Sau một hồi mây mưa không ngừng, điên loan đảo phượng, Tiêu Ngữ bị Ninh Hàn ôm chặt vào lòng, miệng nhỏ th ở dốc, hai người quấn chặt lấy nhau, trên người hơi đổ mồ hôi, nhưng cũng không có buông ra.
Ninh Hàn hôn lên mái tóc đen nhánh của Tiêu Ngữ, vuốt v e vành tai trắng nõn, thấp giọng hỏi:
“Tối nay muốn ăn gì?”
Tiêu Ngữ bị Ninh Hàn làm cho tay mềm nhũn, lười động đậy, dứt khoát nghe theo hắn, chỉ nhắm hờ mắt nói:
“Muốn mứt ăn sơn tra.”
“Bữa tối cứ ăn chút gì đó đã,” Ninh Hàn mỉm cười, “Vẫn phải ăn bữa tối đàng hoàng.”
Tiêu Ngữ nhíu mày, một lúc sau mới thốt ra một câu:
“Không ăn …… Không ăn được không?”
“Không được.”
Ninh Hàn hiếm khi nghiêm túc.
Tiêu Ngữ bĩu môi, xoay người chui vào chăn, rầm rì nói:
“Vậy ăn mì gà với củ cải chua đi, mấy hôm đây trong phòng bếp làm rồi, chàng bưng tới cho ta đi.”
“Được, chờ chút.”
Ninh Hàn cúi đầu hôn lên vành tai Tiêu Ngữ, đi ra ngoài không hề thấy bất mãn.
Tới lúc ăn, Ấu Thanh thấy Ngữ ăn đầy vui vẻ, không khỏi quan tâm, do dự nói:
“Phu nhân thích ăn chua, không phải là…… Có rồi chứ?”
Vừa dứt lời, không riêng gì Tiêu Ngữ, mà cả Ninh Hàn đang đưa trà cho nàng cũng giật mình, Ấu Thanh nhìn dáng vẻ này của hai vợ chồng, biết mình lắm mồm, vội cúi đầu nói:
“Nô tỳ lỡ miệng.”
Tiêu Ngữ cố nuốt miếng cuối cùng xuống, rồi quay đầu ngơ ngác nhìn về phía Ninh Hàn, thấy trên mặt hắn lộ kinh ngạc.
Nhưng Ninh Hàn đã nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh như thường, ít nhất trên mặt là thế, hắn đặt chén trà nóng lên bàn, đứng lên, ho nhẹ một tiếng:
“Ta đi tìm đại phu.”
Tiêu Ngữ định thần lại, giữ chặt tay áo hắn:
“Muộn rồi, đi ra ng
oài lại phạm dạ*, hơn nữa…… Hơn nữa ta, ta cảm thấy không giống……”
*Phạm dạ: Không tuân lệnh cấm di chuyển ban đêm.
Nói đến mấy câu sau thì càng hạ thấp giọng, ngượng ngùng đỏ mặt.
Ninh Hàn không nói gì, chỉ xoa tay Tiêu Ngữ, nói với Ấu Thanh:
“Chăm sóc phu nhân.”
Lúc này mới xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Ngữ nhìn bóng lưng cao lớn biến mất ở ngoài cửa, bất giác đặt tay lên bụng, ngây người hồi lâu.
Nửa canh giờ sau, Từ Thái y từ thành Đông xách theo thuốc đi theo sau Ninh Hàn tiến vào, lão nhân gần năm mươi thở hồng hộc, tóc cũng hơi rối, trông có vẻ là bị vội vàng kéo tới.
Tiêu Ngữ hơi ngượng, nhưng lại nghe thấy Ninh Hàn bình tĩnh nói:
“Phiền Từ thái y bắt mạch.”
“Không phiền, không phiền.”
Từ Thái y đặt hòm thuốc xuống, lấy gối bắt mạch ra, nói với Tiêu Ngữ, “Mời Vương phi đặt tay lên đây.”
