“Không phải là nô tài không muốn thay Tiệp dư ngài chạy một chuyến đâu. Thật sự là nửa khắc trước Bệ hạ chiêu Chúc đại nhân tới trao đổi chính sự, chốc lát không có thời gian rảnh, nô tài thật không dám đi vào quấy rầy.”
Lục Tử cười cười, ân cần hòa khí rất giống với dáng vẻ cha nuôi Vương công công của y, “Nếu nương nương không vội vàng lắm thì có thể chờ một lát ạ.”
Minh Nhiễm gấp chứ, nhất là nàng lo lắng Lý Thái hậu không bắt được nàng sẽ dày vò bọn Tây Tử, Thanh Tùng. Nàng thì không sao cả chỉ sợ không duyên không cớ kéo bọn họ gặp họa theo. Nhưng mà lúc này nàng cũng không có cách nào khách, cũng đâu có thể vọt vào được chứ.
Chẳng qua cũng còn may, nàng không cần phải chờ lâu, Chúc Hủ mặc quan bào màu đỏ thẫm chậm rãi bước ra từ bên trong, lúc nhìn thấy Minh Nhiễm còn sửng sốt một chút.
Lục Tử cung kính khom lưng với Chúc Hủ, đi vào bẩm báo.
Bên này Chúc Hủ còn chưa kịp chào hỏi với vị hôn thê trên danh nghĩa ngày xưa của mình thì Lục Tử đã chạy ra mời nàng mau vào trong.
Minh Nhiễm vừa đi vừa sắp sẵn trong đầu, nước đến chân mới nhảy còn trộm nhìn sách hướng dẫn diễn xuất vài lần.
Vừa bước vào ngạch của, trong điện cung nhân ngoài Vương công công ra thì còn có 4 người. Nguyên Hi đế ngồi bên trên tiện tay ném tấu chương trong tay xuống, đi khỏi ngự tòa ra bước xuống dưới.
Trên sách hướng dẫn diễn xuất có nói, với tình huống hiện tại yêu cần nhất là: Bộ dáng đáng thương bất lực, oan ức lại nhu nhược.
Cũng không khác với dáng vẻ lúc khóc hưng hức của Trình thị.
Mới rồi nàng đã thử thử, nín một hơi, kéo khăn che mặt nửa ngày, nặn không ra được nửa giọt nước mắt, nàng vô cùng nghi ngờ mấy ngày gần đây uống không đủ nước, thế là đành từ bỏ.
Lúc nàng quỳ xuống đất cũng không nói thỉnh an hay cát tường gì, chỉ nói: “Bệ hạ cứu mạng….”
Người quỳ trước điện mặt trắng môi hồng, hai mắt đỏ ửng, cuối đông đầu xuân trời mát mẻ mà trên thái dương lại mướt mồ hôi, lúc quỳ gối châu thoa cài trên tóc lung lay như sắp rơi xuống vậy, trên người không biết còn dính mấy lá vàng khô từ đâu nữa, nói chung rất là chật vật.
Tuân Nghiệp nhíu nhíu mày, “Sao lại thế này?”
Minh Nhiễm chạy một đường dài hít không ít gió lạnh, yết hầu vô cùng đau đớn, khụ khụ hai tiếng mới trả lời: “Đột nhiên Trường Tín Cung phái đến một đám người nói là thần thiếp mưu hại hành thích Thái Hậu nương nương, một hai phải ép thiếp nhận tội.”
Khóc thì khóc không được, nhưng mà giả khóc thì vẫn được nha, nàng lại lấy khăn chấm chấm đuôi mắt: “Thần thiếp oan uổng……”
Nàng nói không nhiều lắm, cắt đầu bỏ đuôi chuyện Hồng Dược trộm tới báo tin với Đàn Nhi cũng chạy qua đây, nàng cũng âm thầm cắt bỏ luông chuyện lần này Minh Ngạn ám sát Lý Thái hậu luôn.
