Nhóm dịch: Thất Liên HoaPhòng khách lộn xộn không chịu nổi, móc treo quần áo bị uốn cong, tóc rơi lộn xộn, trên sàn nhà nhà vệ sinh còn có vết máu đỏ tươi.
Đặc biệt là ở trên tường, thế mà lại có cả bàn tay máu nho nhỏ!Các bác gái vây xem liếc mắt nhìn nhau: Tần Tú đúng là ra tay muốn cho chết.
“Đây mà là phụ nữ à? Rắn rết mới đúng, cô ta chưa kết hôn đã có con, còn có mặt mũi đánh con nữa à?” Có người tức giận nói.
Mấy bà cụ vừa nhìn thấy hiện trường, không thể chịu đựng được: “Ôi trời ạ, đứa bé phải đau đớn tới mức nào chứ!”Cố Pháp Điển ra ngoài luôn thích mang một cái tui lớn, toàn bộ tài sản của cậu ấy, gần như đều nằm ở trong chiếc túi kia, cậu ấy bước vào cùng với công an Triệu, lúc này đây đang lấy máy ảnh của mình ra đưa cho công an Triệu, cũng lạnh lùng nói: “Khẳng định là công an Triệu cho rằng cháu đang làm loạn, cho nên không mang gì đúng không.
”Móc treo áo quần, tóc, vết máu đều là chứng cứ phạm tội trái pháp luật, phải chụp ảnh lại lưu giữ lại hiện trường.
Nhưng công an Triệu thế mà lại không mang máy chụp ảnh theo!Cô ấy nhận lấy máy ảnh, có hơi xấu hổ: “Cháu phải nói thật chứ, dì còn cho rằng cháu chỉ là làm loạn…”Cố Pháp Điển cười lạnh: “Nếu cháu nói có người đánh trẻ con thì dì có chịu ra mặt không? Còn không phải là dì vẫn sẽ cho rằng cháu đang làm loạn sao.
”Thật ra hai người này đã sớm quen biết, bởi vì công an Triệu là bạn của Lâm Quân, mà Lâm Quân và chồng là Cố Cẩn nuôi con luôn luôn ở trạng thái nuôi thả, Lâm Quân cũng sợ Cố Pháp Điển không có người quản lý đốc thúc thì sẽ nhầm đường lạc lối, đành giao phó cho công an Triệu, để cô ấy chăm sóc con trai giúp mình.
Cách vài ngày, Triệu Hà sẽ lại tới đây xem tình huống của Cố Pháp Điển.
Nếu không, công an điều tra vụ án, theo quy định là cần phải hai người, một mình cô ấy tới thì không hợp quy định.
Mà ở trong mắt của công an Triệu, Cố Pháp Điển bị cha ruột nuôi thả, thành tích học tập kém lại thích lăn lộn xã hội, cách côn đồ lưu manh cũng chỉ còn một bước.
Nhưng hiếm khi cậu ấy lại làm một chuyện tốt, thế mà lại ra mặt thay cho một cô bé không thân quen.
Trong lòng công an Triệu rất vui mừng.
Chỉ là bằng lương tâm mà nói, tình thế xã hội bây giờ rất loạn, lực lượng công an không đủ, án lớn chồng chất như núi, đúng thật là sẽ không có công an nào vì cha mẹ đánh con cái mà đi điều tra.
Bản thân công an Triệu cũng là phụ nữ, cho nên càng có thể thấu hiểu được sự bi ai của hiện thực của xã hội ngày nay.
Nhưng Bán Hạ đâu rồi?Cố Pháp Điển mới buông tay một chút, sao đã chẳng thấy cô bé đâu nữa rồi.
Cô bé đi đâu rồi chứ?Lấy tính tình của Tần Tú, có thể nào nhân lúc mọi người không chú ý muốn khiến cho đứa bé nhụt chí hay không?Một lần trước Cố Pháp Điển có vẻ hốt hoảng như vậy, là khi mẹ nói rõ ràng cho cậu ấy biết, sẽ không đưa cậu ra nước ngoài cùng.
.