Thẩm Khước ngồi trong kiệu, eo thẳng tắp, nhưng tay lại gắt gao vò lấy khăn tay, đã bán đứng bản thân nàng đang căng thẳng.
Nàng hi vọng con đường này đi mãi không đến.
Nếu như tiên sinh không kịp đến cứu nàng thì làm thế nào? Nếu như tiên sinh có việc chậm trễ thì làm sao bây giờ? Tiên sinh…. không phải tiên sinh phải lấy Thẩm Phi sao? Vậy, vậy người làm sao cứu mình được?
Vừa nghĩ đến hôm nay không chỉ là ngày đại hôn của bản thân, mà cũng là ngày Thích Giác nghênh đón Thẩm Phi về phủ, Thẩm Khước liền không tự chủ được siết lấy vết sẹo trên mu bàn tay. Đây là thói quen từ nhỏ của nàng, lúc cực kỳ căng thẳng sợ hãi sẽ siết mạnh vết sẹo trên mu bàn tay cho đến khi sưng đỏ mới thôi. Sau này có vài lần Thích Giác đánh roi vào tay nàng, mới thay đổi được thói xấu này của nàng.
Thẩm Khước từ nhỏ đã không bao giờ hoài nghi lời nói của Thích Giác, nhưng ngồi trong kiệu hoa màu đỏ, lần đầu tiên nàng có cảm giác bất an mãnh liệt như vậy—Tiên sinh thật sự sẽ đến cứu nàng sao?
Nếu như tiên sinh không xuất hiện thì sao? Hoặc là xuất hiện muộn thì sao? Thẩm Khước bắt đầu cẩn thận nhớ lại bộ dáng của Lưu đại….
Thẩm Khước gắt gao mím môi, vừa nghĩ đến phải gả cho loại người như vậy liền muốn nôn hết thức ăn mới ăn hồi sáng ra! Tuy rằng nàng vẫn không hiểu thành hôn rốt cuộc là gì, nhưng nàng đã hiểu gả cho một người chính là phải ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm.
“Ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm….” Thẩm Khước nói nhỏ, nàng không ngừng nghĩ nếu như có thể cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh tiên sinh thì tốt đến nhường nào…
Trên Hương Lô yến, bộ dáng nương tựa lẫn nhau của Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh lại một lần nữa xông vào trong đầu Thẩm Khước. Nàng dùng sức lắc đầu, nàng biết trong đầu lại sắp nghĩ ngợi lung tung. Nàng mới không muốn tưởng tượng ra bộ dáng tay trong tay của tiên sinh và Thẩm Phi!
Nhưng mà….
Qua ngày hôm nay, tiên sinh thật sự sẽ trở thành tỷ phu của mình sao?
Thẩm Khước chớp mắt, sau đó mặt mày cúi xuống từng chút một, lông mi dày đậm khẽ run lên, như cánh hồ điệp bị run sợ. Nàng chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, dựa vào trên kiệu, đôi mắt sau khăn đội đầu đỏ thẫm trống rỗng vô thần.
Bỗng nhiên cực kỳ chán ghét sắc màu đỏ thẫm này, Thẩm Khước đột nhiên duỗi tay kéo khăn đội đầu đang che mặt xuống. Nhưng toàn bộ kiệu hoa đều là màu đỏ chói mắt, xung quanh còn dán thêm vài chữ “hỉ”.
Thẩm Khước càng cảm thấy phiền, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn. Nàng cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, không nghĩ tới những chuyện loạn thất bát tao sắp xảy ra nữa.
Qua một hồi lâu, Thẩm Khước mới từ từ mở mắt ra, con ngươi sáng ngời chứa một tầng hơi nước.
Nàng hối hận rồi.
Nàng nên hỏi rõ ràng! Hỏi rõ ràng tiên sinh của nàng rốt cuộc khi nào mới đến cứu nàng! Đợi đến sau khi nàng gả cho Lưu đại sao? Hay là…. hay là sau khi người cùng Thẩm Phi bái đường?
Nước mắt “xoạch” một tiếng liền rơi xuống, nàng duỗi mu bàn tay đã bị bản thân siết mạnh đến sưng đỏ tuỳ tiện lau nước mắt. Trong lòng nghĩ, sẽ không bao giờ để ý đến tiên sinh nữa!
Không bao giờ để ý đến người nữa!
Kiệu hoa đột nhiên dừng lại.