Ám sát Thái hậu, đây là tội liên lụy tới toàn tộc đấy, nàng chưa làm gì cả nhưng Minh Ngạn làm, một nhà Minh phủ đừng mong có ai chạy thoát, đương nhiên cũng bao gồm nàng trong đó nữa.
Chẳng qua Lý Thái hậu bảo Đàn Nhi dẫn theo ma ma thái giám tới “mời” nàng mà không phải là thị về trong cũng, hẳn là lần này Minh Ngạn ám sát không thành công. Phòng chừng căn bản còn chưa tới gần người đã bị bọn Ngọc Trân bắt được rồi.
Lý Thái hậu không sao nhưng tội danh ám sát vẫn còn đó.
Vốn dĩ nàng biết mật đạo trong Trường Tín Cung và chuyện Lý Thái hậu yêu đương vụng trộm, tuy là chưa có được chứng cứ nhưng cũng hoàn toàn có thể dùng chuyện này để làm điều kiện giữ mệnh với Lý Thái hậu.
Nhưng nàng chỉ là một Tiệp dư tam phẩm, đối mặt với Lý Thái hậu có thân phận tự nhiên đè lên trên không nói, hai người còn có hiềm khích, tối hôm qua chính miệng Lý Thái hậu còn nói càng không muốn nàng được yên ổn nữa.
Mới rồi nếu nàng đi theo Đàn Nhi nói điều kiện kia với bà ta đúng thật chỉ có đường chết, không khác gì nàng vội vàng đi tìm Lý Thái hậu giết nàng diệt khẩu.
Minh Ngạn không phải là đứa ngốc, sẽ không vô duyên vô cớ đi hành thích Lý Thái hậu, bên trong chắc chắn có chuyện gì đó không thể nói ra.
So với việc bị đưa tới trước mặt Lý Thái hậu Trường Tín Cung tùy ý định tội còn không bằng nàng đi trước một bước nói chuyện này ra trước mặt hoàng đế, để người của ngự tiền đi điều tra tiền căn hậu quả, nếu được nữa thì, nàng còn có thể âm thầm dẫn dắt tới chuyện Lý Thái hậu yêu đương vụng trộm.
Nếu chuyện Thái Hậu nương nương yêu đương vụng trộm bị tung ra, ai còn tâm tư đi nhớ tới chuyện Minh Ngạn ám sát không thành chứ?
Tội danh này cũng không thể định xuống rồi.
Ai:)
Minh Nhiễm nắm chặt khăn che hết hai mắt lại, nàng phát hiện Tây Tử nói rất đúng, có đôi khi nàng đúng thật là rất có tiềm lực diễn vai tiểu nhân độc ác trong thoại bản.
“Bệ hạ, thần thiếp sợ hãi, xin ngài làm chủ ạ.”
Yết hầu của nàng hơi khó chịu, giọng nói giả vờ nghẹn ngào cũng rất giống, nghe thô thô, cũng rất chân thành.
Cái mặt mập trắng bóc của Vương công công nhíu hết cả lại rồi, phản ứng đầu tiên đó là đoán có phải trong lòng Lý Thái hậu không thoải mái cố ý tìm cớ không.
Tuân Nghiệp sao lại không nhìn ra nàng lại đang làm bộ làm tịch, có điều diễn xuất tốt hơn ngày xửa rồi đấy, “Đứng lên trước đi.”
Minh Nhiễm nói tạ ơn.
Nàng trước giờ không thích làm những chuyện ra mồ hôi. Cả đường chạy tới đây, một đoạn dài như vậy, hai chân đã run hết cả lên, trong chớp mắt đứng dậy chân mềm hết cả ra, lại bùm một cái quỳ xuống luôn.
Vương công công ai da một tiếng, không kịp chạy qua, vẫn là Tuân Nghiệp ngay gần đó kéo người lại.
Tí nữa thì ngã vồ ếch rồi, khó khăn lắm Minh Nhiễm mới đứng ổn được, thở nhẹ một hơi, nói tạ ơn lần nữa.
