Thẩm gia tự mình mở ra một lớp học nhỏ cho nữ nhi trong nhà. Mỗi phòng nữ nhi sáng sớm đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân xong, đều phải sang đó để học.
Bố trí của lớp học tương tự như hoa sảnh của Thẩm gia, cửa sổ ở bốn phía vốn đặc biệt lớn đều được mở ra toàn bộ, rèm cửa màu xanh nước biển nhẹ buông xuống bên cửa sổ, lại có vài bó hoa to treo quanh đó. Nhìn ra xa, oanh oanh yến yến ở bên trong tựa như tiên tử trong tiên cảnh, lại nhìn không rõ dung mạo của các cô nương.
Ở dưới hiên một hàng nha hoàn hầu hạ yên tĩnh ngồi ở đó, chỉ đợi cô nương nhà mình triệu tới.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Thẩm Khước đến lớp học.
Nhìn một bàn đầy bút mực nghiên giấy, vẻ mặt Thẩm Khước thật sự đau khổ.
“Khước muội muội, mấy ngày trước đã muốn đi thăm muội, nhưng muội bệnh như vậy sợ quấy nhiễu đến muội. Đây là hà bao ta tự tay thêu, hoan nghênh muội về nhà.” Thẩm Vân nhân lúc thầy chưa đến, đi đến trước mặt Thẩm Khước nói.
Thẩm Vân là đích nữ tam phòng, cũng là con gái duy nhất của Tam gia Thẩm Tín, lớn hơn Thẩm Khước một tuổi.
“Tạ Vân tỷ tỷ! Thêu thật là đẹp, muội vốn dĩ không biết may vá…” Thẩm Khước thật sự ngạc nhiên, hà bao nhỏ trong tay trở thành lễ vật nhỏ đầu tiên nàng nhận được sau khi trở về nhà.
Thẩm Phi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Vân muội muội thật là biết làm người, so với tỷ tỷ ruột là ta đây còn tốt hơn nhiều.”
Thẩm Vân cười, đáp: “Mọi người đều là tỷ muội ruột, Phi tỷ tỷ chẳng lẽ không xem muội là muội muội sao?”
“Không dám!” Thẩm Phi nghẹn một hơi, trừng nàng một cái, thuận tay lấy xuống chiếc vòng tay vàng trên cổ tay trắng nõn đưa cho Thẩm Khước, nói: “Không bằng bản lĩnh thêu của Vân tỷ tỷ, ta chỉ đành mượn hoa cúng phật, lấy chiếc vòng mẫu thân tặng ta tặng lại cho muội.”
Thẩm Vi cũng lấy vòng ngọc xuống, tuỳ ý đưa cho Thẩm Khước, nói: “Hoan nghênh tỷ tỷ về nhà.”
Như vậy, một phòng nữ nhi trái đưa vòng cổ, phải đưa ngọc trai, rực rỡ đặc sắc đặt trên bàn của Thẩm Khước. Ngay cả Thẩm Ninh cũng trèo xuống ghế, lấy chiếc Kim Nguyên Bảo trên cổ xuống đưa cho Thẩm Khước, có điều biểu tình trên mặt không có chút tình nguyện nào.
Thẩm Lưu trước giờ không mang trang sức hoa tai không nói gì nhìn một màn này, nàng trực tiếp quay đầu, làm như không nhìn thấy.
“Lục Nghị, Hồng Nê.” Thẩm Khước gọi hai nha hoàn đang gác ở bên ngoài vào thu dọn lễ vật.
Thẩm Khước vào lúc hai nha hoàn đang thu dọn đồ, bất động thanh sắc lấy ra hai chiếc vòng ngọc trên tay của nha hoàn. Sau đó, ở trong ánh nhìn kỳ quái của hai nha đầu, ném hai chiếc vòng ngọc ấy xuống mặt đất.
Thanh âm bị bể của chiếc vòng ngọc vang lên khiến tất cả tỷ muội đều nhìn qua, ngay cả các nha hoàn gác ở bên ngoài cũng nhìn vào trong.
Lục Nghị và Hồng Nê đều ngơ ngác một chút, sau đó nhất loạt quỳ xuống, nói: “Nô tì làm ảnh hưởng đến các cô nương, thỉnh cô nương trách phạt!”
