TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoe Vợ Hằng Ngày
Chương 27: Chương 27


Chương 28
“Lẳng lơ hả?” Hai mắt của Lăng Vi hơi nhướng lên, vén mái tóc dài ra sau, lơ đãng chơi đùa dây áo, dịu dàng nói: “Cũng không phải không được, nhưng…… tôi không muốn diễn nha ~”
Tạ Thanh Nghiên:……
“Cô em, em diễn đi tôi sẽ thưởng cho em ~”
“Thưởng bao nhiêu?” Lăng Vi giả bộ lộ ra bộ dáng tham tiền.

“Một chiếc xe? Một căn nhà?”
Lăng Vi nghĩ nghĩ, bắt đầu chào giá trên trời, “Tôi muốn mấy ngăn kéo kim cương ~”
“Là một thương nhân khôn khéo, Lăng Vi im lặng nhìn bảng tin thật lâu, sau đó không cảm xúc để lại bình luận.

“Đàn ông phá sản!”
Đăng mấy chữ lên, Lăng Vi cảm thấy toàn thân thoải mái, lăn lộn trên chiếc giường mềm mại hai vòng, lúc này mới click mở giao diện.

Chỉ mới qua vài giây, phía dưới bình luận của cô đã có vài phản hồi.

“Chị dâu uy vũ!”
“Chị dâu khí phách!”
“Chị dâu phạt anh ta quỳ bàn phím!”
“Chị dâu phạt anh ta quỳ sầu riêng!”
“Chị dâu phạt anh ta quỳ con nhím!”
“Hôm nay là một ngày lành, khắp chốn trên bảng tin đều vui mừng, rốt cuộc cũng có người có thể thu phục tên Yêu Vương này rồi ~~~ rải hoa rải hoa ~”
“X đã gửi một tin nhắn chúc mừng!Yêu Vương đã bị thu phục~”
“XX đã gửi một tin nhắn chúc mừng!Yêu Vương đã bị thu phục~”
“Nước Biếc đã gửi một tin nhắn chúc mừng!Yêu Vương đã bị thu phục~”
……
Lăng Vi:……
Cô hoàn toàn không ngờ mình chỉ bình luận bốn chữ ngắn gọn, lại có thể ầm ĩ đến mức long trời lở yeutruyen.

net đất như vậy, cái này cũng quá khủng bố rồi, bây giờ cô có thể rút lời nói này lại hay không???
Một lát sau, ba Tạ rốt cuộc của bình luận: “Cút cút cút, lời nói ve v.ãn tán tỉnh cũng đọc không hiểu, trở về nhà trẻ hết đi!”
Sau khi ba ba nói lời này xong, người ồn ào đúng là không còn kiêu ngạo nữa, nhưng cũng có người không sợ chết, tỷ như Chu tiện nhân, “Chị dâu, mau kêu Tạ nhà giàu nộp quyền tài chính lên, cô xem mỗi ngày cậu ta khoe giàu, đúng là khiến người ta tức giận mà!”
Người này đang chơi trò ly gián hả!
Lăng Vi suy nghĩ rồi phản hồi Chu tiện nhân, “Lấy quyền tài chính để làm cái gì? Tự mình khoe giàu sao?”
Chu tiện nhân:……
Tạ Thanh Nghiên: Ha ha ha, cho bảo bảo nhà anh một câu khen ngợi, bảo bảo giỏi quá! Về sau ba ba phụ trách khoe ân ái, bảo bảo phụ trách khoe giàu, hoàn mỹ!
Mọi người: Quỳ xuống cầu xin buông tha cẩu độc thân nghèo khổ a a a!
Lăng Vi ôm di động vui vẻ nửa ngày, sau đó mới đứng dậy rửa mặt rồi xuống lầu tìm Tạ Tử Du chơi.

Tạ Tử Du đang ở trong sân chơi máy bay điều khiển từ xa, lão Nghiêm đứng ở bên cạnh chơi với bé, hai người một lớn một nhỏ, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang chơi đùa chút nào, lại giống như đang tiến hành một buổi diễn tập quân sự vậy!
Sau khi thấy Lăng Vi đến gần, nhóc con lập tức mặt mày hớn hở, ném bản điều khiển từ xa cho lão Nghiêm, vui vẻ mà chạy đến bên cạnh cô, hỏi cô: “Mẹ, về sau có phải con đều có thể ngủ chung với mẹ hay không?”
Lăng Vi nhướng mày, mặc dù nhóc quỷ này rất đáng yêu, nhưng cô vẫn thích ngủ một mình hơn!
Vì thế cô đẩy sang cho Tạ Thanh Nghiên, “Việc này con phải hỏi ba ba của con, ba con đồng ý thì có thể, không đồng ý thì cũng không còn cách nào.