Lúc nàng cong môi cười rộ lên giống như hoa đào nở rộ gặp nắng ngày xuân vậy, rực rỡ chói mắt.
Tuân Nghiệp khựng lại một chút, buông tay đang nắm cổ tay nàng ra, dời tầm mắt đi, một lúc lâu sau cùng không nói gì.
“Bệ hạ, bên ngoài có Ngọc Trân cô cô của Trường Tín Cung cầu kiến.”
Tuân Nghiệp nhìn về phía người tới truyền lời, đè giọng nói: “Không cần kêu nàng ta vào, lát nữa trẫm sẽ tự mình dẫn Minh Tiệp dư tới Trường Tín Cung, Uẩn Tú Vân Chi, đưa Minh Tiệp dư sang tây điện sửa sang lại dung nhan.”
Uẩn Tú Vân Chi đáp vâng, Minh Nhiễm lại lo lắng cho mấy người Tây Tử, có hơi do dự.
Tuân Nghiệp khẽ cười, phủi rớt lá khô vương trên vai nàng, hiền hòa nói: “Không đáng lo, đi đi.”
Ba người chuyển sang tây điện, Tuân Nghiệp quay lưng đi.
Cô nương kia đúng là lanh lợi, nói không rất rõ ràng, Lý Thái hậu có kiêu ngạo hơn cũng sẽ không vô duyên vô cơ định tội như thế lên người nàng, nếu mà muốn đi tới Trường Tín Cung, đương nhiên là phải biết rõ ngọn ngành mọi chuyện đã.
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Vương công công nào biết chuyện ra làm sao, vội vàng sai người tới hỏi, một lão ma ma mặc áo ngắn màu nâu tiến vào, một năm một mười nói rõ ràng mọi chuyện.
“Hôm nay Trường Tín Cung miễn thỉnh an, Minh Bảo lâm lại vẫn tới Trường Tín Cung, Thái Hậu nương nương nói nàng ấy hiếu thuận ngoan ngoãn, cố ý để nàng ấy ở lại Trường Tín Cung dùng cơm, rất là thân thiết, không nghĩ tới trên người Minh Bảo lâm lại giấu chủy thủ, xém tí nữa làm bị thương Thái hậu. Xảy ra chuyện như thế, Thái Hậu nương nương tức giận, lúc này mới liên lụy tới Minh Tiệp dư.”
Tuân Nghiệp nhẹ gõ lên trường án, hỏi Vương Hiền Hải: “Minh Bảo lâm là ai?”
Vương Hiền Hải: “……”
“Bẩm Bệ hạ, Minh Bảo lâm là đường muội của Tiệp dư, phụ thân là huynh đệ cùng một mẹ với Minh Thượng thư, vào cung cùng ngày với Tiệp dư ạ.”
Tuân Nghiệp híp híp mắt, Trường Tín Cung đúng là một khắc cũng không muốn ngừng nghỉ mà.
Tây điện không có quần áo của nữ tử, Uẩn Tú Vân Chi hai người nhúng nước, sửa soạn đơn giản chi Minh Nhiễm một lần, chải lại búi tóc lần nữa.
Khi từ bên trong đi ra lần nữa, vẻ chật vật cũng ít đi nhiều.
Chờ người bên Tử Thần Điện đi qua, bên Trường Tín Cung đã ngồi đầy người rồi.
Người tuy nhiều nhưng lại an tĩnh không tiếng động, Lý Mỹ nhân canh giữ bên người Lý Thái hậu dịu giọng an ủi, mặt Lý Thái hậu đen đến mức có thể mài thành mực, xua xua tay bảo Lý Mỹ nhân đi qua một bên.
Mấy người Hàn Quý phi, Nguyễn Thục phi, Trần Đức phi chia ra ngồi hai bên sườn, vẻ mặt không được tốt lắm.
