Nhóm dịch: Thất Liên HoaBởi vì cô bé chỉ thấy được chuyện xảy ra trong tương lai, cũng không biết quá khứ từng xảy ra chuyện gì, cho nên, thậm chí cô bé cũng không thể hiểu được, vì sao Cố Pháp Điển lại là anh trai cảu mình.
Nhưng cô bé nhớ rõ ràng Tần Tú từng nói một câu: Dù sao cũng không phải do chúng ta sinh, chết thì cho chết thôi.
Cho nên cô bé nói: “Em nghĩ có lẽ em không phải là con ruột của mẹ Tần Tú, em là em gái của anh Điểm Điểm!”Cố Pháp Điển sửng sốt, lúc này vang tới một trận tiếng bước chân: “Tới rồi tớ rồi.
” Hai đàn em ôm sữa trái cây chạy vào.
Lấy ống hút đâm hết một lóc sữa, Cố Pháp Điển đưa qua: “Uống đi.
”Bán Hạ chần chờ, sữa trái cây đó, nếu Tần Tú có mua, thì cũng sẽ chỉ cho Tiểu Long uống, mẹ nói thứ này rất đắt tiền, chỉ có thể cho con trai uống, con gái không xứng đáng uống thứ này.
Nhưng anh trai thế mà lại để cho cô bé một lần uống hết một lóc?Đương nhiên là Bán Hạ sẽ nghe lời anh trai, hơn nữa cô bé cũng rất khát, nhận lấy rồi gấp gáp không chờ nổi hút một ngụm.
Vị sữa, vị ngọt, còn có mùi hương nồng đậm không biết tên, thơm ngọt, ngọt lành, vị sữa nồng đậm, Bán Hạ không nhịn được hút ừng ực, nháy mắt, chai sữa đã rỗng.
Không xong rồi, cô bé uống nhanh quá, liệu anh trai có không vui hay không nhỉ.
Dù sao khi còn ở nhà, chỉ cần cô bé ăn nhiều hơn một chút, mẹ cũng đã trợn trắng mắt rồi, nói cô bé là đồ ngu, mỗi ngày chỉ có biết ăn.
Nhưng anh trai lại không hề tức giận, hai tay cậu ấy ra hiệu ý bảo: “Uống đi, tiếp tục uống.
”Vì thế Bán Hạ lại hút thêm một chai, ừng ực ừng ực, lại uống hết.
Ngẩng đầu, trước mặt là ba chàng trai đang ngồi xổm, khóe miệng cong lên thành một đường cong, giống như… Ba lưỡi trăng nhỏ.
Anh trai của cô bé là đẹp nhất, da trắng, ánh mắt trầm ổn như là người lớn vậy, khiến cho Bán Hạ chẳng hiểu sao lại thấy an toàn.
Thấy cô bé dừng lại, lưỡi trăng non trên khóe miệng anh trai biến mất: “Sao không uống nữa?”“No rồi, ợ…” Bán Hạ không nhịn xuống được, ợ một cái.
Đột nhiên anh trai trở nên rất nghiêm túc, hung dữ, Bán Hạ cho rằng cậu ấy tức giận.
Nhưng lúc này cậu ấy lại mở hai tay ra, nhướng lông mày: “Nhìn đi, trẻ con rất dễ nuôi, không phải là đã ăn no rồi đó sao?”“Đại ca Pháp tuyệt vời nhất!”“Đại ca Pháp uy vũ!” Hai đàn em không cần tiền mà không ngừng nịnh hót.
Cố Pháp Điển lại nghiêm trang lại nói: “Cô bé còn cần quần áo nữa.
”“Đại ca nói rất đúng.
” Ba kẻ nịnh bợ lập tức phụ họa.
Áo sơ mi hẳn là áo cũ của Tần Tú, quá rộng lớn, quần thì hẳn là của Tiểu Long, quá nhỏ, cô bé này vẫn cần một bộ quần áo mới.
Mặc dù chiều cao là 1m72, nhưng Cố Pháp Điển cũng chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Thế mà cậu ấy lại cho rằng bản thân thật sự có thể nuôi nấng một đứa bé.
Lúc này còn chuẩn bị đi mua quần áo cho Bán Hạ.
.