Thẩm Khước sửng sốt, vội vàng đem khăn đội đầu che mặt mình lại, ngoan ngoãn ngồi thẳng.
“Cô, cô nương…” Bên ngoài kiệu hoa là thanh âm hoang mang của Niếp Tuyết.
“Sao vậy?” Thẩm Khước tò mò hỏi.
Bên ngoài kiệu hoa an tĩnh trong chốc lát, sau đó liền nghe thấy Niếp Tuyết vội vàng nói: “Không, không có việc gì!”
Thẩm Khước nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền cảm nhận được có ba mũi tên bắn vào trên thân kiệu, làm kiệu hoa rung lên, nàng không thể không duỗi tay bám lấy thân kiệu, làm cho mình ngồi vững hơn một chút. Nàng biết đây là quy định khi thành thân, tân lang phải bắn ba mũi tên trúng kiệu hoa. Tựa như là có ngụ ý tốt gì đó, cụ thể là ý tốt gì nàng lại không nhớ rõ. Mấy ngày trước, Tô ma ma đã nói qua với ba người các nàng. Nàng vẫn còn nhớ có bước qua chậu lửa, có gậy vàng nhấc khăn đội đầu, có cùng nhau uống rượu, còn có bái đường.
Thẩm Khước cảm thấy những thứ này thật sự rất phiền phức.
Cửa kiểu được mở ra, cách một tầng khăn đội đầu, Thẩm Khước vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp ở bên ngoài.
“Chúc mừng tân nương tử, ngàn vạn đừng để chân chạm đất, lão bà tử ta cõng người đi.” Giọng nói của bà mối vui vẻ, quay lưng về phía Thẩm Khước ngồi xuống. Niếp Tuyết ở bên cạnh dìu Thẩm Khước lên lưng của bà mối.
Đây đại khái là tân nương tử nhẹ nhất mà bà mối từng cõng qua nhiều năm như vậy.
Lưng của bà mối rất rộng, rất vững chãi. Nhưng không làm vững được tâm trạng của Thẩm Khước. Nàng dựa vào trên lưng của bà mối, càng ngày càng bất an.
Qua không bao lâu Thẩm Khước liền cảm nhận được có gì đó khác lạ.
Mùi này….
Mùi thảo dược nhàn nhạt này, Thẩm Khước thật sự đã quá quen thuộc!
Thẩm Khước cúi đầu, từ giữa khe hở của khăn đội đầu đang che mặt nhìn xuống mặt đất, mặt đất trải dài thảm đỏ được dệt thành từ gấm vóc thượng hạng nhất. Phía trên rải một tầng cánh hoa đỏ tươi. Mùi hương của cánh hoa nồng đậm toả ra, nhưng vẫn không che lấp được mùi thuốc nhàn nhạt đó.
Thẩm Khước mở to hai mắt, cuối cùng ở một góc bị cong lên bên cạnh thảm đỏ nhìn thấy bên dưới là gạch xanh chỉnh tề trải dài. Gạch xanh tinh xảo ngay ngắn sáng bóng, ở một góc có khắc ký hiệu của Trầm Tiêu. Ký hiệu Trầm Tiêu trên gạch xanh đó giống như biến thành hoa văn Trầm Tiêu trên góc áo của Thích Giác, con ngươi của Thẩm Khước mạnh mẽ phóng to.
Ở đây là Trầm Tiêu phủ!
Thẩm Khước nháy mắt cứng đờ.
“Tân nương tử, người không sao chứ? Ôi, không cần căng thẳng. Hôm nay là ngày đại hỉ của người, nên vui vui vẻ vẻ mới phải!” Giọng nói của bà mối nhẹ nhàng khuyên Thẩm Khước. Nhưng nói xong lời này, trong lòng bà đều chìm xuống, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi, nhỏ như vậy đã gả đi, cũng không biết phụ mẫu nàng nghĩ thế nào nữa….
Bà mối đặt Thẩm Khước xuống, lại nhét vào trong tay nàng một dải lụa đỏ, sau đó ở bên tai nàng dặn dò: “Nhất định phải nắm chặt dải lụa đỏ này, không thể buông ra, nhất định phải nhớ đó!”
Thẩm Khước ngơ ngác gật đầu, cả người nàng đều đang phát ngốc, căn bản không nghe thấy bà mối nói cái gì. Nàng cảm nhận được dải lụa đỏ kia bị người khác kéo một chút, nàng đang thất thần liền không tự chủ được lảo đảo hai bước.