Tiêu Ngữ ngoan ngoãn làm theo, Từ thái y lại lấy ra một cái khăn lụa đắp lên tren, ngưng thần bắt mạch.
Nhất thời cả căn phòng trở nên im lặng, một lát sau, Từ Thái y thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, đứng dậy mỉm cười dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người:
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi đúng thật là đã có thai.”
Ninh Hàn đột nhiên mở to mắt, hai tay đặt sau lưng run nhẹ:
“Thật sao?”
“Không thể nhầm được, Vương phi đã mang thai hơn một tháng, mạch đập rất khoẻ.”
Từ Thái y khom người nói.
Ninh Hàn cố gắng đè nén gợn sóng trong lòng, nói:
“Phiền Từ Thái y ra ngoài nói chuyện.”
“Được.”
Từ Thái y xách hòm thuốc lên, đi theo sau Ninh Hàn ra ngòai. Đến khi đóng cửa lại, Ấu Thanh mới mừng rỡ kêu lên:
“Phu nhân có thai thật! Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân!”
Tiêu Ngữ sững sờ không nói lời nào, một lúc lâu sau mới vuốt bụng hỏi Ấu Thanh:
“…… Bên trong có đứa bé?”
“Đúng vậy!”
Ấu Thanh cười cong cả mắt, giữ chặt tay Tiêu Ngữ, “Tiểu Thế tử Vương phủ tương lai đang nằm trong bụng ngài!”
Tiêu Ngữ cúi đầu nhìn, lại đưa tay sờ, lúc này mới cười—— con của nàng và Ninh Hàn đang yên ổn lớn lên trong bụng nàng, mấy tháng sau, bé sẽ đến thế giới này, bi bô tập nói, gọi nàng là mẫu thân, gọi Ninh Hàn là phụ thân.
Trong nháy mắt, hốc mắt Tiêu Ngữ đã ướt.
Ấu Thanh không để ý điều này, liền chạy ra ngoài, nói là phải viết thư cho Tướng quân và phu nhân, nhưng mới ra đến cửa thì Ninh Hàn đã đi vào.
“A Hàn……”
Tiêu Ngữ ngẩng đầu nhìn hắn, đang định nói gì thì tự nhiên bị ôm lấy, cánh tay cường tráng của nam nhân ôm chặt lấy nàng, hít thở cũng không đều.
Ninh Hàn không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng vào lòng, Tiêu Ngữ cảm thấy lồ ng ngực đang truyền đến tiếng tim đập mãnh liệt, mỉm cười, hỏi:
“Có vui không?”
“Vui.”
Ninh Hàn lại ôm nàng chặt hơn.
“Ta vẫn chưa cảm thấy gì, vẫn cảm thấy không thật lắm.”
Tiêu Ngữ lười biếng dựa vào ngực đối phương.
“Chàng muốn có con trai hay là con gái?”
Ninh Hàn hôn lên tóc nàng:
“Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái đều được cả.”
“Nhưng ta muốn có con gái.”
Tiêu Ngữ cọ vào ngực Ninh Hàn, “Ta muốn ăn mặc cho con thật xinh đẹp, ngày nào cũng mặc đủ kiểu váy, búi tóc thật đẹp, chàng thấy thế nào?”
“Vậy thì sinh con gái.”
Ninh Hàn tòng thiện như lưu* nói, sau đó người bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, “Trời tối rồi, mau ngủ đi.”
*Tòng thiện như lưu: biết nghe lời phải; biết lắng nghe; biết phục thiện.
Tiêu Ngữ vốn không buồn ngủ, nhưng không biết có phải là vì mang thai không mà vừa đặt đầu xuống gối đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, một lát sau đã ngủ say.
