Một ngày sau.
Thanh Phong mặc đồ đen đi cùng Tào Tâm về nhà lại mặt.
Quần áo màu đen và kiểu tóc bóng mượt có thể khiến hắn ta trông mạnh mẽ hơn và khiến mọi người cảm thấy hắn không dễ bắt nạt.
"Ta để ý thấy huynh dường như đều ăn mặc như thế này mỗi khi muốn gặp cha ta.
Huynh có thành kiến với ông ấy à?" Tào Tâm ngồi trên xe ngựa, nhìn Thanh Phong ăn mặc như bị hắc hóa nặng nề, có chút giễu cợt nói.
“ Nàng không thích cách ăn mặc của ta à?” Thanh Phong hỏi ngược lại mà không trả lời.
"Không phải là ta không thích, chỉ là ta không quen thôi.
Ta nghĩ quần áo màu sáng sẽ phù hợp với huynh hơn." Tào Tâm trả lời không chút do dự.
"Quần áo sáng màu không chống được vết bẩn cũng không thích hợp để đi ra ngoài." Sắc mặt của Thanh Phong lập tức trở nên vô cảm.
“Vậy là huynh đổi sang màu đen vì sợ bị bẩn à?” Tào Tâm không bao giờ ngờ rằng hắn lại xem xét một vấn đề thực tế như vậy.
"nếu không thì sao?"Thanh Phong cố ý nhìn cô như nhìn kẻ ngốc.
“Được rồi, ta đang suy nghĩ quá nhiều rồi.” Tào Tâm cuối cùng đã bị đánh bại và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Xe ngựa rất nhanh đã tới phủ thừa tướng, hai người cùng nhau xuống xe, trực tiếp đi vào cổng.
Tào Giang Lâm biết hôm nay bọn họ sẽ trở lại nên xin nghỉ một ngày, không vào triều.
Tào Tâm không biết ông xin nghỉ phép nên lúc tới đây đã là giờ ăn trưa, người trong bếp cũng đã chuẩn bị sẵn bữa trưa.
"Ta đã nói cha không cần xin phải xin nghỉ, người xem bọn họ về muộn thế nào." Tào Thuỷ Nhu vừa nhìn thấy "Tào Tâm Lan" bước vào cửa, lập tức chế nhạo cô.
Dù sao Tào Giang Lâm cũng đã xé rách mặt với bọn họ rồi, cô không cần phải giả vờ làm con gái ngoan trước mặt ông nữa.
"Câm miệng!" Tào Giang Lâm biết rằng Tào Thuỷ Nhu thực sự đang nói chuyện với Liễu Kim Chi, nhưng ông vẫn mắng cô.
"Câm miệng thì câm miệng.
Dù sao Tào Tâm Lan cũng đã kết hôn, hôm nay sẽ trở về một chút.
Ta cũng không đến mức không nhìn nổi cô ta thêm một ngày" Tào Thuỷ Nhu không những không bình tĩnh mà còn lẩm bẩm điều gì đó kỳ lạ.
"Nhìn xem, đây là cô con gái ngoan mà ngươi đã dạy ra." Tào Giang Lâm chỉ vào Tào Thuỷ Nhu và nhìn Liễu Kim Chi với vẻ mặt tái mét.
"Thủy Nhu không phải cũng là con gái của ông sao? Ông chưa dạy con bé lần nào.
Ta là người duy nhất dạy nó từ khi nó còn nhỏ.
Làm sao ông có đủ can đảm để nói rằng ta đã không dạy tốt nó?" Liễu Kim Chi cũng có thái độ phá lệ tương tự, dù sao bây giờ bọn họ đã có chỗ dựa. Tào Giang Lâm tức giận đến hất râu nhìn chằm chằm, suýt nữa không nhịn được mà đánh người.
"Cha, Thanh Phong và con khó có được một chuyến trở về , cha có nên trò chuyện nhiều hơn với chúng con không?" Tào Tâm thực sự không thể chịu đựng được nữa vì cô muốn ăn trước.
"Chúng ta vừa ăn vừa nói, kẻo đồ ăn bị nguội." Cô đẩy Tào Giang Lâm tới bàn ăn, mời ông ngồi xuống trước.
Thấy vậy, Liễu Kim Chi và Tào Thuỷ Nhu cũng đi tới bàn ngồi xuống chiếc ghế trống một bên Tào Giang Lâm.
Tào Tâm cùng Thanh Phong ngồi một bên còn lại, đối diện Tào Giang Lâm còn có một cái ghế trống.
"Thật sự hiếm khi con rể tốt tới đây, hôm nay chúng ta sẽ không say không về." Thanh Phong còn phải cho hắn chút mặt mũi, thế là Tào Giang Lâm chủ động rót cho hắn một ly rượu.
“Huynh ấy không thể uống rượu.” Tào Tâm nhanh chóng giúp đỡ rượu.
“Vì sao con rể ngoan không thể uống rượu…” "Không có gì, nhạc phụ đã nhiệt tình mời rồi, con rể làm sao có thể phá hỏng niềm vui của người được? Con chỉ uống một ly thôi, nhạc phụ cứ thoải mái mà uống." Thanh Phong cắt ngang lời nói khách sáo của Tào Giang Lâm, nhận lấy rượu anh ta đưa và uống một ngụm.
"Huynh không thể uống rượu phải không? Nếu huynh say thì sao?" Trong lòng Tào Tâm có một dự cảm không lành.
