TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuồng Long Xuất Thế
Chương 201: Xin lỗi Diệp Huyền! Nếu không, về sau cái nhà này không chào đón anh

Mặc dù Lâm Văn Bạch rất tức giận khi bị ông cụ Lâm măng nhưng cũng không dám hó hé gì cả. Ông ta cũng tự biết bản thân có lỗi, cho nên cũng không dám phản bác.

"Ông nội, ông đừng tức giận, bảo trọng thân thể."

Lâm Thanh Nham vội vàng nhẹ nhàng trấn an, nhưng ông cụ Lâm xua tay nói: "Thanh Nham, con nhất định cũng không muốn Diệp Huyền rời đi đúng không? Con cũng nghĩ cách để cậu ấy trở về đi!"

"Hai đứa là vợ chồng, dựa vào tình cảm của hai đứa, hẳn là cậu ấy sẽ không thật sự trách cha con! Một người tốt như Diệp Huyền, phải đi đâu mới tìm được chứ..."

Nghe xong lời nói của ông cụ Lâm, Lâm Thanh Nham đang kiềm chế cảm xúc cuối cùng cũng sụp đổ, lập tức rơi nước mắt: "Ông nội, cháu sẽ tìm cách... "

Nhưng cô không dám nói ra sự thật, giấy đăng ký kết hôn của cô và Diệp Huyền là giả, họ chỉ là một cặp vợ chồng giả mà thôi.

"Mình thực sự ngu ngốc... Lâm Thanh Nham trong lòng hối hận, nếu lúc đó cô và Diệp Huyền đi lấy giấy hôn †hú thật, thì bây giờ cũng sẽ không lúng túng như thế này!

Bữa tối lế ra là bữa tiệc vui vẻ của gia đình lại chỉ để đó, không có ai ngồi. Bởi vì vụ cá cược khắc nghiệt của Lâm Văn Bạch tối qua khiến Diệp Huyền tức giận rời đi, cả nhà đều cảm thấy đặc biệt khó chịu. Ngay cả Lý Gia 

Tuệ cũng không muốn nói gì với Lâm Văn Bạch.

Lâm Văn Bạch cũng hạ mình mà gọi điện thoại cho. Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền hoàn toàn không nghe máy. Điều này khiến Lâm Văn Bạch tức gần chết.

Mà Lâm Thanh Nham chưa ăn tối đã thơ thẩn trở về phòng. Cô nhìn chiếc ghế sofa nằm lẻ loi trơ trọi trước cửa sổ, vẻ mặt cô càng cô đơn hơn. Nơi đó, vốn là nơi Diệp Huyền ngủ, mấy ngày nay Lâm Thanh Nham đã sớm quen với sự tồn tại của Diệp Huyền. Huống chỉ bây giờ cô đã biết được sự thật, trong lòng lúc nào cũng nghĩ về Diệp Huyền.

"Bây giờ, hắn hẳn là đang ở bên cạnh Trương Vãn

Thanh đúng không?”

Lâm Thanh Nham nghĩ đến Diệp Huyền và Trương Văn Thanh trai tài gái sắc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thầm cảm thấy buồn bã.

Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng mẹ Lý Gia Tuệ hét lên từ dưới lầu: "Con gái, mau đến đây, Diệp. Huyền về rồi!"

"Diệp Huyền về rồi?" Lâm Thanh Nham lập tức mừng rỡ, hô hấp càng lúc càng nhanh, thậm chí còn tự hỏi có phải nghe nhầm hay không!

Cô còn chưa kịp xỏ dép vào đã nhanh chóng chạy xuống lầu! 

Ở ngay cửa nhà, ông cụ Lâm tươi cười rạng rỡ nắm  lấy tay Diệp Huyền: "Cháu rể của tôi, tôi mong cậu về mãi! Trong lòng bất an cả đêm!"

Diệp Huyền cười nói: "Ông nội, ông gọi điện bảo cháu về nhà mà, sao cháu dám không nghe lời? Cháu vân phải cho ông mặt mũi chứ!"

'Thấy Diệp Huyền ân cần như vậy, ông cụ Lâm mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu!

Ông thầm nghĩ, Diệp Huyền quả thật cho mình thể diện! Thật đúng là một cậu bé ngoan!

Ra là ông cụ Lâm lo lắng Diệp Huyền sẽ không về nhà nữa, cho nên gấp đến mức đích thân gọi Diệp Huyền trở về. Diệp Huyền nhớ ông cụ Lâm luôn đối xử thật lòng với mình, nếu đêm nay hắn không trở về nhà họ Lâm, ông cụ này nhất định sẽ lăn lộn khó ngủ. Vì để tâm đến cảm xúc của ông cụ Lâm, Diệp Huyền cuối cùng cũng trở về.

Diệp Huyền, con về rồi, thật tốt." Lý Gia Tuệ cũng cười vui vẻ, bà quay đầu lại, thấy mắt Lâm Thanh Nham đã đỏ ửng, vẻ mặt ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Diệp Huyền đã trở lại, hắn thật sự đã trở lại!