Một bàn tay to lớn đỡ lấy cánh tay của nàng, Thẩm Khước nghe thấy thanh âm quen thuộc của Thích Giác nói: “Cẩn thận, hôm nay không được phép hấp tấp.”
Nghe thấy thanh âm của Thích Giác, nước mắt của Thẩm Khước trong nháy mắt liền trào ra.
Nàng có chút kích động, nhanh chóng vén khăn đội đầu đang che mặt ra, gắt gao nhìn chăm chú vào Thích Giác, chui vào trong lòng tiên sinh khóc lớn một trận.
Nàng sai rồi! Nàng không nên hoài nghi tiên sinh của nàng!
“Tân nương tử?” Bà mối lên tiếng nhắc nhở.
Niếp Tuyết khẽ nhéo tay của Thẩm Khước.
Thẩm Khước vậy mới định thần lại. Thích Giác ở đầu bên kia khẽ dùng sức, Thẩm Khước không tự chủ được bước theo chàng. Kế tiếp là bước qua chậu lửa, bái thiên địa, cả người Thẩm Khước đều ngơ ngác. Nàng cứ để mặc Thích Giác kéo đi, người khác bảo nàng làm thế nào thì nàng làm thế ấy. Ngoan ngoãn giống như một hình nộm.
Đại hôn của Thích Giác, Trấn Quảng Vương đương nhiên sẽ không đến, các ca ca khác cũng sẽ không đến. Cái gọi là bái cao đường bất quá chỉ là bái bài vị của mẫu thân Thích Giác. Mà số lượng khách khứa tham gia hỉ yến lại không ít. Bọn họ có người là bạn chí hữu của Thích Giác, có người là người được Thích Giác chữa trị qua, còn có người nghe danh mà đến. Chung quy, hỉ yến Trầm Tiêu phủ tổ chức long trọng như vậy, thực sự là hiếm có.
Khắp nơi của Trầm Tiêu phủ giăng đầy màu đỏ thẫm. Ngày hôm nay, thật sự cũng là lần đầu tiên Trầm Tiêu phủ náo nhiệt như vậy.
Thích Giác xưa nay thích thanh tịnh lại phá lệ náo nhiệt một lần. Những năm này bất luận là qua năm mới hay lễ trung thu, Trầm Tiêu phủ gần như không chúc mừng ngày lễ nào. Đối với những lễ nghi phiền phức đó, Thích Giác xưa nay luôn khịt mũi coi thường. Nhưng lần này, mỗi một người đến tham gia hôn yến đều nhìn rõ “chú trọng” của Trầm Tiêu phủ.
Lụa đỏ trải dài mười dặm là vật liệu dùng để may y phục cho hậu cung phi tần, những cánh hoa rải ở trên mặt đất, mỗi một cánh đều nở đến cực kỳ rực rỡ. Chậu lửa bằng vàng ròng khắc trăm hoa triều phượng, vừa nhìn đã biết là tay nghề của thợ có tiếng làm ra. Ngọc tiễn phỉ thuý, đĩa trà khảm mã não….
Trên toàn bộ một trăm bàn yến, mỗi một món ăn đều trân quý, ngay cả ngự trù trong cung cũng không bằng được. Trên mỗi thùng rượu đều khắc sen liền đài*, ngay cả những chiếc chén dĩa kia đều có hình vẽ hoa bách hợp tinh xảo. Nhưng, khiến mọi người càng thêm thán phục lại là trên đỉnh mỗi một bộ đũa ngọc đều khắc một chữ “Khước” nho nhỏ. Còn có cây hỉ đuốc cao bằng nửa người đang cháy kia, trên mỗi một cây hỉ đuốc đều khắc hình trăm điểu đối đầu, trăm điểu lại đều là một chữ “Khước”. Trăm điểu trên mỗi cây hỉ đuốc đều không hề tương đồng, mỗi một cây đều là tồn tại độc nhất vô nhị trong thiên hạ này.
(*: Ví phu thê ân ái mặn nồng.)
Nếu như các công huân thế gia khác lấy thế trận này để cưới vợ thì cũng hợp tình hợp lý. Nhưng hôm nay lấy vợ lại là Trầm Tiêu Quân vốn dĩ yêu thích thanh tịnh, mọi người lại nhìn nhìn tiểu nữ hài được Thích Giác kéo đi. Vẫn là một tiểu nữ hài mười một tuổi muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông….. Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng….
