Người phụ nữ lo lắng, chạy đến dưới cánh cửa sổ lúc trước, kêu to: “Cô gì ơi, mở cửa ra, cứu chúng tôi với!”
“Chúng tôi chỉ trốn mười phút! Chỉ trốn mười phút! Chờ tang thi đi rồi, chúng tôi sẽ đi!”
“Em gái, mở cửa ra!” Cô ta kêu quá bi thương, khóc nức nở.
Giống như cảm xúc bi thương cuối cùng cũng cảm hóa được người bên trên, cánh cửa sổ kia lại mở ra.
Bọn họ nhìn thấy Cổ Y nghiêng đầu nhìn bọn họ, trong đôi mắt đẹp vô cùng bình thản lạnh lùng.
Dường như Cổ Y cảm thấy bất mãn với hành vi gào thét của bọn họ.
Người đàn ông dừng việc tung người vào cánh cửa, người phụ nữ thu lại tiếng khóc nức nở, khuôn mặt hốt hoảng cố gắng mỉm cười.
“Em gái, chúng tôi ở lại một lát, để cho chúng tôi trốn voà trong đi.
”
“Nhất định không quấy rầy em.
”
“Thật sự không lừa em.
”
Cô ta khẽ nói, để cho mình có vẻ chân thành.
Cô ta tin rằng em gái nhỏ trên lầu nhất định sẽ mở cửa, dù sao em gái kia nhỏ như vậy, thoạt nhìn giống như một học sinh trung học.
Học sinh đều là thành phần thiện lương nhất, nhất định sẽ không đưa bọn họ vào nguy hiểm.
Tuy nhiên, tất cả những gì cô ta tưởng tượng đều tan vỡ theo một con dao gọt hoa quả từ trên trời rơi xuống.
Em gái "lương thiện nhất" trên lầu kia ném cho bọn họ một con dao gọt hoa quả, sau đó, cửa sổ thép đóng lại.
Lại giống như lúc trước, toàn bộ phòng thép phong kín đến tiếng gió không lọt.
Mùi hôi thối của tang thi chui vào xoang mũi, tiếng gào thét như vang lên bên tai.
Cô ta ngây ngốc quay đầu lại, nhìn thấy cái miệng đỏ tanh ngòm đang lao về phía mình.
Mùi tanh đập vào mặt, cô ta còn chưa kịp phản ứng đã bị bạn trai đẩy ngã xuống đất.
“Ngây người ra đó làm gì?” Bạn trai lớn tiếng gọi cô.
Zombie há miệng bổ nhào vào không trung.
Không cắn trúng mỹ vị, trong nháy mắt phẫn nộ, lại lao về phía cô ta.
Cô ta hoàn toàn bất lực, bị zombie cắn xé.
Dù đã cố hết sức vùng vẫy vẫn không thể nào đẩy ra nổi.
“Trương Đào! Cứu em!”
Cô nghiêng đầu tránh né miệng zombie, ra sức kêu to.
“Xoẹt! ! ”