TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Nhân Nhập Vai
Chương 24


Tuân Nghiệp với Liễu Ti Ti cũng vừa mới đi qua đây.
Bình thường ban ngày chàng không thích đi lại mấy chỗ thế này, chỉ là Liễu Ti Ti hiếm khi mới về cung một lúc, chàng là một vãn bối, không thể để cho bà tự mình đi lại trong cung được.
Vương Hiền Hải nhắc tới gần đây Mai Uyển sắp tàn rồi, Liễu Ti Ti mới nói muốn qua đây ngắm.
Bên cạnh Mai Uyển chính là Phù Vân Điện, theo tính cách của Lý Thái hậu, Trường Tín Cung đã dỡ bỏ lệnh cấm rồi, không dám chắc sẽ không đi lại đây lắc lư, chàng ngẫm một chút rồi cũng đồng ý, thế là hai người cùng tới Mai Uyển.
Cũng không biết là may hay không may nữa, vừa tới đây đã gặp được trò khôi hài như vậy rồi.
Trong vườn người quỳ thỉnh an đầy dưới đất.
Tuân Nghiệp nhìn mấy người đang quỳ, mùa đông tàn nên Mai Uyển cũng không còn phồn diễm như ngày xưa nữa, cũng hiu quạnh hơn vài phần. Nàng quỳ gối dưới tàng cây, váy dài kiều diễm, trên người còn vương vài cánh hoa mai, sống lưng thẳng tắp như tùng, đúng là không kiêu ngạo, không xu nịnh.
Ánh mắt chàng hơi đổi, trong đám cung nhân đứng bên cạnh Thái Hậu, Đàn Nhi cụp mắt đang đứng ở kia.
Tuân Nghiệp hơi kinh ngạc, nhanh thế mà đã đổi sang thân phận khác rồi?
Khác rất nhiều so với mấy ngày trước đây đó.
Sớm biết thế thì đã không cần phải bỏ lệnh cấm của Trường Tín Cung rồi.
Nghĩ xong, chàng chậm rãi lên tiếng.
Lý Thái hậu lập tức đổi hướng nhìn về phía Liễu Ti Ti, trên mặt nữ nhân kia luôn mang theo ý cười, nhìn cứ có cảm giác bóng bẩy, khiến bà ta hết muốn ăn uống.
Bà ta đè cảm giác bực bội không vui trong lòng xuống, mày nhíu chặt lại, giọng nói không được tốt lắm: “Vô duyên vô cớ không có chuyện gì ngươi tiến cung làm gì?”
Thấy nữ nhân này là thấy phiền hết sức. Nếu đã cam nguyện hạ tiện đi làm vũ cơ cho Ngọc Xuân Lâu còn ba ba chạy về làm chi nữa? Tự dưng làm bẩn hết cảnh quan trong cung.

Liễu Ti Ti nghe thế cũng không giận, cười trả lời: “Thái hậu hỏi thế này nghĩa là ta không có chuyện gì thì không thể tới à? Ta về cung hay không cũng không phải là chuyện Thái hậu có thể quản được nhỉ? Ngươi đang lo chuyện bao đồng đó.”
Bà thấy Minh Nhiễm còn quỳ trên mặt đất, lại giả vờ khó hiểu hỏi: “Đây không phải là Minh tam tiểu thư sao? Ơ, không đúng, giờ hẳn là Minh Tiệp dư chứ, đang yên làng quỳ trên đất làm gì vậy? Trên đất lạnh lắm đó, đừng có đùa vui bản thân đông lạnh hỏng người đấy.”
Đúng thật là Lý Thái hậu không quản được bà nhưng kẻ hèn Minh thị, một phi tần hậu cung này bà ta còn không làm gì được sao?
Bà ta lạnh lùng nói: “Ngươi bớt quản nó đi, thứ không biết quy củ, hôm nay ai gia nhất định phải dạy bảo đàng hoàng, để cho nó biết chút quy củ trong cung.”
Liễu Ti Ti không thích nhìn Lý Thái hậu như thế, cười hì hì muốn lên tiếng bác bỏ ngày, nhưng Tuân Nghiệp vẫn luôn im tiếng đã mở miệng trước.
“Đứng lên.”
Chàng vẫn không mở miệng bảo là ai, nhưng mà mấy người ở đây đều nghe hiểu, dù sao bây giờ quỳ trên đất cũng chỉ có một người.
Minh Nhiễm ngẩn người, theo phản xạ ngước mắt nhìn lại: “Bệ hạ đang nói thiếp sao?”