“Đứng dậy đi, có ảnh hưởng gì đâu.” Thẩm Khước từ trong đống trang sức châu báu đầy trên bàn lấy ra hai chiếc vòng ngọc đưa cho hai người họ, “Nhất định là vòng ngọc không vừa tay mới bị bể. Những ngày này hầu hạ không tệ, thưởng cho các ngươi.”
Thưởng cho Lục Nghị và Hồng Nê hai chiếc vòng tay một vàng một ngọc, vừa đúng là chiếc vòng mà vừa nãy Thẩm Vi và Thẩm Phi lấy xuống.
Hai nha hoàn sao lại không nhận ra đây là đồ của Thẩm Phi và Thẩm Vi? Bọn họ ngơ ngác một lát, trong miệng liên tục cảm tạ, chân tay nhanh nhẹn đem đồ thu dọn lại, lui ra ngoài.
Các cô nương trong phòng, sắc mặt phải gọi là cực kỳ đặc sắc.
Thẩm Khước như không thấy những ánh mắt kì lạ, nghiêng đầu nói với Thẩm Vân: “Vân tỷ tỷ, không giấu giếm tỷ, chữ của muội cực kỳ xấu, không biết thầy có nghiêm khắc không?”
Thẩm Vân cười nói: “Nếu không phải là tự mình khiêm tốn, Khước muội muội phải chú ý rồi. Sự nghiêm khắc của thầy Hứa ở Ngạc Nam thành rất nổi tiếng.”
Thẩm Khước nhíu chặt lông mày.
Thẩm Phi thướt tha nói: “Để Hứa tiên sinh dạy dỗ là chuyện nhỏ, đừng để ở trên Hương Lô yến làm mất mặt Thẩm gia mới quan trọng. Nữ nhi Thẩm gia chúng ta ở Ngạc Nam thành có tố chất mới học thành trứ danh.”
Thẩm Khước vừa muốn nói chuyện, Thẩm Vân kéo tay nàng lại. Thẩm Vân cười nói với Thẩm Phi: “Ta cùng Khước muội muội tuổi đều còn nhỏ, đi Hương Lô yến đó cũng chỉ là nhìn một chút khung cảnh ấy. Ngược lại, Phi tỷ tỷ nên để tâm một chút, miễn cho không được Lưu gia chọn, sau này gả đi sẽ bị người ta xem nhẹ.”
Một cô nương mắt to tròn trong “bảy tiên nữ” của nhị phòng đột nhiên “phì” một tiếng bật cười, nàng nói: “Tỷ phu của chúng ta cũng đi chứ? Phi tỷ tỷ đến lúc đó đừng xấu hổ nha!”
Cô nương trong phòng đều theo sau cười lên.
Thẩm Khước có chút không rõ.
Cô nương mắt to tròn nói với nàng: “Khước muội muội vẫn không biết đúng không, Phi tỷ tỷ của chúng ta cùng đại công tử Lưu gia từ nhỏ đã có hôn ước. Phi tỷ của chúng ta nha, đây là xấu hổ đó!”
Thẩm Khước hoài nghi nhìn Thẩm Phi, biểu tình trên mặt Thẩm Phi có chỗ nào xấu hổ chứ.
Cô nương mắt to nhích đến gần, áp sát bên tai của Thẩm Khước nói: “Lưu đại công tử là ác bá có tiếng ở Ngạc Nam thành chúng ta, trong tử viện đã có ba đứa con trai rồi.”
Cô nương mắt to gọi là Thẩm Lăng, năm nay mười tuổi, nàng dính sát vào bên tai Thẩm Khước nói chuyện, cố ý đè thấp giọng nói. Nhưng ở trong phòng yên tĩnh như vậy, lời của nàng vẫn rơi vào trong tai mỗi người.
Biểu tình trên mặt Thẩm Phi thiếu chút nữa không giữ nổi, đầu ngón tay nàng giấu trong tay áo đều đang phát run!
Thẩm Khước liền bừng tỉnh.
“Tham kiến Hứa tiên sinh.” Một hàng nha hoàn ngồi ở dưới hiên bên ngoài nhất loạt đứng dậy.
Các cô nương trong phòng nhanh chóng ngồi đoan chính.
