Phủ Hiển Vương.
Một tiếng vang rất lớn phá tan sự yên tĩnh của trời đêm, sau đó là tiếng đồ sứ bị rơi xuống đất.
Trong phòng, một tiểu nha đầu run bần bật quỳ dưới đất, dưới chân là mảnh sứ vỡ.
Có lẽ là quá sợ hãi, hoặc có lẽ là bị mảnh sứ làm xước tay, khiến bả vai nàng không khỏi run rẩy khẽ nức nở.
Một nam nhân mặt hung ác đang ngồi trên chân ngâm chân, nghe vậy thì giơ chân ướt ướt đá vào vai tiểu nha hoàn.
“Ai cho phép ngươi khóc?”
Ninh Ký đá tiểu nha đầu ngã xuống đất, nhíu mày nói:
“Sao? Chẳng lẽ ngươi còn uất ức nữa à?”
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ quỳ dậy, cắn môi liều mạng lắc đầu.
“Nước rửa chân nóng như vậy, có phải là cố ý không, hả?”
Hiển nhiên Ninh Ký không tin, cầm quạt đập vào mặt nàng, “Có phải thấy bây giờ ta thất thế, muốn nhân cơ hội trả thù ta à?”
“Không phải…… Nô tỳ không có……”
Tiểu nha hoàn cực kỳ sợ hãi, càng thêm dùng sức lắc đầu.
“Còn dám giảo biện!”
Ninh Ký như bị chọc giận, đột nhiên đứng lên, túm lấy nàng ta tát một cái.
“Cả đám các ngươi đều khinh thường ta, ta nói cho ngươi biết, ngươi là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một con kiến, ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp ch3t ngươi!”
Ninh Ký hung hăng không ngừng tát vào mặt tiểu nha đầu, một lát sau đã đánh nàng ta chảy máu miệng, mặt sưng phù đến như bánh bao.
Mắt hắn đỏ ngầu, không có ý định dừng lại. Gã sai vặt và đám tỳ nữ đang canh giữ bên ngoài đều quỳ rạp xuống, trong lòng đều biết rõ, chắc là tiểu nha đầu này sẽ không sống quá đêm nay.
Hạ nhân của Vương phủ đều biết, trong khoảng thời gian bị phạt cấm túc ở nhà, tính tình Hiển Vương trở nên cáu kỉnh, dễ cáu. Trước kia tuy tính tình cũng không tốt lắm, nhưng dù sao vẫn cư xử đúng mực như người bình thường, nhưng mấy tháng gần đây, trong vương phủ liên tiếp có hạ nhân bị ngược đãi, bị đánh chết, mà những người này đều không cẩn thận “Chạm” vào người Ninh Ký.
Nghe tiếng đánh đấm và la hét thảm thiết truyền ra từ bên trong, người bên ngoài càng cúi thấp đầu.
Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến, mọi người nhìn về phía sau, thấy quản gia Ngô đang đi về phía nhà chính.
Ông mắt điếc tai ngơ với thanh âm trong phòng, chỉ chậm rãi gõ cửa bẩm báo:
“Điện hạ, là nô tài.”
Tiếng đánh chửi tạm dừng, sau đó truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn:
“Có việc gì? Không có việc gì thì đừng phiền ta!”
Quản gia Ngô là lão nhân trong gia tộc Hoàng hậu, hiểu tính Ninh Ký thế nào, nghe vậy cũng không giận:
“Điện hạ, nương nương gửi thư tới.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền đến, Ninh Ký vô cùng lo lắng mở cửa:
“Mẫu hậu? Có phải chỗ phụ hoàng có cơ hội xoay chuyển không?”
Quản gia Ngô ra hiệu Ninh Ký tạm thời đừng nóng nảy, sau đó nhìn gã sai vặt phía sau, hai gã sai vặt liền cúi đầu đi vào, nâng người nửa chết nửa sống dưới đất ra ngoài.
Sau khi thu dọn xong, quản gia Ngô mới lấy một bức thư từ trong ngực đưa qua:
“Ngài xem đi.”
Ninh Ký vội mở thư ra, sau khi đọc xong một lượt thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Chuyện này…… Mẫu hậu nói vậy thật sao?”