Tuân Nghiệp cười như không cười trả lại nàng một câu, “Ở đây còn có người khác đang quỳ trên đất à?”
Không ai lại thích quỳ cả, thoáng chốc mặt mày Minh Nhiễm hớn hở: “Tạ Bệ hạ.”
Nàng đứng lên phủi phủi đất và cánh hoa vương trên váy, nữa rũ mắt, thu lại ý cười trong đó, thầm nghĩ vị hoàng đế bệ hạ đúng là trước sau như một, không cho Lý Thái hậu chút mặt mũi nào cả. Sợ là giờ Lý Thái hậu còn buồn bực hơn cả tối qua rồi.
Quả nhiên, giọng nói của Lý Thái hậu nháy mắt lạnh đi vài độ, “Hoàng đế, ngươi có ý gì đây?”
Tuân Nghiệp nhướng nhướng mày, cũng không trả lời, chỉ thanh thanh đạm đạm nói: “Bệnh cũ của Thái hậu vừa mới tốt, cũng không nên đi lại nhiều ở bên ngoài nhỡ trúng gió, nếu lại nhiễm phong hàn nữa, sợ là Trường Tín Cung cũng không được sống yên ổn.”
“Về phần những chuyện khác, vẫn là nên ít quan tâm đi thì tốt hơn, bình tâm tĩnh khí mới có thể sống lâu dài được.”
Mặt mày chàng ôn hòa, khí sắc hôm nay cũng rất tốt, lời nói ra không nhanh không chậm, cố tình lại khiến Lý Thái hậu nghẹn một hơi trong cổ họng.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, còn bị mất mặt trước mặt Vân Thái phi nữa, bà ta cảm thấy thuận khí mới lạ đó.
Chẳng qua, tốt xấu gì bà ta cũng là Thái hậu, cũng xem như trải qua sóng to gió lớn, có nghẹn tới mức nào, trên mặt vẫn giữ được uy nghi của Thái hậu.
Lý Thái hậu híp mắt phượng hẹp dài lại, lúc nhìn về phía Minh Nhiễm đuôi mắt xếch lên, lạnh lẽo.
Bây giờ lại không phải trong trò chơi, lúc dùng thân phận thật của mình, Minh Nhiễm quen làm một người không sợ chết rồi, cong muôi cười với bà ta, “Cung tiễn Thái Hậu nương nương.”
Lý Thái hậu sớm đã bình tĩnh lại, không có tức giận, chỉ là trên mặt đen đi vài phần, kêu Đàn Nhi bế thi thể của Tuyết Đàn lên, liếc xéo nàng một cái, dẫn một đám người về lại Trường Tín Cung.
Lý Thái hậu vừa đi, Vân Thái phi cũng không tiện ở lại Mai Uyển lâu, dù sao thấy Lý Thái hậu xấu mặt, thể xác và tinh thần đều thoải mái, nói hai câu rồi dẫn Thuận Ninh quận chúa đi luôn.
Thuận Ninh quận chúa ngoan ngoãn mềm mại, quay đầu vẫy vẫy tay nhỏ, mắt phượng cong thành trăng non, ngọt ngào nói: “Tạm biệt Cửu thúc.”
Tuân Nghiệp mỉm cười gật gật đầu, “Tạm biệt Thuận Ninh.”
Nghe được người đáp lại, Thuận Ninh quận chúa càng vui mừng hơn, trong mấy thúc thúc, bá bá, bé thích nhất là Cửu hoàng thúc, nhảy nhót cả đường, làm người yêu thích không thôi.
Hai đám người đi rồi, trong Mai Uyển chỉ còn lại mấy người Minh Nhiễm, cung nhân bên người cũng không nhiều lắm, thoáng chốc đã thấy trống trải đi nhiều.
Liễu Ti Ti dựa nghiêng lên thân cây, đuôi mắt nhếch lên, tầm mắt xoay chuyển dựa hai người Tuân Nghiệp và Minh Nhiễm, che miệng ai một tiếng, làm cho mọi người đều nhìn về phía bà.
Bà ấy cuốn khăn tay vào ngón tay, buồn bã nói: “Hoa mai trong Mai Uyển này cũng đã rụng gần hết, nhìn chẳng có gì vui cả, còn không bằng ngọc lan hoa nở rộ khiến người yêu thích trong biệt viện Lãnh Phong nữa. Thôi vậy, ta cũng xuất cung đây.”
Vương công công vội vàng khuyên nhủ: “Ai ya, ngài mới tới được bao lâu đâu, tốt xấu gì cũng ngồi một chút đi, bên hồ Dao Thủy cũng có thể đi dạo một chuyến.”