Hứa tiên sinh tuổi chừng bảy mươi, tóc đã bạc hết. Tinh thần lại rất phấn chấn. Ánh mắt của ông quét một vòng, nhìn thêm vài cái với Thẩm Khước đột nhiên xuất hiện.
“Chữ hôm qua quá kém, mong hôm nay tất cả đều được nâng cao.” Hứa tiên sinh nói, các cô nương cùng trong trẻo đáp “vâng”.
Thẩm gia đối với việc dạy dỗ nữ nhi có học thức đích thực là nghiêm khắc. Đừng thấy các cô nương hay ngấm ngầm cãi nhau, thế nhưng lại rất để ý đến thể diện tiểu nữ nhi. Khi trả lời vấn đề của tiên sinh lại có bài bản, thậm chí còn đặc biệt kiến giải những vấn đề không thuộc tuổi của các nàng.
Trên phương diện dạy dỗ, Thẩm gia đối với nữ nhi không phân biệt đích thứ.
Có thể do hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Khước đến, Hứa tiên sinh không hỏi nàng về vấn đề gì. Nhưng hai khắc sau lại muốn chép sách viết chữ, đây trái lại lại làm khó Thẩm Khước.
Ý của Hứa tiên sinh là, chép sách có thể giúp nhanh thuộc bài, còn có thể luyện được một tay chữ tốt.
Vốn là ý tốt, nhưng hai khắc quả thật là có chút lâu.
Hứa tiên sinh đi qua đi lại quan sát, hoặc gật đầu hoặc chỉ bảo, đợi đi đến trước bàn của Thẩm Khước liền trì độn. Ông quan sát Thẩm Khước cả nửa ngày, phát hiện nàng thật sự đang nghiêm túc viết, khoé miệng giật giật, lại nhất thời nói không nên lời.
Thẩm Khước ngại ngùng đứng dậy, lí nhí nói: “Học trò sẽ chăm chỉ viết chữ, tranh thủ theo kịp các tỷ muội.”
Chòm râu trắng của Hứa tiên sinh run run, cái gì cũng không nói, cầm tập chữ của Thẩm Ninh đã viết được một nửa đặt trên bàn của Thẩm Khước.
Chữ của nàng quả thật còn không bằng Thẩm Ninh năm tuổi…
Hứa tiên sinh có chút hoài nghi hỏi nàng: “Nghe nói thầy của con là Trầm Tiêu Quân?”
“Vâng…” Thẩm Khước cúi đầu, nhìn mũi chân của mình. Trong lòng nàng châm chọc một chút, lúc này thật sự buồn bực vì bản thân không có tiền đồ.
Hứa tiên sinh gật đầu, nói: “Học trò của lão phu ở khắp nơi, mỗi thế gia đều coi trọng chữ viết của ta, xứng với một tiếng Hứa bổn. Nhưng luận về viết chữ, Hứa bổn năm đó vẫn là được Trầm Tiêu phủ chỉ điểm. Con đã là học trò duy nhất của người đó, thực sự không cần thấy có lỗi.”
Thẩm Khước kinh ngạc ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Học trò nhớ rồi, học trò…”
Thẩm Vi bên cạnh đột nhiên chen miệng nói: “Trầm Tiêu Quân đó chẳng qua chỉ là một người mù, vậy mà còn biết viết chữ?”
Sắc mặt Thẩm Khước nháy mắt thay đổi, nàng túm lấy nghiên mực muốn ném qua đó, Hứa tiên sinh đột nhiên quát một tiếng: “Thẩm Vi! Tự ý chen ngang lời nói của người khác, lại ngông cuồng vô lễ như thế! Ta không có học trò như ngươi!”
Thẩm Vi chỉ mới tám tuổi, bị Hứa tiên sinh giáo huấn nước mắt liền chảy ra. Nàng run rẩy đứng lên, khóc nói: “Học trò biết sai rồi, học trò không dám như vậy nữa!”
“Phạt ngươi ra ngoài hiên đứng cho đến khi nào tỉnh ngộ thì thôi!”
Thẩm Khước thả nghiên mực trong tay xuống, nàng rũ mày, người khác nhìn không rõ biểu tình của nàng. Nhưng trong lòng nàng nghĩ nghiên mực đen này không hắt ra chỉ là tạm thời mà thôi, ngày tháng của chúng ta còn dài.