Quản gia Ngô gật đầu, Ninh Ký lại hỏi:
“Cữu cữu đâu? Cữu cữu cũng đồng ý?”
“Đây là ý của Quốc cữu gia.”
Ninh Ký ngẩn ra một lát, một lúc lâu sau, khóe miệng nở nụ cười tùy ý :
“Ha…… Ha! Chiêu này của cữu cữu thật tuyệt! Ta đã muốn làm vậy từ lâu, có binh mã cả Đạt Nhĩ Càn, Tiêu gia là cái thá gì chứ?”
“Đúng là vậy.”
Quản gia Ngô tiến lên một bước nói, “Bởi vậy việc cấp bách chính là lôi kéo Công chúa Đạt Nhĩ Càn, nghe đồn vị Công chúa này chính là người trên đầu quả tim của thủ lĩnh Đạt Nhĩ Càn, có sự đảm bảo này rồi, chúng ta sẽ không cần lo nữa.”
“Ngươi yên tâm đi.”
Ninh Ký tiện tay ném thư lên bàn, “Đây đều là chuyện nhỏ, khi nào thì có thể gặp Công chúa Đạt Nhĩ Càn?”
“Ba ngày sau người Đạt Nhĩ Càn sẽ vào kinh, mấy ngày nữa bệ hạ sẽ thiết yến khoản đãi, nhưng mà trước đó, phiền ngài gặp Công chúa trước đã.”
“Hả?”
Ninh Ký khó hiểu, “Cữu cữu lại có sắp xếp gì?”
“Xin điện hạ lắng tai lại đây.”
Quản Ngô gia hạ giọng, nói nhỏ vào tai Ninh Ký, sau đó nói, “Chỉ cần điện hạ làm theo lời Quốc cữu gia, không lo chuyện này không thành!”
*
“Tang Mã,” trong xe ngựa, một thiếu nữ măc đồ dị tộc nháy mắt, trông có vẻ đang rất chán, “Đô thành Ly Đại Ngụy còn có xa lắm không? Ngày nào cũng ở trong xe, ta cảm thấy ta sắp nghẹn đến bệnh rồi.”
“Bẩm Công chúa,” Người được gọi là Tang Mã kia cũng mặc đồ dị tộc, nhưng hiển nhiên quần áo không lộng lẫy giống thiếu nữ lúc nãy, nàng ta nhoài người ra ngoài xe quan sát, nghe vậy thì lùi về đầu, “Nhanh thôi, hình như nô tỳ thấy cổng thành rồi!”
“Thật sao?!”
Ba Tư Lan hưng phấn xốc màn xe lên, nhìn về phía xa, “Thấy rồi, thấy rồi! Đó chính là cổng thành Thịnh Kinh, trông tráng lệ quá!”
“Công chúa mau ngồi xuống đi, cẩn thận ngã!”
Tang Mã ngồi bên cạnh lo lắng, rất vất vả mới để tiểu Công chúa đang hưng phấn ngồi về xe.
Đoàn xe chạy đến cổng lớn thì dừng lại, gặp sứ thần đến đón tiếp rồi thuận lợi vào kinh thành.
Ba Tư Lan đã mười sáu tuổi, nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, vừa vào thành liền không kìm được sự tò mò, mặc kệ lời khuyên can của Tang Mã, xốc bức màn lên nhìn ra ngoài.
“Người Ngụy cũng thật biết hưởng thụ cuộc sống!”
Thiếu nữ cảm khái nói, “Ở đây đất đai màu mỡ có thể xây nhà, trồng trọt, đường phố còn náo nhiệt như vậy, thật tốt!”
“Đúng vậy,” Tang Mã cũng không nhịn nhìn ra ngoài, vẻ mặt đầy yêu thích và ngưỡng mộ nói, “Sau này Công chúa gả đến đây đúng là hưởng phúc, nhưng không biết Phò mã tương lai là người thế nào.”
“Còn phải nói?” Ba Tư Lan ngẩng cao đầu kiêu ngạo, “Phu quân của ta, chắc chắn sẽ là là người tuấn tú, dũng cảm nhất Đại Ngụy này!”