Bên trong khu tránh nạn lập tức trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của dân chúng đều đổ dồn tới, trong ánh mắt ấy là vẻ tò mò, còn có chút địch ý.
Những người dân đến từ Đại Hạ cũng hiểu, năm nay hai nước đã từng xảy ra chiến tranh nên hai bên ghét nhau là chuyện bình thường.
Hơn nữa chuyến này bọn họ tới thì đồng nghĩa với việc sẽ chiếm dụng tài nguyên sưởi ấm của người dân Đại Võ, bọn họ không tức mới là lạ.
Những người dân Đại Hạ không muốn gây chuyện, càng không muốn tranh chấp với người dân Đại Võ.
Dưới sự sắp xếp của các binh sĩ canh gác, bọn họ được một nơi nho nhỏ để ở, sau đó bèn nằm xuống nghỉ ngơi. Hiện giờ bọn họ chỉ muốn trải qua mùa đông này một cách an toàn, được sống tiếp mà thôi.
Binh sĩ canh gác lớn giọng nói: “Nếu đã ở cùng nhau thì mọi người đều phải tuân thủ quy tắc, không được đánh nhau, gây ẩu đả, không được gây chuyện thị phi! Nếu ai vi phạm quy tắc thì ta sẽ đuổi người đó ra ngoài, đã hiểu hết chưa?”
“Hiểu rồi quan gia!” Mọi người đồng thanh đáp.
€ó lời cảnh cáo của các binh sĩ, mọi người đều vô cùng ngoan ngoãn, không biểu hiện quá nhiều ác ý.
Cứ thế hai ngày trôi qua, những người dân Đại Hạ đều ở nơi mình đã được sắp xếp và không đi đâu cả.
Lúc những người khác lớn giọng trò chuyện thì bọn họ cũng không nói, chỉ im lặng mà nghe.
Khi ăn cơm, bọn họ xếp hàng lấy cháo, đi vệ sinh xong thì rất nhanh đã quay lại, cực kì biết điều, thậm chí còn nghe lời hơn cả những người khác. Dần dần, mọi người cũng chấp nhận sự tồn tại của bọn họ. Thế nhưng cuộc sống bên trong khu tránh nạn suy cho cùng cũng rất nhàm chán.
€ó một vài người dân Đại Võ không chịu được cảnh tĩnh mịch nên đã tới tìm những người dân Đại Hạ.
Trong đó có một người thanh niên trông như tên côn đồ, tên là Vương Nhị Cẩu dẫn theo hai người tới, hắn ta ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn một người dân Đại Hạ gặp nạn.
Trông người dân Đại Hạ kia khoảng hai mươi tuổi, còn khá trẻ, song hắn ta cực kì gầy gò, trên mặt có chỗ đỏ có chỗ xanh, tai cũng thế, có vẻ là bị thương do lạnh.
Hai tay hắn ta ôm trước ngực, lùi lại tựa vào tường, nói với giọng đầy cảnh giác: “Các ngươi muốn làm gì?"
Những người dân Đại Hạ gặp nạn khác cũng trông thấy, bèn bảo: “Không được làm bừa, bằng không sẽ bị đuổi ra ngoài đấy!” Vương Nhị Cẩu bật cười, hắn ta nói: “Yên tâm, ta không làm bừa đâu, ta chỉ thấy chán quá nên muốn tìm các ngươi nói chuyện để giết thời gian ấy mài!"
Người dân Đại Hạ kia cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Các ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Không biết nữa, nói được chuyện gì thì nói chuyện ấy, dù sao cũng đang chán mà, ngươi nói xem có đúng không?”
Nhị Cẩu ngồi khoanh chân xuống như một lão hòa thượng, hắn ta nói: “Nghe đâu người dân Đại Hạ các ngươi tới đây để tránh nạn hả?"
Người dân Đại Hạ gặp nạn gật đầu: “Đúng vậy!"
“Xưng hô thế nào đây, các ngươi ở chỗ nào Đại Hạ?” Vương Nhị Cẩu hỏi.
Người dân Đại Hạ kia trả lời: “Ta họ Lưu, tên Lưu Sơ Bát, sinh vào ngày mồng tám nên mới đặt tên như vậy! Ta tới từ thôn Mạc Thạch ở Đại Hạ..."
“Thôn Mạc Thạch! Ta biết nơi đó, cách đây khoảng hơn một trăm dặm!” Vương Nhị Cẩu thốt lên.
Giọng nói của hắn ta thu hút sự chú ý của mọi người, những người khác trong khu tránh nạn cũng kéo nhau đến.
Lưu Sơ Bát gật đầu: “Đúng vậy, đúng là cách nơi này hơn một trăm dặm!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vương Nhị Cẩu không nhịn được, bèn hỏi: “Hơn một trăm dặm, trời lại giá rét như thế này, sao các ngươi chạy tới đây được vậy?"
Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta thở dài một hơi đầy bất lực, trong giọng nói tràn ngập vẻ đau thương: “Mọi người đều chết hết, không tới đây thì chúng ta còn biết đi nơi nào nữa?”
Vương Nhị Cẩu sững người: “Chết hết rồi ư? Người nhà của ngươi chết cả rồi?"
“Người trong thôn ta đều chết hết rồi!" “Gì cơ? Người trong cả thôn đều chết?"
Vương Nhị Cẩu kinh ngạc: “Theo như ta biết thì thôn Mạc Thạch không phải là một thôn nhỏ, có khoảng hơn năm mươi hộ gia đình, dân số khá đông, sao lại chết hết thế này?”
Mọi người cũng thấy cực kì kinh ngạc. Người của một thôn với dân số đông sao lại chết hết sạch?
Cũng đâu phải chiến tranh! “Đúng thật là đã chết hết, toàn thôn ta chỉ còn lại mỗi ta thôi!"
Lưu Sơ Bát sụp đổ: “Thiên tai đến đột ngột quá, mọi người đều không có sự chuẩn bị, càng không dự liệu được thiên tại sẽ diễn ra trong một thời gian dài như vậy! Sau một trận tuyết lớn, cả thôn ta đều bị chôn vùi dưới lớp tuyết, không thể ra ngoài được, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài!"
“Nhà thì đều là nhà tranh, gió thì cứ thổi vù vù, chúng ta không có cách sưởi ấm! Số củi trong tay chúng ta cũng có hạn, nhoắng cái đã đốt hết sạch! Toàn thôn tổng cộng có năm mươi ba hộ gia đình, kết quả chỉ có mười chiếc chăn bông, hoàn toàn không đủ dùng, thế nên chỉ đành từng hộ dùng một, mọi người cùng nhau trải qua mùa đông!"
“Thế nhưng cuối cùng, mọi người chẳng ai có thể chống đỡ được! Những người già là những người có sức khỏe yếu nhất thì đã ra đi, mà điều khiến người †a được an ủi là bọn họ ra đi rất nhanh, rất bình an, không phải chịu đau khổ gì cả!"
"Tiếp đó là đến bọn trẻ, chúng còn chưa hiểu chuyện, ra đi cũng không vướng mắc đau khổ gì, cứ như thể chúng chỉ đang ngủ thôi vậy!"
“Tiếp đó là đến nữ nhân, thay vì nói bọn họ chết cóng thì thà nói bọn họ chết vì điên thì đúng hơn, bởi hiện thực quá tàn khốc, nhìn những người thân của mình ra đi hết đã khiến bọn họ không sống nổi!"
“Cuối cùng, nam nhân cũng không chịu đựng nổi..."