giằng co với nhau, đấu thẳng đến khi trời tối, quân Võ Tây vẫn chưa được ăn một bữa cơm tử tế đã bị dày vò quá chừng.
Đội quân du kích của Tà Nguyệt cũng vô cùng mệt.
Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ quan tâm: “Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành rồi, hãy từ từ nghỉ ngơi, phần còn lại cứ giao cho chúng ta.”
“Vâng, thưa công chúa điện hạ!”
Tử Nguyệt công chúa đổi một nhóm người khác, nghênh ngang xuất hiện trước mặt quân Võ Tây.
“Tướng quân, chúng nó lại tới nữa kìa!” Binh lính lớn tiếng báo cáo.
Tướng quân quát to: “Chú ý! Một khi bọn chúng lại gần, lập tức bắn tên!”
“Rõ, thưa tướng quân!”
Kết quả, đối phương đi tới khu vực cách quân Võ Tây chừng bảy, tám mươi trượng đã dừng lại, đây là một khoảng cách an toàn, tên của đối phương không bắn tới được.
Sau đó, bọn họ lại rút mấy thứ giống như trống to và chiêng lớn từ sau người ra, khua chiêng đánh trống một cách vô cùng nhiệt tình.
“Thùng thùng thùng thùng…”
“Coong coong coong coong…”
Đánh chẳng có tiết tấu gì cả, cứ cố tình lại rất đinh tai nhức óc.
Quân Võ Tây ngẩn người: “Bọn chúng muốn làm gì vậy?”
Tướng quân tức giận nói: “Mụ nội nó chứ! Bọn chúng hoàn toàn chỉ muốn quấy rối chúng ta, không muốn cho chúng ta nghỉ ngơi đây mà!”
Các binh lính cũng nổi giận theo.
“Đậu má! Quá âm hiểm rồi!”
“Kế độc thế này mà cũng nghĩ ra được à?”
“Đất có thể nhịn chứ người ai mà nhịn được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!