“Không ngồi, đi đây, ngươi cũng đừng có tiễn.” Khóe môi Liễu Ti Ti giương lên, “Theo hầu hạ cho tốt đi.”
Nói xong lời này, thậm chí bà còn chả thèm chào hỏi với Tuân Nghiệp, xoay người đi luôn.

Đến lúc cách xa bọn họ rồi mới từ từ đi chậm lại.
“Chậc, chậc, khủng khiếp thật.”
Liễu Ti Ti vừa đi vừa cười, nói ra một câu không đầu không đuôi.
Cho dù là thị nữ theo hầu bên cạnh bà nhiều năm, lúc này cũng không hiểu lắm bà đang nói cái gì, thử hỏi thử: “Tiểu thư nói gì cơ?”
Liễu Ti Ti tiện tay bứt mấy đóa hoa trên đầu xuống, mở bàn tay nhỏ xinh xắn ra nhìn một lát, liếm liếm khóa môi: “Cây vạn tuế có vẻ muốn nở hoa rồi.”
Bà phóng mắt nhìn ra xa, đông đi xuân đến, đúng là tốt vô cùng.
Thị nữ lại thấy khó hiểu, nhìn quanh bốn phía, chỗ nào có cây vạn tuế đâu chứ? Sao suốt dọc đường nàng ấy đều không nhìn thấy vậy?
…………
Nhất cử nhất động của Liễu Ti Ti Minh Nhiễm đều nhìn vào mắt, tuy trong lòng nàng không có hiếu kỳ lắm nhưng cũng khó tránh khỏi suy đoán nhiều hơn về thân phận của bà.
Một vũ cơ của Ngọc Xuân Lâu mà có thể nói nói cười cười với Thái hậu, hoàng đế, thật sự chỉ là một vũ cơ sao?
Nàng rũ mắt trầm tư, đầu ngón tay quấn vòng vòng khăn trong tay.
Từng trận gió lạnh thổi tới, hoa mai trên cành rơi xuống trên người nàng.
Mỹ nhân giữa hoa, như trong tranh vẽ, đẹp đến nao lòng.
Vương công công nhìn đến ngây ngẩn cả người. Từ lâu bên ngoài đã đồn đại, Minh gia Tam tiểu thư mỹ mạo tuyệt luân, thế gian hiếm có, đúng là không giả mà.
Chỉ là đáng tiếc…… Vào cung rồi, Bệ hạ bọn họ, aiz……
Trong cung tịch liêu, mỹ mạo bậc này cũng có ích lợi gì đâu.
Tuân Nghiệp đứng yên không lên tiếng, Vương công công vứt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu đi, cười tươi nói: “Bệ hạ, có muốn vào trong đình ngồi một chút không ạ? Nô tài sai người dâng chút trà bánh tới.”
Ông vừa lên tiếng Minh Nhiễm cũng tỉnh thần lại, uốn gối cáo từ luôn, “Thần thiếp cáo lui.”
Tuân Nghiệp vẫn không mở miệng giữ nàng lại, nhìn theo người đi xa, các đốt ngón tay rõ ràng vân vê tà áo ngoài giữa rừng mai, im lặng một lúc thật lâu.
Dưới ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Vương công công, chàng cười khẽ: “Vương Hiền Hải.”
Vương công công đáp: “Có nô tài.”
Chàng nói: “Ngươi nói cho trẫm nghe xem, Minh Tiệp dư trông như thế nào?”
Vẻ mặt Vương công công hơi quái dị, thầm nghĩ Bệ hạ hỏi chuyện này đúng là mới lạ ghê, mới rồi Minh Tiệp dư đứng ngay đằng trước, mở mắt nhìn qua là có thể nhìn thấy, sao còn hỏi ông làm gì?
Ông nghẹn tới nghẹn lui, lâu lắm mới nghẹn ra một câu, “Minh Tiệp dư…. Vô cùng diễm lệ.”
Tuân Nghiệp nhìn qua, ánh mắt lạnh nhạt, cơ thể Vương công công run lên, vắt hết óc suy nghĩ phải nói thế nào, khô khốc nói: “Ngày Tiệp dư vào cung, Uẩn Tú với nồ tài cùng đi tới Phù Vân Điện một chuyến, Uẩn Tú nói còn đẹp hơn cả Thục Di Hoàng quý phi của tiên đế.”
Thục Di Hoàng quý phi của tiên đế, xinh đẹp hớp hồn, người đương thời ngầm gọi yêu phi.