Mà Minh Ngạn quỳ trên mặt đất, bên người còn có một ma ma và ba bốn thái giám đứng canh, váy dài đinh hương ướt nước, vương trên mặt đất.
Đám người Tây Tử, Thanh Tùng cũng nhanh chóng bị dẫn qua, quỳ xa hơn một chút.
Nhìn thấy Tuân Nghiệp dẫn theo Minh Nhiễm cùng tiến vào, vốn sắc mặt của Lý Thái hậu đã đen giờ lại càng khó coi thêm, tay nắm chặt tay vịn của ghế.
Người đến đông đủ, Lý Thái hậu cũng không nghẹn lửa giận của mình lại nữa, vỗ cái chát lên bàn, vòng ngọc trên cổ tay xuýt thì vỡ nát.
Nhiều năm thế rồi lần đầu tiên có người dám cầm dao nhỏ đâm lên người bà ta, vốn tưởng là một con cừu non dễ dụ dỗ, không nghĩ lại một con sói xương cứng.
Bà ta chỉ vào Minh Ngạn nói: “Hoàng đế, nếu hôm nay không phải Ngọc Trân nhạy bén, mạng của ai gia cũng suýt mất rồi, thứ bất trung bất nghĩa như vậy, theo ý của ai gia thì cứ trực tiếp đánh chết đi! Còn một phủ Minh Thượng thư, lúc trước lì lợm muốn nhét người vào, ai biết được có lòng dạ gì!”
Lý Thái hậu không muốn bỏ qua dễ dàng, hôm qua Vân Thái phi tiến cung nói là Cảnh Vương phủ muốn đính hôn với Minh gia nhị cô nương.
Tuân Miễn hắn đúng là xuân phong đắc ý, bà ta lại càng không muốn để hắn được như ý.
Vốn đang nghĩ xem có cách nào để cho bọn họ khó chịu, nữ nhân Minh gia này lại đưa cho bà ta một lưỡi dao.
Nghĩ tới đây Lý Thái hậu đột nhiên không tức giận nhiều thế nữa.
Mà Minh Ngạn nằm trên đất nghe được lời Lý Thái hậu nói, cơ thể run nhẹ.
“Ngươi còn có gì muốn nói không?” Tuân Nghiệp nhàn nhạt nói.
Minh Ngạn ngẩng đầu thẳng người, hốc mắt hồng hồng, “Việc này chỉ do một mình thần thiếp làm, không liên quan gì tới trên dưới Minh gia, xin Bệ hạ minh giám.”
Tuân Nghiệp còn chưa mở miệng, Lý Thái hậu đã cười lạnh: “Ám sát ai gia, ngươi nghĩ là tội danh như thế nào, một mình ngươi làm, một mình ngươi mà có thể dẫn đến hành động của ngày hôm nay à?”
Trong con mắt đỏ rực như mắt thỏ của Minh Ngạn chứa đầy nước mắt, chốc lát không nói thành lời.
Minh Ngạn ấp úng nửa ngày không ra được nửa chữ, Minh Nhiễm lại thay nàng ta nói tiếp: “Thái Hậu nương nương, từ nhỏ thần thiếp đã lớn lên cùng Minh Bảo lâm, nói một câu không dễ nghe thì, nhát như chuột chết, đến cả một con ong mật vo ve trước mặt cũng sợ tới mức không dám động đậy. Thần thiếp thực sự khó có thể tưởng tượng được Minh Bảo lâm sẽ cầm chủy thủ trong tay ám sát ngài.”
Lý Thái hậu nghe thế tức đến bật cười: “Làm sao, ai gia đường đường là Thái hậu còn có thể bôi nhọ nàng ta?”
