Lục Phong Châu dùng một tay nâng cằm cô lên khỏi mặt nước, tay còn lại dùng sức ôm cô bơi vào bờ bên cạnh, cũng may diện tích của bể bơi không quá lớn, Tiểu Đào và Lưu Môn Đình cùng hợp sức kéo Đường Uyển Tâm lên.
Sau đó Lục Phong Châu cũng lên theo, sau khi đi lên không nói hai lời liền cho cậu nam sinh đẩy Đường Uyển Tâm kia một quyền, “Đi đường không có mắt à.”
Cậu nam sinh ăn một đấm, máu mũi chảy ra, vẻ mặt khủng hoảng nhanh chóng đổi thành bộ dạng hùng hùng hổ hổ, “Mẹ nó, mày dám đánh tao, cái đồ tạp chủng.”
Lục Phong Châu lớn đến từng này, còn chưa từng nghe thấy ai dám mắng mình. Ánh mắt của cậu lạnh đến mức có thể đông chết người. Cậu nam sinh không cảm nhận được nguy hiểm, cái miệng vẫn không biết điều mà phun ra mấy lời không sạch sẽ, đám người tụ tập hóng hớt càng ngày càng nhiều, Đường Uyển Tâm đoạt lấy khăn lông trong tay Tiểu Đào, ném thẳng về phía cậu nam sinh đó.
“Giáo viên của cậu không dạy cậu cách nói tiếng người sao?”
“Bao lớn rồi, mà còn đứng đây nhảy nhót!”
“Vừa rồi là cậu đẩy tôi ngã xuống, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao!”
Không gian ồn ào xung quanh bị ba câu hỏi liên tiếp của cô làm cho lặng ngắt như tờ, khuôn mặt lạnh lùng cũng được Lục Phong Châu thu lại, lúc này mọi tâm tư của cậu đều đặt trên người Đường Uyển Tâm.
Cô biểu lộ ra vẻ quật cường như vậy, thật nằm ngoài dự kiến của cậu.
Cậu nam sinh bị hỏi đến sửng sốt.
Đường Uyển Tâm trừng mắt nhìn cậu ta, “Còn không xin lỗi!”
Đại đa số nam sinh sẽ không chịu nổi khi bị nam sinh khác khiêu khích, đây chính là nguyên tắc đồng tính thì đẩy. Nhưng nếu đối diện là người khác phái khiêu khích, đa phần họ sẽ bỏ qua, cậu nam sinh cũng bày ra mặt nạ khoan dung, bỏ lại một câu “Ông đây không chấp nhặt với nữ sinh!”
Liền xoay người rời đi.
Đường Uyển Tâm nhìn bóng dáng của cậu nam sinh đó đi xa, chậm rãi thở phào.
Tiểu Đào lăng lẽ tiến lên, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô, “Tâm Tâm, cậu đúng là nữ vương. Gan lớn thật đấy, sao cậu có đủ can đảm đối mặt chính diện với cậu ta thế?”
Đường Uyển Tâm không trả lời, Lục Phong Châu lại cho cô ấy đáp án, “Em ấy sợ tôi đánh nhau với đối phương.”
Đường Uyển Tâm không ngờ suy nghĩ trong lòng cô lại dễ dàng bị cậu nhìn thấu như vậy, đúng là cô sợ Lục Phong Châu sẽ động thủ đánh nhau với người đó. Dù sao bọn họ cũng chẳng biết gì về người kia, nếu chẳng may một trong hai bên bị thương, vậy thì lần này du lịch này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Còn không bằng ở nhà giải thêm mấy bộ đề.
Nhưng mà cô không thể thừa nhận chuyện này được. Đành lạnh nhạt nói với Tiểu Đào: “Người đó không dám động thủ với mình đâu.”
Tiểu Đào: “Vì sao?”
Đường Uyển Tâm: “Mặt mũi đàn ông.”
Tiểu Đào cái hiểu cái không.
Lục Phong Châu đi lên trước, lấy một cái khăn lông mới, đưa cho Đường Uyển Tâm, “Em không sao chứ?”
Đường Uyển Tâm lắc đầu, chỗ cô rơi xuống nước cách mọi người khá xa, Lục Phong Châu cũng phản ứng khá nhanh nên đại đa số mọi người trong đây đều không chú ý tới động tĩnh ở bên này. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô không muốn bản thân mình trở thành tiêu điểm.
“Các cậu cứ tiếp tục chơi đi, mình muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Thấy Đường Uyển Tâm muốn về phòng, Tiểu Đào cũng đi đến, “Mình về với cậu.”
Lục Phong Châu: “Được rồi, cùng nhau đi thôi.”
Lưu Môn Đình đáp lời: “Đi.”