Có người bỗng nhiên “a” một tiếng, khẽ hỏi người bên cạnh: “Trầm Tiêu Quân lấy không phải là trưởng nữ Thẩm Phi sao? Cái người bị xấu mặt ở trên Hương Lô yến đó. Hẳn là không phải nhỏ như vậy chứ?”
Một người khác nhỏ tiếng nói: “Mọi người nhìn xem hôm nay khắp nơi đều khắc chữ “Khước”, nhưng ta nhớ khuê danh của đại cô nương Thẩm gia là “Phi” mà…”
“Khước….” Có người nhíu mày suy nghĩ, nói: “Cô nương khác của Thẩm gia, khuê danh của cô nương hôm nay phải gả cho tên đăng đồ tử Lưu đại kia là “Khước” thì phải?”
“Đây là chuyện gì đang xảy ra chứ…..”
Mọi người nhỏ tiếng nghị luận, nhưng bây giờ ngay cả Thẩm Khước cũng thập phần kì quái. Rốt cuộc đã xong hết các trình tự, Thẩm Khước được bà mối dìu vào động phòng, nàng ngoan ngoãn ngồi bên giường, im lặng nghe động tĩnh xung quanh.
Một chiếc gậy hỉ bằng vàng tiến vào trong khăn đội đầu, khăn đội đầu đã che mặt Thẩm Khước cả một ngày được nhấc ra.
Thẩm Khước chớp chớp mắt, ngẩng mặt nhìn Thích Giác.
“Tiên sinh, thật sự là người sao?” Nàng hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong và do dự.
“Nếu không thì...?” Thích Giác đặt gậy hỉ vào trong khay.
Bà mối nói một đống lời chúc mừng, sau đó lệnh cho tất cả hạ nhân trong phòng lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người Thích Giác và Thẩm Khước, nàng gắt gao nhìn chăm chú vào mặt của Thích Giác, nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đang nhảy “thình thịch”, “thình thịch”.
“Buổi sáng đã ăn gì chưa? Có đói không?” Thích Giác đi đến trước bàn, chọn lấy một dĩa điểm tâm tinh xảo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khước, đưa điểm tâm cho nàng.
Thẩm Khước nhìn điểm tâm trong chiếc dĩa nhỏ, đều là vài loại nàng thích ăn nhất. Tầm mắt của nàng dần dần dời lên trên, nhìn Thích Giác một thân giá y màu đỏ. Sau đó nói: “Tiên sinh, người mặc giá y trông thật kỳ lạ.”
Thích Giác khẽ kinh ngạc, hỏi: “Rất khó coi?”
“Không!” Thẩm Khước đột nhiên lắc đầu, “Rất đẹp, có chút giống.… có chút giống Vưu Xuyên ca ca…”
Biểu tình trên mặt của Thích Giác liền cứng đờ, Vưu Xuyên được biết đến ở Túc Bắc là một…. con hát, xưa nay luôn vì yêu mị mà nổi tiếng, tuổi còn nhỏ nhưng lại có một đôi mắt câu hồn, không biết đã hấp dẫn được biết bao nhiêu trái tim của nữ tử.
“Tiên sinh! Người đừng tức giận!” Thẩm Khước giành lấy điểm tâm trong tay của Thích Giác, há to miệng ăn một miếng, sau đó không rõ ràng nói: “Ngon, thật sự rất ngon!”
Ánh mắt của Thích Giác liền mềm mại, im lặng ngồi ở một bên, cứ như vậy nhìn nàng.
Động tác ăn điểm tâm của Thẩm Khước cứng đờ, trong miệng nàng còn vài miếng bánh chưa kịp nuốt xuống. Nàng đột nhiên đứng lên, làm cho Thích Giác ở bên cạnh giật mình.
“Tiên sinh! Sao con lại bái đường với người! Không phải con phải gả cho Lưu đại sao? Tiên sinh không phải người phải lấy tỷ tỷ của con sao?” Thẩm Khước lắc đầu, khổ não nói nhỏ: “Lẽ nào lên nhầm kiệu hoa rồi….”
Thích Giác từ từ cười rộ lên, thanh âm ấy như có ma lực, cảm giác tê dại từ bên tai truyền vào trong lòng nàng từng chút một.