Tuân Nghiệp vứt bỏ hoa trong tay đi, trong lòng động đậy, gọi Ánh Phong tới: “Ngươi nhìn rõ ràng rồi?”
Ánh Phong biết đang hỏi nàng về Minh Tiệp dư, trả lời: “Nhìn thấy rõ ạ.”
“Đi, vẽ cho trẫm bức chân dung.”
Là ám vệ nữ tinh anh của hoàng gia, các kỹ năng ngành nghề đều phải tinh thông, vẽ tranh đương nhiên cũng nằm trong số đó. Ánh Phong gật gật đầu đáp lời, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Trên đường Vương công công về lại Tử Thần Điện, cứ một lát lại trộm ngắm người ngồi trên ngự liễn, ông cảm thấy hành vi hôm nay của hoàng đế bệ hạ rất là khó hiểu. Từ hồi còn ở Đông Cung, ông đã đi theo bên cạnh Bệ hạ, lúc nào thì Bệ hạ chủ động hỏi tới một người đâu chứ.

Cho dù năm đó Thục Di Hoàng quý phi của tiên đế có chết đột ngột trước mặt chàng, chàng cũng chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua.
Trong lòng Vương công công khó chịu như có móng vuốt mèo cào, nghẹn tới mức sợ lại không dám hỏi nhiều.
Trở lại Tử Thần Điện, ông đứng cùng con nuôi Lục Tử ở ngoài cửa, cha nhìn con, con nhìn cha, con lắc đầu, cha cũng lắc đầu.
Uẩn Tú còn trêu chọc nói: “Hai vị đây là đang hát tuồng à?”
Vương công công phất phất trần, thịt trên mặt tròn vo cũng run hết cả lên, cười mắng, “Được lắm, còn sắp xếp tới cả Vương công công ngươi nữa.”
Ông đối xử với mọi người luôn thân thiết. Uẩn Tú cũng không sợ ông, còn đẩy người vào trong, “Mau vào thôi ạ, Bệ hạ không rời xa ngài được đâu.”
Tuân Nghiệp ngồi trước ngự án xử lý công sự, việc hôm nay không nhiều lắm, không tới một canh giờ đã xem xong hết tấu chương.
Chàng lấy một cuốn sách tới lật chơi, vừa xem là xem hơn nửa ngày.
Lúc Ánh Phong đưa bức tranh đã vẽ xong tới, sao trăng đã lên cao, trong Tây điện cũng đã nổi đèn lên.
Tuân Nghiệp vừa mới tắm gội xong đi ra, trên người khoác một chiếc áo choàng tuyết trắng, bên trong chỉ lộ ra áo trong màu trắng.
Dưới ánh nến lại cảm thấy thanh nhã phong lưu hơn cả ban ngày một chút.
Mà Vương công công vừa mới bị Uẩn Tú đẩy vào, trong bàn tay mập mạp đang cầm chiếc khăn khô tinh tế xoa xoa tóc dài rối tung.
Đôi tay Ánh Phong giơ cuộn tranh lên, “Mời Bệ hạ xem qua.”
Uẩn Tú, Vân Chi tiến lên nhận lấy, dâng tới trước giường, hai người cầm hai đầu, động tác nhẹ nhàng kéo mở bức tranh mà Ánh Phong phải cẩn thận vẽ suốt nửa ngày ra.
Là một ám vệ tinh anh, làm việc gì cũng phải làm tới mức tốt nhất, đã tốt còn muốn tốt hơn.
Đương nhiên bức họa này cũng phải tốn chút tâm tư, nếu không cũng không vẽ từ buổi sáng tới tận buổi tối.
Ánh Phong đã gặp qua là không quên được, cảnh trong tranh là cảnh trong Mai Uyển.
Váy áo đỏ tươi, mặt mày tinh xảo, giữa búi tóc có cài trâm cài đầu, bên hông treo dải cẩm thước[1], còn có lúc ánh mắt nhìn lại đây, ý cười trên mặt không khác gì với cảnh chàng chứng kiến hôm nay.
Chỉ có một chỗ khác nhau duy nhất, có lẽ là tranh của Ánh Phong thiếu chút sinh khí, có vài phần cứng nhắc, có điều….. cũng đủ để chàng thấy rõ ràng rồi.
Tuân Nghiệp nhẹ ném quân cờ màu đen trong tay xuống, tiếng va chạm thanh thúy của ngọc thạch vang lên rõ ràng trong Tây điện an tĩnh.
Chàng đột nhiên cười, nheo mắt lại, “Bắt được rồi.”
[1] dải cẩm thước:

 


Đọc truyện chữ Full