Thanh Phong rất rõ ràng về khả năng uống rượu của mình, hắn chỉ uống một ly rượu, nhiều nhất sẽ chỉ hơi say mà thôi.“Con rể của ta thật là tốt bụng, ta cũng uống chén này.” Tào Giang Lâm cũng uống rượu một hơi.
"Chúng ta uống thêm một ly nữa đi.
Rượu này là hoàng đế ban tặng, là rượu quý hiếm, tìm hết cả nước Ôn này cũng không không có chỗ bán đâu." Ông ấy rót thêm một ly rượu đầy nữa cho Thanh Phong rất nhiệt tình.
"Không phải chúng ta đã đồng ý rằng sẽ chỉ uống một ly sao?" Tào Tâm mỉm cười nói.
"Không sao đâu, chén này con uống từ từ, nhạc phụ không cần phải rót cho con nữa." Thanh Phong không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng nên đành cầm lên nhấp một ngụm.
“Với tính cách của con rể tốt, nhìn thoáng qua là có thể biết được con có thể làm được việc lớn.
Tâm Lan của ta quả thực đã nói đúng về ngươi đó.” Tào Giang Lâm tỏ ra hết sức cảm kích.
"Được rồi, huynh có thể uống thêm một ly nữa, nhưng đây phải là ly cuối cùng." Tào Tâm lo lắng Thanh Phong sẽ say.
"Cha không phải là người vô lý, con nói hắn không biết uống rượu, sao người còn có thể cho hắn uống nhiều như vậy?" Tào Giang Lâm không ngờ rằng "Tâm Lan" vẫn không tin tưởng mình như vậy, sắc mặt đột nhiên đau đớn.
"Chỉ cần tỉnh táo thôi." Đối mặt với một "ông bố diễn sâu" như vậy, Tào Tâm chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu nhưng vẫn lịch sự.
Thanh Phong biết Tào Tâm đang bảo vệ mình, nhưng nghĩ cô coi anh như "em gái" khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Người ta nói uống rượu có thể giải sầu, ta thử xem.” Hắn kỳ thực không thích mùi vị của rượu, lúc này cũng không có say, nhưng lại rất nhanh uống cạn ly rượu thứ hai.
Uống xong, anh chỉ ăn chậm rãi, không khác gì thói quen thường ngày.
Mãi đến khi ăn xong, Tào TâmTân mới chú ý thấy mặt hắn có chút đỏ bừng, vẻ mặt có chút choáng váng.
“Cha, con đưa Phong Thanh về sân nhỏ nghỉ ngơi một lát.” Tào Tâm đoán có lẽ hắn say rượu, bây giờ trở về không thích hợp, liền dẫn hắn đi tới sân nhỏ.
Sân nhỏ đã được sửa sang lại một lần, nhìn vẫn như mới sửa lại, đồ đạc bên trong chưa hề động tới nên Tào Tâm trực tiếp dẫn hắn về phòng cô.
Thanh Phong suốt đường không nói một lời mà ngoan ngoãn để cô nắm tay đi theo cô.
“Các phòng khác trước đó vẫn chưa được dọn dẹp, huynh có thể ngủ ở phòng ta một lát.” Tào Tâm nói xong liền xoay người đóng cửa lại.
Cô định trông coi hắn để tránh mọi tai nạn.Thanh Phong đứng đó nhìn cô, không nói cũng không cử động, chỉ nhìn cô.
"Không phải hắn say rượu đến ngu ngốc rồi đi?" Tào Tâm xua tay trước mắt xem hắn thật sự không có phản ứng gì, nhưng Thanh Phong đột nhiên động đậy.
Anh nắm lấy tay cô, áp tay cô vào lòng mình, trầm giọng nói: “ Nàng có cảm nhận được không?” "Cảm nhận được cái gì?" Tào Tâm có chút bối rối.
"Tim ta đập nhanh hơn vì nàng.
Nàng thực sự không cảm nhận được ta thích nàng sao, nàng không thích ta chút nào à?" Khi Thanh Phong nói, đôi mắt hắn trở nên ẩm ướt, nước mắt từng chút một chảy ra, giống như một đứa trẻ bị đối xử tệ bạc.
"Huynh có thích ta không?" Tào Tâm càng bối rối hơn.
Giữa họ dường như không có chuyện gì xảy ra, làm sao hắn có thể yêu cô được? "Sao có thể không thích?" Thanh Phong nháy mắt, ép nước mắt, cười khổ nói: "Mặc dù ta cảm thấy nàng rất vô liêm sỉ, một kẻ hay gây rối, thích lừa gạt người khác, là người không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp nhưng ta vẫn có tình cảm với nàng.” "..." Tào Tâm nhất thời không biết là đang tỏ tình hay đang mắng cô.
"Ta chưa bao giờ thấy một cô nương nào đặc biệt như nàng.
Nàng không chỉ vô tình, vô tâm, dễ thỏa mãn mà còn là một kẻ ngốc tốt bụng, không muốn làm tổn thương bất cứ ai miễn là người đó có thể tự bảo vệ mình...!Rõ ràng ta nên ghét nàng, nhưng ta lại bị nàng hấp dẫn, nàng nói xem, có phải ta rất ngốc không?”Thanh phong khịt mũi, như thể hắn thật sự là một kẻ ngu ngốc..