Cuối cùng cũng tan học, trên tay của các cô nương là một trận đau mỏi. Thẩm Vân bước đến bên cạnh Thẩm Khước nhẹ giọng nói: “Phong cách làm việc của Khước muội muội ta rất thích!”
Thẩm Khước cười nhẹ đáp: “Đa tạ Vân tỷ tỷ đã giúp muội nói chuyện.”
“Muội khách sáo rồi,” Thẩm Vân đè thấp thanh âm nói: “Nhưng suy cho cùng tai vách mạch rừng, đối lập quá gay gắt sẽ truyền đến tai các trưởng bối thì không tốt, huống hồ muội muội lại vừa quay lại như vậy.”
Thẩm Khước biết Thẩm Vân muốn tốt cho mình mới nói những lời này, vì thế nàng nhìn thẳng Thẩm Vân, nghiêm túc nói: “Nếu như hôm nay muội chịu đựng, bọn họ sẽ không ức hiếp muội nữa sao?”
Thẩm Vân ngẩn người.
Đáp án thực hiển nhiên và rõ ràng, sẽ không.
Thẩm Khước chớp chớp mắt, đột nhiên cười, nói: “Huống hồ con người muội rất nhỏ mọn. Phàm là trêu vào muội, muội sẽ ghi hận cả đời.”
“Vậy ta phải nhớ nhất định không được đắc tội với muội rồi.” Thẩm Vân cười nói.
“Vân tỷ tỷ tỷ cười nhạo muội!” Thẩm Khước làm nũng.
“Được rồi được rồi, ta không kéo muội nói chuyện nữa, ở ngoài còn có người đang đợi muội đó.” Thẩm Vân nói, nhìn về ngoài cửa.
Thuận theo ánh mắt của Thẩm Vân, Thẩm Khước nhìn thấy Thẩm Hưu. Trong miệng chàng ngậm một cọng cỏ, nhấc chân ngồi trên ghế đá, biểu tình vô cùng không nhẫn nại, chốc chốc lại nhìn về phía bên này.
Khoé miệng Thẩm Khước không tự chủ được treo lên nụ cười, nàng tạm biệt Thẩm Vân, nhấc góc váy lên chạy chậm qua đó.
“Ca ca, sao huynh lại đến đây?”
“Ôi ôi, chậm chút! Chậm chút! Đừng để ngã!” Thẩm Hưu nhổ cọng cỏ trong miệng ra tiến lên đón nàng, “Ngày đầu tiên muội đến lớp học, ta không yên tâm!”
Giọng của Thẩm Hưu vừa to vừa thô, khiến các cô nương vẫn chưa rời khỏi đều nhìn qua đây, vừa nhìn ra là chàng thì lập tức quay mặt đi. Thẩm gia không có ai dám chọc vào tên ôn thần này.
“Chỉ là lên lớp, có cái gì không yên tâm chứ.” Thẩm Khước duỗi tay, sửa lại cổ áo cho Thẩm Hưu.
“Ta, ta sợ người khác bắt nạt muội!” Thẩm Hưu không kiên nhẫn nói, trong thanh âm còn chứa đựng một chút ngại ngùng.
Ngón tay Thẩm Khước ngừng một lát, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng nói: “Ca ca, muội đã lớn rồi, không còn là đứa bé gái năm đó đối diện với thương tổn chỉ có thể bất lực nữa.”
“Muội có lớn như thế nào thì cũng là muội muội của ta!” Thẩm Hưu hừ một tiếng, “Đi, về nhà ăn cơm!”
“Được, nghe lời huynh.” Thẩm Khước cong cong lông mày, tuỳ tiện để Thẩm Hưu kéo đi.
Dung mạo giống nhau, thân hình giống nhau, hai người kéo tay nhau đi cùng một chỗ, kim đồng ngọc nữ cũng chỉ là như thế.
Tuy nhiên một màn này đã sớm khiến cho mọi người nhìn đến ngơ ngác, tiểu ma chướng Thẩm Hưu này thế mà còn có lúc bình tĩnh nói chuyện? Hơn nữa trong nhà chàng không phải chán ghét nhất đám muội muội yếu đuối này sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 10: Lớp học
Chương 10: Lớp học