Màn đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh, Ninh Hàn ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn người trên giường, nhớ tới những phản ứng thai nghén mà Từ Thái y vừa mới nói, liền thở dài, cầm bàn tay mềm mại của nàng hôn nhẹ lên, nhẹ giọng nói:
“Vất vả rồi, A Ngữ.”
Sáng sớm hôm sau, Ấu Thanh liền đưa thư tới phủ Tướng quân, đến trưa đã có hồi âm liền tới, nói Vương gia, Vương phi có thời gian thì về, và còn đưa tới một xe đồ đầy dược liệu bổ, kỷ tử, nhân sâm trăm tuổi đều đủ cả. Tiêu Ngữ nhìn mà nhức cả đầu, còn vẻ mặt Ninh Hàn vẫn bình tĩnh, phân phó phòng bếp hàng ngày đun thuốc cho Vương phi theo toa thuốc Từ Thái y đã, ngày nào cũng nhìn chằm chằm Tiêu Ngữ uống thuốc.
Từ nhỏ Tiêu Ngữ chưa từng bị ốm nặng, đâu phải uống mấy thứ khó uống thế này, nên mới uống nửa tháng thì vẻ mặt đã đưa đám, nói thế nào cũng không chịu. Mỗi khi như vậy Ninh Hàn sẽ tự tay bưng chén đút từng muỗng, thật sự chăm sóc Tiêu Ngữ như trẻ con.
Từ khi mang thai, Tiêu Ngữ không ra khỏi phủ, Ấu Thanh nói bên ngoài không yên bình lắm nên ít ra ngoài thì vẫn hơn, thật ra không cần nàng ấy nói, chỉ cần nhìn sắc mặt của Ninh Hàn mỗi khi hạ triều về là biết, chắc chắn gần đây trên triều đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Tiêu Ngữ rất mệt, cũng lười quan tâm.
Từng ngày trôi qua, bụng nàng càng to lên như quả bóng, mới bốn tháng mà đã nhìn rõ bụng. Nhưng đến giữa thai kỳ tình trạng nôn nghén càng nghiêm trọng, thậm chí ăn gì là nôn đấy.
Điều này làm cho Ấu Thanh lo lắng, sắc mặt Ninh Hàn cũng đen kịt, lại nửa đêm gọi Từ Thái y tới, kết quả lão nhân run rẩy bắt mạch, cười:
“Vương gia, mạch của Vương phi là song thai!”
Tiêu Ngữ nghe xong rất vui, cảm thấy không uổng công mình chịu khổ, tự dưng lại có thêm một đứa, nhưng Ninh Hàn vẫn không nhẹ nhõm, cau mày, không nói gì.
Đến khi Từ Thái y đi rồi, Tiêu Ngữ vẫn ăn gì nôn đấy, cũng may đầu bếp của Vương phủ có tài nấu nướng siêu phàm, nấu một bánh canh đầu cá dưa chua, ăn rất ngon, ngày nào Tiêu Ngữ cũng ăn món này, khuôn mặt gầy gò trước đây đã có thêm chút thịt, Ninh Hàn vẫn luôn nhíu chặt mày mấy hôm nay cuối cùng lúc này mới được thả lỏng.
Hôm nay, Tiêu Ngữ đang ngồi dựa trên giường vừa ăn mứt vừa đọc thoại bản, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nàng đặt sách xuống, đang định gọi người tới ăn mứt quả mơ, khi thấy Ninh Hàn thì sững sờ.
Sắc mặt Ninh Hàn tái nhợt, môi mỏng mím chặt, Tiêu Ngữ hoảng sợ, nàng chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
“Sao vậy?”
Tiêu Ngữ nghênh đón, thử hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngực Ninh Hàn hơi phập phồng, kéo tay Tiêu Ngữ, yết hầu giật giật, hồi lâu sau, mới khàn giọng nói:
“Phủ Hiển Vương …… Bị tịch biên.”
Câu nói như tiếng sấm vang trời, một lúc sau Tiêu Ngữ vẫn chưa định thần lại.