“Vốn dĩ người ta lấy chính là con.” Thích Giác vươn tay, kéo Thẩm Khước ngồi xuống trên đùi mình. Hai tay của chàng vòng lại, ôm cả người bé nhỏ của nàng vào trong lòng. Cằm của chàng tì vào đỉnh đầu của Thẩm Khước, thấp giọng nói: “Cũng chỉ có con xứng đáng để ta tốn hết tâm tư chuẩn bị hỉ yến này.”
“Nhưng mà, rõ ràng người phải lấy Thẩm Phi, còn con phải gả cho Lưu gia đại công tử không phải sao….” Thẩm Khước thả lỏng một chút, dựa vào trong lòng Thích Giác.
Bên miệng Thích Giác chứa ý cười, hỏi: “Vậy con muốn gả cho Lưu đại?”
“Không phải! Con không thèm gả qua đó! A Khước vẫn luôn đợi tiên sinh!” Ánh mắt của Thẩm Khước kiên định.
“Đúng rồi, vì vậy con không cần nghĩ nhiều. Đều giao cho ta là được.” Cánh tay của Thích Giác từ từ siết chặt, thật muốn cánh tay của mình biến thành một nơi an nhàn nhất, khiến nàng không phải ưu sầu và lo lắng.
Thẩm Khước đột nhiên thoát khỏi vòng ôm của Thích Giác, nàng đứng dậy, kinh sợ mà nhìn Thích Giác, thanh âm run rẩy nói: “Tiên sinh! Người làm trái thánh chỉ!”
Ngữ khí Thích Giác bình tĩnh nói: “Không, trên thánh chỉ viết chính là đem con gả cho ta.”
“Không phải mà!” Thẩm Khước nhíu mày.
Thích Giác cười nói: “Trong dòng thứ ba của thánh chỉ ở trên bàn, con có thể tự mình đi xem.”
Thẩm Khước nhấc giá y dày nặng lên chạy chậm đến đó, đem thánh chỉ trong hộp gấm lật ra, cẩn thận đọc. Sau đó kinh ngạc nói: “Sao, sao lại như vậy, sao lại là tên của con? Trên thánh chỉ kia của Thẩm gia không phải viết như vậy….”
“Trên thánh chỉ kia của Thẩm gia cũng là viết tên của con.” Ngữ khí của Thích Giác chắc chắn.
Thẩm Khước nhìn Thích Giác một thân giá y đỏ thẫm, sau đó trừng mắt nói: “Tiên sinh! Người! Người lén lút thay đổi thánh chỉ!”
“Vậy con nhìn xem, nét chữ trên thánh chỉ kia là do chính tay La Hoàng Hậu viết ra, lại có ngọc tỷ của đương kim thánh thượng đích thân đóng xuống.” Thích Giác đứng dậy, đi từng bước về phía Thẩm Khước.
Thẩm Khước cúi đầu nhìn nửa ngày, sau đó bất đắc dĩ nói: “Con vốn chưa thấy qua bút tích của La Hoàng Hậu, làm sao biết thánh chỉ này có phải làm giả hay không.”
Thích Giác đã đến gần, thân ảnh cao lớn của chàng bao phủ lấy Thẩm Khước bé nhỏ.
Chàng khẳng định nói: “Đây chính là bút tích của La Hoàng Hậu.”
“Nhất định, nhất định là tiên sinh bắt chước bút tích của La Hoàng Hậu!” Thẩm Khước ngẩng mặt, nhìn Thích Giác gần ngay trước mắt nói.
Thích Giác cười lớn nói: “Ta là một người mù, vốn dĩ không thể thấy được bút tích của La Hoàng Hậu, làm sao mà bắt chước được?”
“Nhưng mà, nhưng mà…..” Tâm tư của Thẩm Khước rất loạn.
“A Khước.” Tay của Thích Giác giữ lấy vai của Thẩm Khước, sau đó chàng cúi người, cúi đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Khước thấp hơn mình rất nhiều.
“Con chỉ cần nói với ta, con có đồng ý gả cho ta hay không.” Thích Giác hỏi, thanh âm của chàng trầm thấp, mang theo ôn nhu nhàn nhạt.
Thẩm Khước ngơ ngác nhìn con ngươi của Thích Giác gần ngay trước mắt, con ngươi đen tuyền kia giống như vô số ngôi sao trên bầu trời đêm. Nàng nhất thời ngây người, không biết nên nói như thế nào. Nàng tựa như nhìn thấy kì vọng trong mắt của tiên sinh, nàng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Vậy…. gả cho tiên sinh rồi, có phải sẽ không bao giờ rời xa tiên sinh nữa?”
