Nữ đế và bách quan đành từ bỏ trước sự kiên quyết của Lâm Bắc Phàm.
Đúng lúc ấy, tin tức Lâm Bắc Phàm trở thành chủ soái trong công cuộc đối kháng với quân Ký Bắc đã được lan truyền khắp thiên hạ một cách nhanh chóng.
Phía triều đình, dân chúng tại kinh thành hớn hở!
“Cuối cùng cũng đổi thành Lâm đại nhân rồi, cuối cùng thì triều đình cũng đưa ra một quyết định đúng đắn!”
“Đã nói từ trước rồi mà, chuyện đánh trận nên để Lâm đại nhân đứng ra lo liệu! Lâm đại nhân cực biết đánh trận, lần nào ra tay cũng lấy nhỏ địch lớn và giành được chiến thắng toàn diện, còn quân thần hơn cả quân thần!”
“Cái tên cậu ấm nhà giàu Triệu Khoát kia còn chẳng xứng xách dép cho Lâm đại nhân!”
“Ký Bắc vương, lần này ngươi xong đời rồi! Hai huynh đệ còn chẳng ăn ai, huống chi là hắn ta? Ha ha!”
“Lâm đại nhân cầm quân, cuối cùng ta cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi!”
Tiếp đó, dân chúng ai cũng chờ mong, dõi theo Lâm Bắc Phàm từng giây từng phút, xem hắn chuẩn bị quân đội tác chiến thế nào, xem hắn đánh Ký Bắc vương, giành được thắng lợi mà trở về ra sao.
Tuy nhiên, điều khiến người ta buồn bực chính là Lâm Bắc Phàm chẳng làm gì cả.
Hắn không điều động binh lính, sắp xếp tướng sĩ, cũng chẳng chuẩn bị lương thực vật tư.
Sau khi kết thúc buổi triều sớm, hắn không tới Quốc Tử Giám thì sẽ tới phủ nha làm việc, chẳng khác gì so với ngày thường.
Hôm ấy, ti nghiệp Diêu Chính tới báo cáo công việc với Lâm Bắc Phàm, hắn ta không nhịn được bèn nhắc nhở: “Tế tửu đại nhân, những việc nhỏ này đại nhân giao cho hạ quan xử lý là được rồi, đại nhân nên đi làm chính sự thì hơn!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thân là tế tửu, đây chẳng phải là chính sự ta nên làm hay sao?”
“Ý hạ quan không phải như vậy, ý của hạ quan là Ký Bắc vương sắp sửa đánh chúng ta rồi!”
Diêu Chính sốt ruột khuyên bảo: “Ký Bắc vương là kẻ có dã tâm cực lớn, hắn ta nhăm nhe ngôi vị hoàng đế, vài hôm nữa thôi là hắn ta sẽ đánh đến kinh thành, triều đình đang rất cần đại nhân! Hiện giờ việc quan trọng nhất là đại nhân phải đi điều động binh lính, chuẩn bị đối phó với Ký Bắc vương chứ không phải ở đây xử lý mấy chuyện vặt vãnh này!”
“Hắn ta đánh tới đây là tốt nhất, ta đỡ phải chạy một chuyến xa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, trông hắn tự tin vô cùng: “Ngươi đừng thấy hiện giờ hắn ta đang bay nhảy tung tăng, nhưng thực chất hắn ta chỉ là một con châu chấu trong lòng bàn tay ta thôi, lúc nào ta cũng có thể bóp chết hắn ta!”
Diêu Chính lại càng sốt ruột hơn: “Tế tửu đại nhân, đại nhân đừng xem thường Ký Bắc vương, hạ quan nghe nói…”
Lâm Bắc Phàm phất tay đuổi người: “Diêu đại nhân, ngươi cứ đi làm những việc khác đi! Chuyện quân sự ngươi không hiểu đâu, về sau ngươi tự khắc sẽ biết!”
“Vâng thưa tế tửu đại nhân!” Diêu Chính không tình nguyện rời đi.
Sau khi trở về, hắn ta vẫn không cam tâm, bèn bảo vài đồng liêu đi khuyên Lâm Bắc Phàm chuẩn bị cho trận chiến, có điều ai cũng bị Lâm Bắc Phàm đuổi đi.
Trở về Lâm phủ, tiểu quận chúa hùng hùng hổ hổ xông vào.
Nàng túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, sốt sắng nói: “Lâm Bắc Phàm, Ký Bắc vương sắp sửa đánh tới nơi rồi mà ta nghe nói ngươi chẳng làm gì cả, lỡ thành bị phá thì biết phải làm sao?”
Lâm Bắc Phàm phản bác: “Ai bảo ta không làm gì, ta làm nhiều việc lắm đấy nhé!”
“Thế ngươi làm được những việc gì rồi?” Tiểu quận chúa hỏi.
Lâm Bắc Phàm đáp: “Ta đã tới Quốc Tử Giám và Đức Thiên Phủ xử lý công vụ, đuổi rất nhiều người giống quận chúa tới khuyên bảo ta! Giữa chừng ta có ăn cơm trưa, canh gà hầm trưa nay ngon lắm nên ta ăn thêm một bát! Ăn cơm trưa xong thì ta khá buồn ngủ nên đã chợp mắt nửa canh giờ, sau đó ta lại làm biếng thêm một canh giờ, giờ không có chuyện gì là ta về ăn cơm tối.”
Tiểu quận chúa: “…”
“Vậy tức là ngươi chẳng làm gì cả?”
Tiểu quận chúa lại càng sốt sắng hơn nữa, nàng túm lấy Lâm Bắc Phàm, kéo hắn ra ngoài: “Mau đi chuẩn bị binh lính quân đội đi, hiện giờ còn kịp đấy!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Thực sự không cần đâu mà, thật ra ta đã âm thầm chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là không nói ra thôi! Bằng không bị lộ ra thì coi như chẳng có tác dụng gì cả!”
“Thật à?” Tiểu quận chúa vẫn nghi ngờ lắm.
“Ngọc trai còn chẳng thật bằng ta nữa là! Quận chúa thông minh như vậy, ta lừa quận chúa làm gì?” Lâm Bắc Phàm phản bác.
“Ngươi nói cũng phải!” Tiểu quận chúa “chịu thua”.
Lúc ăn cơm tối, tiểu quận chúa chia một nửa số thịt trong bát mình cho Lâm Bắc Phàm với vẻ không nỡ, nàng nói: “Chia một nửa thịt cho ngươi, trận chiến này nhất định phải thắng đó, chúng ta nhờ vào ngươi hết đấy!”
Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng, có thể lấy được thịt từ miệng quận chúa đúng là khó khăn cực kì! Chẳng khác gì giành thịt từ trong miệng hổ cả!
Hai mắt Lâm Bắc Phàm nóng lên: “Tiểu quận chúa…”
Tiểu quận chúa ngẩng đầu: “Gì thế?”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!