Minh Nhiễm đứng dậy cười cười với bà ta, “Sao có thể chứ, Thái Hậu nương nương là nhân vật gì, sao lại có thể làm ra chuyện hạ giá như thế, chỉ là Minh Bảo lâm vô duyên vô cớ, cho dù có liều mạnh liên lụy tới cả Minh phủ cũng muốn làm bị thương phượng thể của nương nương, còn là ở Trường Tín Cung của Thái Hậu nương nương ngài. Chuyện không dễ nói rõ ràng như thế này đúng thật là khiến người khác khó tin, rốt cuộc là ngu xuẩn tới có nào mới có thể làm ra chuyện như thế chứ.”
Minh Ngạn bị nói là ngu xuẩn đỏ bừng hai má, lúc đó nàng ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, Lý Thái hậu ngay bên cạnh, đầu óc nàng ta nóng lên, cứ thế xông lên.
Chỉ muốn giết Lý Thái hậu, thay phụ thân báo thù, nàng ta có thể giải thoát rồi, rỗi thân cũng có thể giải thoát rồi.
Lý Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi phải hỏi muội muội tốt này của ngươi ấy.”
Minh Nhiễm quay đầu lại lẳng lặng nhìn Minh Ngạn: “Minh Ngạn, ngươi nói đi, rốt cuộc là vì sao?”
Hai tay Minh Ngạn nắm chặt làn váy trước người, khớp xương cũng trắng bệch, cúi đầu, không rên một tiếng.
Mẫu thân cũng không nói nhiều cho nàng, hoặc là thứ mẫu thân biết cũng không nhiều lắm, nàng chỉ biết là, cái chết của phụ thân là do Lý Thái hậu và người của Cảnh Vương phủ tạo thành.
Mẫu thân đã sớm lên kế hoạch cho nàng rồi, nàng chỉ cần ở trong thâm cung tìm cách thân thiết với Lý Thái hậu, đạt được sự yêu thích và tín nhiệm của bà ta, sau đó tìm cơ hội bôi nhọ Lý Thái hậu và Cảnh Vương hoặc là thế tử Cảnh vương tư thông, trực tiếp một lưới bắt hết bọn họ.
Nàng không định làm như vậy.
Nhị tỷ tỷ và thế tử Cảnh vương tâm ý tương thông, sắp phải đính hôn rồi, Nhị tỷ tỷ tốt với nàng như vậy, nàng không thể làm thế được.
Minh Ngạn không thông minh còn có hơi chết não, Minh nhị phu nhân Từ thị bảo nàng ta làm gì nàng ta sẽ làm theo, trong lòng phủ quyết kế hoạch của Từ thị nhưng bản thân nàng ta không nghĩ được biện pháp nào khác hại Lý Thái hậu, lúc này mới xúc động lôi dao nhỏ ra.
Minh Nhiễm đợi nửa ngày cũng không thấy nàng ta hé miệng nói một câu, mím chặt môi, đè giọng nói: “Ngươi không rên một tiếng là muốn chó mọi người trong Minh gia chôn cùng ngươi sao?”
Minh Ngạn cả kinh, thút tha thút thít trả lời: “Bảy năm trước Thái Hậu nương nương hại tính mạng gia phụ, thiếp, thiếp phải báo thù cho phụ thân.”
Trên tay Lý Thái hậu dính máu khắp nơi, nhớ sao nổi có chuyện như vậy, cho dù có bà ta cũng không để bụng, xùy một tiếng: “Ai gia chỉ biết Minh gia có một Minh Thượng thư, phụ thân ngươi là nhân vật chui ra từ chỗ nào vậy?”
Bà ta nói: “Ai gia hại tính mạng ông ta? Đúng là nực cười!”
Minh Ngạn ăn nói vụng về, hơn nữa đúng là biết rất ít, cũng chỉ là Minh nhị phu nhân thôi miên bên tai nàng ta, bám rễ trong lòng nàng ta. Nàng ta chỉ biết phải giết Lý Thái hậu, những thứ khác đừng có mong nàng ta cãi được hai câu, một câu cũng còn không nhả ra được.
Lý Thái hậu xem dáng vẻ kia của nàng ta, chắc chắn nàng ta nói dối, bà ta cũng không có tâm tư đôi co với nàng ta, tàn nhẫn quát lên: “Quả nhiên miệng đầy xảo trá, người đâu, kéo xuống ngay cho ai gia!”