Mà lúc này Diệp Huyền cũng nhìn về phía Lâm Thanh Nham, thấy trong mắt cô lóe lên nước mắt, trong lòng nhịn không được nhói lên một cái. Tính cách của Diệp Huyền phóng khoáng ngông nghênh, nhưng đầu óc lại vô cùng tinh tế, lúc này, hắn lập tức nhìn thấu tình  cảm trong mắt Lâm Thanh Nham. Thành thật mà nói, trong lòng Diệp Huyền vẫn có chút cảm động, nhất là khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham chạy chân trần, vẻ mặt lo lắng.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, trêu chọc nói: "Người đẹp 'Thanh Nham, cô nhìn tôi chằm chằm làm gì, chỉ mới một ngày không gặp đã không nhận ra tôi rồi?"

Lâm Thanh Nham nghe vậy, nước mắt vốn đã dâng đầy trong mắt lập tức trào ra.

"Tên khốn kiếp, sao giờ này mới về nhà!" Hô hấp của Lâm Thanh Nham trở nên nặng nề hơn, hỏi Diệp Huyền kèm với tiếng khóc nức nở.

"Trên đường hơi tắc nghẽn nên về trễ." Diệp Huyền

cười ha ha, sau đó cà rỡn nói: "Sao thế, tôi trở về khiến cô cảm động phát khóc luôn sao?”

“Anh còn có tâm trạng đùa giốn!"

Lâm Thanh Nham vẫn không thay đổi tính cách †sundere của mình, chân trần lao đến chỗ Diệp Huyền, đấm vào vai hắn, cũng nhịn không được mà cười lên!

"Tên vô lại, tôi còn tưởng rằng anh thật sự sẽ không trở về!"

Hức...' Cô cúi đầu, không nhịn được vừa khóc vừa cười!

"Ha ha!" Diệp Huyền cũng bật cười khi nhìn thấy cô như vậy, nhân cơ hội dùng điện thoại di động chụp lại vẻ mặt buồn cười của Lâm Thanh Nham!

“Anh làm gì vậy!"

Lâm Thanh Nham giật mình, không để ý tới việc giữ hình tượng mà lao tới giật lấy điện thoại, nhưng động tác. của Diệp Huyền hiển nhiên nhanh hơn, hắn quay đầu bỏ chạy!

"Đừng có chạy, mau xóa ảnh của tôi!" Lâm Thanh Nham vội vàng đuổi về phía trước, không ngờ Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, Lâm Thanh Nham trực tiếp đâm vào ngực hắn!

"Người đẹp, gì thế này?" Diệp Huyền ôm lấy eo thon của cô, cười xấu xa nói: "Cô đột nhiên chủ động như thế, là đang muốn dùng mỹ nhân kế sao?"

"Cái gì mà mỹ nhân kế!" Mặt Lâm Thanh Nham lập tức đỏ lên, lại nhìn thấy ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ đang cười vui vẻ, điều này khiến mặt Lâm Thanh Nham càng nóng hơn, vội vàng đẩy Diệp Huyền ra.

Lúc này, Lâm Văn Bạch cũng đi ra khỏi phòng. Tuy nhiên, Lâm Văn Bạch rõ ràng là không được tự nhiên, ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Huyền.

Lý Gia Tuệ mỉm cười hỏi: "Diệp Huyền, con còn chưa ăn tối đúng không? Ở nhà nấu rất nhiều món ăn ngon, chỉ chờ con trở về cùng nhau ăn cơm thôi!"

"Thật ạ?"” Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn Lâm  Văn Bạch nói: "Con không ăn đâu, miễn cho có người không vui, cảm thấy con đang ăn nhờ ở đậu."

Nghe xong lời này, Lâm Văn Bạch vô cùng bực bộii Cho dù ông ta có ngu ngốc đến đâu đi nữa thì cũng biết lời này của Diệp Huyền là đang nhằm vào ông ta!

Ông cụ Lâm mỉm cười nói với Diệp Huyền: "Con không cần quan tâm người khác nói gì, con vì nhà họ. Lâm đã trả giá nhiều như vậy, ai dám có ý kiến?”

"Văn Bạch!" Ông cụ Lâm lập tức quay đầu lại, khế quát Lâm Văn Bạch: "Anh còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ anh đã quên vụ cá cược tối qua với Diệp Huyền rồi sao? Còn không mau mang trà đến cho Diệp Huyền!"

"Cha!" Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận trả lời: "Dù sao con cũng là trưởng bối, nó là con rể của con, là hậu bối, vì sao con phải bưng trà nhận lỗi với nó?"

Diệp Huyền cười thầm trong lòng, bình thường mở. miệng ngậm miệng đều gọi hắn là đồ nhà quê, bây giờ rốt cuộc cũng biết hắn là con rể? Thật là một trò đùa quốc tế.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Đọc truyện chữ Full