“Đúng.”
“Vậy….. chúng ta vẫn giống với trước đây sao?” Thẩm Khước lại hỏi.
Thích Giác trầm mặc một lát, sau đó nói: “Chỉ cần con muốn.”
“Vậy…. sẽ không có nữ nhân khác tranh giành tiên sinh với con nữa phải không?”
“Đương nhiên.” Lần này Thích Giác trả lời vô cùng dứt khoát.
Thẩm Khước bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Phi, nàng lập tức hỏi: “Tiên sinh, con gả cho người rồi, còn Thẩm Phi thì sao? Đi đâu rồi?”
Thích Giác cười khẽ, nói: “Nàng ta từ nhỏ đã có hôn ước với Lưu gia đại công tử, hôm nay đương nhiên là hôn kỳ của hai người họ.”
Trong lòng Thẩm Khước vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, nàng nghĩ, dù sao tiên sinh đã nói những chuyện này đều có thể xử lý tốt, nàng không cần lo lắng, vậy thì nàng thật sự không cần phải lo lắng rồi? Nàng nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Tiên sinh, sau này chúng ta sẽ có tiểu tiên sinh sao?”
“Cái gì?” Thích Giác nhíu mày, hiển nhiên là nghe không hiểu.
“Tiểu tiên sinh đó!” Thẩm Khước lại nói thêm một lần.
Thích Giác như cũ vẫn nghe không hiểu. Một tay chàng nuôi lớn Thẩm Khước, có lúc, vài tâm tư nhỏ của Thẩm Khước căn bản không cần nói ra, Thích Giác đều có thể hiểu được vô cùng rõ ràng. Nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, thật sự là lần đầu gặp phải.
“Aiya, tiên sinh, sao người lại không hiểu chứ!” Thẩm Khước dậm dậm chân, đôi tay nhỏ lập tức quấn lấy cánh tay của Thích Giác, nàng giống như hồi nhỏ lắc lắc cánh tay của chàng, nói: “Không phải nói sau khi thành hôn sẽ có tiểu hài tử sao? Tiểu hài tử của phu thê hai người, gọi tiên sinh là phụ thân, gọi con là mẫu thân…..”
Thẩm Khước lại nhíu nhíu mày.
“Mẫu thân? Con…. con sắp làm mẫu thân rồi?”
Thích Giác suýt chút nữa không thở ra hơi, chàng vươn tay, hung hăng gõ hai cái vào trán Thẩm Khước, khẽ trách: “Ai nói với con những thứ này!”
Tuy rằng Thích Giác quả thật là nuôi Thẩm Khước như nuôi nương tử, nhưng Thẩm Khước thật sự vẫn còn quá nhỏ. Nếu không phải tình thế bắt buộc, chàng cũng sẽ không đem nàng còn nhỏ như vậy mà cưới về phủ. Nhưng, chàng vẫn sẽ dùng hết sức lực cho nàng một cuộc sống vô lo. Không cho nàng sớm tìm hiểu, đi học những thứ vốn không nên hiểu ở độ tuổi này của nàng.
Thẩm Khước xoa xoa trán, vẻ mặt vô tội.
Thích Giác không khỏi có chút đau lòng, chàng kéo Thẩm Khước vào trong lòng, ôm lấy, nhẹ giọng nói: “Con vẫn là con, ta vẫn là ta.”
Chàng lại nói thêm một câu: “Ít nhất, vài năm gần đây là như vậy.”
“Con hiểu rồi, hiểu rồi!” Thẩm Khước dựa vào trong lòng Thích Giác, vui vẻ nói: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh tiên sinh, thế nào cũng được!”
Thích Giác nắm lấy tay của Thẩm Khước, sau đó hiển nhiên sờ trúng dấu vết bị chính bản thân nàng làm ra ở trên mu bàn tay. Chàng liền lạnh giọng nói: “Ta thấy con lại muốn bị đánh roi vào tay rồi.”
Thẩm Khước cả kinh, vội nói: “Tiên sinh, con biết sai rồi, người bỏ qua cho con lần này, con sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa!”