-
Đường Uyển Tâm ngã vào nước năm phút, trực tiếp ảnh hưởng đến mọi hoạt động phía sau. Bốn người cũng chẳng còn tâm trạng đi đâu, cùng trở về, ở trong phòng đánh bài Poker.
Không thể không nói, Đường Uyển Tâm chẳng những có năng lực học tập xuất sắc, mà kỹ thuật đánh bài Poker cũng rất tốt, Lưu Môn Đình đã thua vài ván, trên mặt bị dán đầy giấy trắng.
Tiểu Đào nhìn cậu ta, vẻ vẻ bật cười, “Lưu Môn Đình, cậu cũng quá cùi bắp.”
Lưu Môn Đình liếc nhìn Lục Phong Châu, “Không có cách nào, luôn có người cố ý nhường mỹ nữ.”
Lục Phong Châu cho cậu ta một chân, ánh mắt lại nhìn Đường Uyển Tâm.
Ánh mắt thiếu nữ nhẹ hạ xuống, lông mi rung động, môi đỏ hơi mím, nhìn như thế nào cũng thấy đáng yêu.
Lưu Môn Đình duỗi tay quơ quơ trước mặt Lục Phong Châu, “Anh Châu, nhìn cái gì thế? Đến anh ra bài đó.”
Lục Phong Châu hất tay cậu ta ra, tùy tiện rút ra một lá, “7 cơ đỏ.”
Đường Uyển Tâm cười ném lá bài cuối cùng trên tay xuống, “K cơ đỏ, mình thắng rồi.”
Lưu Môn Đình ngao ngao kêu to, vứt bài của mình xuống bàn, đoạt lấy bộ bài của Lục Phong Châu xem, “Anh Châu, anh không nhìn thấy Đường Uyển Tâm chỉ còn một lá bài sao? Anh nên ra bài đôi mới đúng.”
Lục Phong Châu đẩy cậu ta ra, “Tránh ra, đường đường là đàn ông lại không biết nhường con gái sao?”
Lưu Môn Đình cảm khái: “Trách không được, các cụ đã dạy rồi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Các cụ nói chỉ có chuẩn không cần chỉnh, anh Châu dũng mãnh của em cũng phải dừng ở cửa mỹ nhân này rồi.”
Lục Phong Châu thưởng cho cậu ta một cái búng trán, rất vang dội.
Lưu Môn Đình thổi thổi mấy tờ giấy trên mặt, che trán bắt đầu chửi bậy, “Đau, đau.”
Đường Uyển Tâm thấy thế, bật cười.
Buổi tối hôm nay, bốn người chơi tới tận 10 giờ mới tạm biệt đi về nghỉ ngơi, trước lúc sắp ngủ, Đường Uyển Tâm phải đi kiểm tra tình hình của các bạn nữ trong lớp.
Không có biện pháp, cái chức lớp trưởng này của cô cũng không phải chỉ là phông nền, cần phải chăm sóc mọi người, quán xuyến mọi việc.
Bên phía nam sinh, Lục Phong Châu tự động xin ra trận đi kiểm tra, Đường Uyển Tâm cũng yên tâm giao nhiệm vụ cho cậu.
Sau đó, hai người trao đổi thêm vài câu trên WeChat. Tới tận 11 giờ hai người mới kết thúc, vừa tắt di động, có tiếng đập cửa vang lên.
Tiểu Đào đã ngủ say.
Đường Uyển Tâm lặng lẽ đi xuống giường, mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Quả Mơ, “Lớp trưởng không xong rồi, Lưu Nguyệt bị đau bụng, dữ dội lắm.”
Đường Uyển Tâm về phòng khoác thêm quần áo, đi theo Quả Mơ đến phòng 606.
Lưu Nguyệt cuộn tròn cơ thể trên giường, trên trán toàn là mồ hôi, mấy sợi tóc bên thái dương cũng bị mồ hôi tẩm ướt, dán hết lên mặt.
Đường Uyển Tâm nhanh chóng đi qua, “Làm sao vậy?”
Lưu Nguyệt cắn môi, “Bụng, bụng mình đau quá.”
Chuyện này phát sinh quá đột ngột, cô ấy cũng không biết mình bị làm sao, tóm lại chỉ cảm thấy vùng bụng rất đau đớn.
Đường Uyển Tâm thấy tình huống không đúng, trầm giọng nói: “Đi, chúng ta đi bệnh viện.”
Quả Mơ giúp Lưu Nguyệt mặc thêm áo khoác, hai người cũng đỡ Lưu Nguyệt đi ra ngoài.
Mới vừa đi được vài bước, lại nhìn thấy Lục Phong Châu cũng vừa từ chỗ ngoặt chỗ đi ra. Cậu nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
Đường Uyển Tâm: “Cơ thể Lưu Nguyệt không thoải mái.”