Thái giám được gọi tới hành hình từ sớm đã ùa vào, nhất định phải kéo Minh Ngạn ra ngoài.
Nguyên Hi đế ngồi uống trà, dường như không có tính toán muốn nhúng tay vào.
Lúc này Minh Ngạn cũng sợ, nàng ta còn chưa giết được Lý Thái hậu, cứ như này chết đi thì phải ăn nói với mẫu thân như thế nào?
Bỗng nhiên nhớ tới lời Minh Từ nói với mình trước khi vào cung, tỷ ấy nói Tam tỷ tỷ luôn là người thông minh lớn mật, có chuyện gì có thể tìm nàng…..
Lúc này lập tức khóc lóc gọi Minh Nhiễm: “Tam tỷ tỷ, hức, Tam tỷ tỷ….”
Minh Nhiễm: “…..” Ta nói chứ, ngươi cũng chuẩn bị ám sát Lý Thái hậu rồi, sao không chuẩn bị luôn chuyện ám sát thất bại sẽ phải chào đón cái chết đi?
Trong lòng chửi rủa là thế nhưng ai bảo ở cổ đại tội áp sát sẽ liên đới chứ, Minh Ngạn bị kéo ra ngoài đánh chết, nàng thì sao mà tốt được?
Minh Nhiễm vẫn quỳ bái với Nguyên Hi đế: “Khẩn xin Bệ hạ làm rõ, nếu không có nguyên nhân thực sự, có cho Minh Bảo lâm mượn gan trời cũng không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Thái Hậu nương nương hoảng sợ vội vàng muốn kéo Minh Bảo lâm đi đánh chết, không khỏi có hiềm nghi đang có âm mưu che giấu ạ.”
Nếu là hoàng đế khác, Minh Nhiễm cũng không dám ám chỉ Thái hậu như vậy, nhưng Nguyên Hi đế vốn còn chả giữ mặt mũi bên ngoài với Lý Thái hậu, cứ nói thẳng ra mới tốt.
Lý Thái hậu hừ nói: “Lời này Minh Tiệp dư ngươi nói ra mà không cảm thấy tự buồn cười à? Nói chứ, xém tí nữa thì ai gia cũng quên mất ngươi rồi, ngươi với Minh Bảo lâm là đường tỷ muội cùng tiến cung, ai gia không tin việc hôm nay ngươi lại không biết.”
“Còn có, vừa rồi ai gia cho Đàn Nhi mời ngươi tới Trường Tín Cung, ngươi còn dám ngang nhiên trái lời, coi rẻ ai gia, hôn nay cũng không tha cho ngươi được, người đâu…..”
Chung trà được đặt thật mạnh trên bàn, làm cho giọng nói của Lý Thái hậu im bặt theo.
Tuân Nghiệp buông chung trà ra, nhìn vào hai ma ma bị Lý Thái hậu gọi lên kéo người đi, hai ma ma vội vàng quỳ xuống đất, khom lưng cúi đầu không dám làm gì.
Chàng mới chậm rãi nói: “Đỡ Tiệp dư đứng lên.”
Uẩn Tú đi theo tiến lên, Lý Thái hậu vỗ án nhảy dựng lên, “Hoàng đế, hôm nay ai gia suýt mất mạng, tuy không có chuyện gì nhưng cũng chấn kinh, ngươi không trừng phạt thì thôi còn muốn thiên vị? Đây là đạo lý gì? Ngươi quyết tâm muốn ai gia sống không yên phải không?”
Tuân Nghiệp nghiêng đầu, ánh mắt nhìn có vẻ rất hiền hòa, cẩn thận nhìn thì con ngươi lại lạnh như băng, không có chút tình cảm nào, “Thế thì lại làm sao?”
“Người trẫm mang tới, không tới phiên Lý thị ngươi làm chủ.”