Thích Giác làm sao lại không biết chỉ khi nào Thẩm Khước cực kỳ sợ hãi bất lực mới siết mạnh vào vết sẹo trên người mình? Lúc này nhìn nàng tươi cười, trên đường một mình ngồi trong kiệu hoa không biết lại suy nghĩ vớ vẩn gì. Thích Giác có chút tự trách, nghĩ đến do bản thân mình suy nghĩ không chu toàn khiến nàng lo lắng. Trong mắt Thích Giác không khỏi nhiễm màu sắc đau lòng. Chàng than nhẹ một tiếng, nói: “A Khước, con phải nhớ cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đều không được thương tổn chính bản thân mình.”
Nhìn thấy mặt mày có chút nghiêm túc của Thích Giác, Thẩm Khước mạnh mẽ gật đầu, nói: “A Khước nhớ rồi, con sẽ không làm những chuyện thương tổn đến bản thân, cũng sẽ không làm tiên sinh không vui nữa.”
Nàng vươn tay, thật cẩn thận vuốt thẳng lông mày đang nhíu lại của Thích Giác.
Trong lòng Thích Giác lập tức mềm nhũn, nơi nào còn nỡ trách nàng?
Dù gì Thẩm Khước cũng chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi, lăn lộn cả một ngày, nàng có chút mệt rã rời. Thẩm Khước dựa vào trong lòng Thích Giác ngáp liền mấy cái, nàng thậm chí còn dùng tay kéo mí mắt của mình, muốn bản thân duy trì thanh tỉnh.
“Mệt rồi?” Thích Giác hỏi.
“Vâng.” Thẩm Khước gật gật đầu, cả cái đầu nhỏ đều lệch xuống trên tay của Thích Giác.
Thích Giác liền bế nàng lên, đặt xuống trên giường. Ôn nhu nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Thẩm Khước nằm ở trên giường, lắc lắc đầu, nàng nói: “Tiên sinh, con không dám ngủ.”
“Vì sao?” Thích Giác khó hiểu. Nha đầu này ngay cả giường của chàng cũng không ngủ được?
“Con sợ, sợ đợi A Khước ngủ dậy rồi phát hiện đây chỉ là một giấc mộng, con vẫn còn ở Thẩm gia, đến lúc đó lại không nhìn thấy tiên sinh nữa.” Thẩm Khước nhỏ giọng nói, trong thanh âm của nàng mang theo nồng đậm ủ rũ.
Thích Giác đang đứng ở cạnh giường ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu, chàng mới ngồi xuống bên giường, ôn nhu nói: “Đây không phải mộng, đợi con tỉnh rồi, ta vẫn ở bên cạnh con. Sau này cả ngày lẫn đêm, ta đều ở bên cạnh con. Sẽ không bao giờ rời xa con nữa.”
Thẩm Khước bắt lấy tay của Thích Giác, bẻ ngón tay của chàng ra, móc vào ngón tay nhỏ của mình, nói: “Vậy, tiên sinh, chúng ta móc ngoéo nha. Người đã đáp ứng với con rồi, không được phép nuốt lời.”
“Được, ta đáp ứng.” Thích Giác nói.
Thẩm Khước vậy mới vui vẻ mà nhắm mắt ngủ.
Qua một lúc, Thích Giác muốn ra ngoài phân phó Huyền làm một số chuyện, chàng vừa mới đứng dậy, tay đã bị Thẩm Khước kéo lại.
Thẩm Khước mơ mơ hồ hồ từ trong mộng mở mắt ra, nàng bắt lấy tay của Thích Giác, bất an hỏi: “Tiên sinh, người muốn đi đâu?”
“Ta không đi đâu hết, sẽ ngồi đây với con.” Thích Giác ngồi xuống bên giường lần nữa, đem chăn ở bên cạnh đắp lên trên người Thẩm Khước.
Thôi vậy, những chuyện kia ngày mai xử lý cũng không muộn.
“Vâng!” Thẩm Khước cười đáp lại một tiếng, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, trên mặt nàng đều là tươi cười mà khi ở Thẩm gia tuyệt đối không bao giờ thấy được.
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu ở bên ngoài.
Thích Giác đột nhiên nhớ đến hai người họ đã quên uống rượu giao bôi.
Thôi vậy, về sau còn có rất nhiều cơ hội.
Chàng cởi giày ra, nằm xuống bên cạnh, ôm cả thân mình nhỏ bé của Thẩm Khước vào trong lòng, cứ như vậy ôm lấy nàng.
Xung quanh đều là hơi thở của nàng. Loại cảm giác này, thật tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 30: Đại hôn
Chương 30: Đại hôn