Lục Phong Châu giơ tay ấn nút thang máy.
Quả Mơ ngước mắt nhìn dáng người cao lớn của Lục Phong Châu, ánh mắt có chút hoảng hốt, lúc lời nói thốt ra khỏi miệng cũng không thông qua đại não, “Cậu, cậu có thể cõng cậu ấy không?”
Đầu lưỡi Lục Phong Châu lướt qua hàm răng, ánh mắt lại nhìn về phía Đường Uyển Tâm, tạm dừng một giây, ngữ khí lạnh lùng: “Không thể.”
Ngoại trừ cô gái mà cậu thích, thì câu tuyệt đối không cõng bất kì người con gái nào khác.
Lúc Quả Mơ thốt ra mấy lời này cũng chưa kịp thông qua đại não, kỳ thật khi vừa nói xong cô ấy đã hối hận, lúc này nghe cậu trả lời dứt khoát như vậy, gương mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Giống như người bị ghét bỏ là cô ấy.
Cửa thang máy mở ra, Đường Uyển Tâm để Lưu Nguyệt dựa vào người mình, đỡ cô ấy vào thang máy, Quả Mơ đuổi kịp, Lục Phong Châu là người đi vào cuối cùng.
Dáng người Lưu Nguyệt hơi béo, thể lực của cô ấy cũng đã cạn kiệt, chống đỡ hết nổi, toàn bộ sức nặng của thân thể đều đè lên người Đường Uyển Tâm. Nhưng mà Đường Uyển Tâm cũng chỉ là cô gái dáng người cao gầy tinh tế, mới bị cô bạn đè một lát, trên trán cô cũng đã bắt đầu toát ra mồ hôi.
Lục Phong Châu thấy thế, đi đến bên cạnh Đường Uyển Tâm, chọc chọc cánh tay cô, “Dựa vào anh.”
Đường Uyển Tâm ngó cậu một cái, lần này không hề từ chối, trọng lượng cơ thể của hai nữ sinh đồng thời đè lên vai Lục Phong Châu.
Rốt cuộc vẫn là nam sinh sức lớn, đến lông mày cũng không thèm nhăn một chút, tư thái thong dong đĩnh đạc.
Hơi thở của Đường Uyển Tâm hoàn quyện, quẩn quanh bên mũi Lục Phong Châu, thiếu nữ vừa mới tắm gội xong, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, lan khắp bốn phía, mùi rất dễ chịu, ngửi vào còn có cảm giác vui vẻ thoải mái. Nếu không phải thời cơ hiện tại không đúng, cậu rất muốn rúc mũi lên mặt cô ngửi ngửi.
Quả Mơ đỡ Lưu Nguyệt, ánh mắt cố ý vô tình nhìn qua chỗ hai người Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu, luôn cảm thấy có gì đó quái quái.
Lục Phong Châu nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, đuôi mắt hơi rũ, trong đáy mắt hình như tràn ra một thứ uy hiếp vô hình. Khiến Quả Mơ sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn sang nơi khác, trái tim kinh hoàng không thôi.
Má ơi, hù chết bảo bảo rồi.
Lục Phong Châu đang cảnh cáo cô ấy sao?
Hu hu, thật không hổ là lão đại, chỉ một ánh mắt cũng có lực sát thương lớn như vậy.
Trái tim Quả Mơ còn chưa kịp ổn định lại, cửa thang máy đã mở ra, vì để nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí chật chội này, cô ấy chủ động đỡ cánh tay Lưu Nguyệt, dẫn đầu đi ra ngoài.
Đường Uyển Tâm cũng đỡ một cánh tay khác của Lưu Nguyệt, theo sau ra ngoài.
Bàn tay Lục Phong Châu nhét trong túi quần, chậm rãi đi theo. Con người cậu vốn chẳng có lòng đồng cảm với bạn học gì đâu, nếu không phải bởi vì Đường Uyển Tâm, cậu mới không thèm quan tâm bọn họ.
Cái cô nữ sinh tên Quả Mơ kia còn dám hỏi cậu có thể cõng nữ sinh mập mạp, trong đầu cô ta đều là phân sao?
Nàng dâu còn chưa cõng được, lại muốn cậu cõng người con gái khác, có mà nằm mơ.
Bọn họ ra khỏi khách sạn, đứng ven đường vẫy một chiếc xe taxi, bốn người cùng đến bệnh viện.
-
Lưu Nguyệt bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải làm phẫu thuật, Đường Uyển Tâm, Quả Mơ và Lục Phong Châu ở lại, chờ ba mẹ của Lưu Nguyệt chạy tới bệnh viện, mới trở về khách sạn.
Trên xe, Quả Mơ ngồi ở ghế phụ, Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu ngồi phía sau, cô đã quá mệt mỏi, bất tri bất giác ngả đầu lên cửa kính.