Ninh Hàn lại như đã tìm được cách mở miệng, thở dài, kéo Tiêu Ngữ ngồi xuống giải thích cho nàng.
Hóa ra, Hoàng đế vốn định chờ tộc Đạt Nhĩ Càn rời khỏi Đại Ngụy thì sẽ định hôn sự cho Ninh Ký và Tôn Thúy Lưu, lúc trước cũng đã thương lượng với Tôn Thượng thư về việc này, ai ngờ sau khi Tôn phu nhân biết được liền lập tức nói cho nữ nhi.
Tuy cũng đã cảnh cáo nàng không được nói ra ngoài, nhưng Tôn Thúy Lưu là người không chịu ngồi yên, cảm thấy chuyện lúc trước đều do Công chúa Đạt Nhĩ Càn ở giữa cản trở, lần này hãnh diện được Thánh thượng tứ hôn nên cả ngày đi khoe khoang khắp nơi, hôm kia gặp Ba Tư Lan ở tửu lầu, sỉ nhục đối phương trước mặt mọi người, ý là đang khoe.
Nghe nói lúc đó Ba Tư Lan giận đến bật khóc, đương nhien sau khi Tôn Thượng thư biết được đã dạy dỗ nữ nhi một trận, đồng thời thấp thỏm chờ Hoàng đế quở trách, nhưng mãi đến hôm Tôn Thúy Lưu gả vào phủ Hiển Vương vẫn không động tĩnh gì, Tôn Thượng thư liền yên lòng, nghĩ dù sao Đạt Nhĩ Càn cũng là dị tộc, lại đã rời khỏi Đại Ngụy, vì vậy cũng không sao.
Ai ngờ, ngay sau ngày Tôn Thúy Lưu gả vào, liền có quan tố Hiển Vương Ninh Ký thông đồng với ngoại tộc, có ý định mưu phản! Đương nhiên Ninh Ký liều chết không nhận, cho đến khi bức thư của nhà mẹ đẻ Hoàng hậu - Triệu gia và tộc Đạt Nhĩ Càn được trình lên cho Hàm Chính Đế, Ninh Ký mới xụi lơ xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Bức thư đó viết rõ tên của Ninh Ký, mọi kế hoạch đều nằm trên giấy, Hàm Chính Đế tức giận, như sắp ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì ý chỉ đầu tiên chính là bắt giữ Hiển Vương Ninh Ký vào Tông Nhân Phủ, tịch biên tài sản Triệu phủ, Hoàng hậu bị cấm túc Phượng Tê Cung!
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.
“Nàng có biết không?”
Ninh Hàn nói xong câu cuối, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Ngữ, nói, “Vị quan tố cáo Ninh Ký, là người của phụ hoàng.”
Tiêu Ngữ giật mình, trong lòng cũng đoán già đoán non:
“Chẳng lẽ……”
Ninh Hàn thở dài:
“Đó là…… Ý của phụ hoàng.”
“Ninh Ký là con ông ấy, từ nhỏ đã lớn lên dưới gối ông ấy, thân phận đầu tiên là con.”
Ninh Hàn thấp giọng nói, không hiểu sao Tiêu Ngữ lại cảm nhận sự bi thương ẩn giấu trong đó, “Nhưng trong lòng ông ấy, thân phận đầu tiên chưa bao giờ là phụ…… Phụ hoàng.”
Tiêu Ngữ ôm lấy Ninh Hàn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, một lúc lâu mới nói:
“Nhưng ta biết, nhất định phu quân sẽ là một phụ thân tốt.”
Ninh Hàn không nói gì, chỉ hơi gật đầu, hôn lên mặt Tiêu Ngữ.
Trong ngoài đều vô cùng yên tĩnh, không biết đã qua bao lâu, Tiêu Ngữ mới buông ra Ninh Hàn, do dự nói:
“A Hàn, ta có thể …… Đi gặp Ninh Ký không?”