Lục Phong Châu cong môi, tay nhẹ nhàng di chuyển hướng đầu cô, để cô dựa vào bả vai cậu.
Đường Uyển Tâm bị động dựa vào vai Lục Phong Châu.
Cửa kính phản chiếu một hình ảnh mơ hồ, thiếu niên ôn nhu nhìn chăm chú vào thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt lưu luyến, thâm thúy.
-
Xe đã tới khách sạn, Đường Uyển Tâm vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, Quả Mơ ngáp hai cái, muốn đánh thức Đường Uyển Tâm, còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Đừng gọi cô ấy.”
Lục Phong Châu trả tiền cho tài xế, lại nói thêm: “Mở cửa cho tôi.”
Quả Mơ phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới ý thức được lão đại đang nói chuyện với cô ấy, cô ấy vội vàng đẩy cửa xuống xe, cung kính mở cửa sau xe ra.
Sau đó, trước mắt xuất hiện cảnh tượng như thế này——
Lục Phong Châu dùng tư thế ôm công chúa, nhẹ nhàng bế Đường Uyển Tâm lên, cẩn thận từng chút ra khỏi xe, dường như sợ đánh thức cô gái đang ngủ say, đến hô hấp của cậu cũng trở nên cẩn thận hơn nhiều.
Quả Mơ: “......”
Cô ấy vừa bị sét đánh à?
Tình huống này là như thế nào?
Sao đại ca trường học lại có thẻ ôn nhu một cách chết người như thế.
Lục Phong Châu ôm Đường Uyển Tâm, không coi ai ra gì mà đi vào khách sạn, đến chút dư quang cũng không thèm chia cho Quả Mơ đang ngây ngốc.
Quả Mơ hỗn độn trong gió một phút.
Tài xế hạ cửa sổ xe, cao giọng nói: “Cô gái nhỏ, đóng cửa sau xe lại đi.”
Quả Mơ hồi thần, “À, vâng.”
Ba người lại lần nữa đi vào thang máy, lần này Quả Mơ tự giác đứng cách xa Lục Phong Châu, sợ mình chỉ không chú ý một chút sẽ khiến lão đại tức giận.
Cô ấy không dám nhìn Lục Phong Châu, nhưng không đồng nghĩa với việc Lục Phong Châu không có gì để nói.
Cậu nhíu mi, thanh lãnh nói: “Cậu cảm thấy lớp trưởng thế nào?”
Đáy lòng Quả Mơ run lên, tới rồi tới rồi, lão đại tìm cô ấy nói chuyện. Cô ấy suy tư một phút, “Lớp trưởng đương nhiên rất tốt, vui vẻ hòa đồng, còn thích giúp đỡ mọi người, rất quan tâm đến các bạn học.”
Cô ấy vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, nhưng vì quá khẩn trương mà chỉ lắp bắp nói được ra tưng đấy, những mỹ từ xinh đẹp ngày thường dùng để khen ngợi, giờ một cái cũng không nhớ nổi.
Lục Phong Châu: “Phải không? Tôi cũng cảm thấy lớp trưởng rất tốt.”
Quả Mơ cười lạnh, “Ha hả, lớp trưởng đúng, đúng là rất tốt.”
Lục Phong Châu: “Vậy, nếu sau này có người nói bậy về lớp trưởng, cậu đã biết làm như thế nào chưa?”
Quả Mơ chớp chớp mắt: “......”
Chưa từng trải qua loại tình huống này, lão đại có ý gì thế??
Lục Phong Châu: “Nhớ rõ, phải nói cho tôi.”
Quả Mơ vội vàng gật đầu, “Đã rõ, được thôi.”
Cô ấy ngước mắt, nhìn con số tầng không ngừng biến hóa, trong lòng yên lặng cầu nguyện: Nhanh đến đi, nhanh đến đi, còn ở đây thêm một phút thì cô ấy sẽ bị khí thế trên người lão đại dọa chết mất.
“Đinh.” Thang máy tới, gương mặt Quả Mơ lập tức lộ ra sự vui vẻ, cô ấy chờ Lục Phong Châu ôm Đường Uyển Tâm ra ngoài trước, mình cũng vịn vào vách tường thang máy, chậm rãi đi ra.
Quả Mơ không dám nhìn bóng dáng của lão đại một cái, khom lưng chạy về phòng ngủ của mình.
Lục Phong Châu đi đến trước cửa phòng Đường Uyển Tâm, dùng chân đẩy cửa. Cửa phòng vừa mở ra, liền có tiếng thét chói tai truyền đến ——
“A ——”
__________________
Anh Châu hay ghen quá, còn bắt người ta khen vợ mình mới ghê.