Tạ Tử Du bĩu môi nói: “Mẹ đồng ý không phải được rồi sao?”
“Con quên rồi sao? Dì cũng gọi ba con là ba ba mà, cho nên cũng phải nghe lời anh ấy.

” Lăng Vi nghiêm trang nói lời bậy bạ.

Nhóc con cái hiểu cái không, nhưng nó hiểu rõ một chuyện, ba ba là một người vô cùng lợi hại, tất cả mọi người đều rất sợ ba, đều rất nghe lời ba, cho nên khi Lăng Vi nói như vậy, nó lập tức tin tưởng không hề nghi ngờ.

Nhìn trong ánh mắt của nó tràn ngập vẻ tín nhiệm, Lăng Vi cảm thấy vô cùng tội lỗi, vì thế liền muốn bù đắp cho nó, hỏi nó: “Hay là chúng ta chơi trò chơi đi nha.


Vừa nghe đến chơi trò chơi, đôi mắt của nhóc con mở to chớp chớp, hưng phấn hỏi: “Chơi cái gì vậy? Chơi cái gì vậy?”
Lăng Vi nhất thời cũng không biết nên chơi cái gì, chỉ thuận miệng đề nghị: “Chơi trốn tìm đi, được không?”
“Được đó được đó, con thích nhất đó!” Tạ Tử Du nhảy nhảy lên, “Vậy con đi trốn trước nha, mẹ, trong nhà cũng có thể trốn nha!”
“Được, con mau trốn đi, dì đếm tới năm mươi sẽ đi tìm con.


Tạ Tử Du hoan hô một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nó, Lăng Vi chậm chạp suy nghĩ, cô không quen kết cấu ở trong nhà, cơ thể của nhóc con lại nhỏ như vậy, kêu cô tìm như thế nào đây?
Quay đầu lại nhìn lão Nghiêm đang mặc không cảm xúc chơi máy bay điều khiển từ xa ở bên cạnh, Lăng Vi nỗ lực lộ ra một nụ cười, “Lão Nghiêm, chú giúp tôi tìm thử đi?”
“Cô Lăng, không thể gian lận.


Lăng Vi:……
Không phải chỉ là chơi trốn tìm thôi sao? Có cần phải thiết diện vô tư như vậy hay không chứ! Tự tìm thì tự tìm.

Nhưng biệt thự Tạ gia có diện tích thật sự quá lớn, các loại phòng khách lớn nhỏ, lại còn có tới ba tầng lầu, trong lòng Lăng Vi kêu khổ không thôi, vừa rồi phải nên đặt lại quy tắc chơi, tỷ như không thể trốn ở nơi quá kín, hay chỉ giới hạn trong một tầng lầu gì đó.

Đi vào nhà, cô liền bắt đầu xoay vòng vòng, giống như con ruồi không đầu bay loạn xạ trong phòng khách một vòng, không thu hoạch được gì, vì thế đứng ở trước cầu thang hô lên: “Tử Du ơi, con ra đây đi, chúng ta chơi lại một lần nữa.


Không ngờ nhóc con đặc biệt tích cực, rầu rĩ trả lời: “Không thể, mẹ phải tìm được con trước mới được.

” Giọng nói kia chắc là từ lầu hai truyền đến, Lăng Vi đang định đi lên lầu thì lão Nghiêm bỗng nhiên giống như một hồn ma lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau sau, lạnh lùng nói: “Nghe như ở phòng sách trên lầu hai.


Lăng Vi nghi hoặc quay đầu lại nhìn ông một cái, vừa rồi còn nói không thể gian lận, bây giờ sao lại nhiệt tình thế này? Lão Nghiêm cũng không nói chuyện với cô nữa, nói xong lại mặt không cảm xúc rời đi.

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Lăng Vi:……
Vừa định lên lầu, di động bỗng nhiên vang lên, Lăng Vi lấy ra nhìn thì thấy là Tạ Thanh Nghiên đang gọi video tới, cô thuận tay bắt máy, cười nói: “Hôm nay ông chủ Tạ anh thật rảnh rỗi đó.


Ở bên Tạ Thanh Nghiên đúng là đang đêm khuya, cô thấy đầu tóc anh ướt sũng ngồi ở bên mép giường, trên tay còn kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một ngụm, trước màn hình sương khói lượn lờ, trông có vẻ rất lười biếng.

“Em ở nhà có quen không?” Tạ Thanh Nghiên không để ý hỏi cô, bộ dáng tùy tiện giống như đang sắp ngủ gà ngủ gật vậy.

Lăng Vi nhướng mày nói: “Cũng tốt, cả ngày hôm nay của tôi rất có tính khiêu chiến lại giàu sức tưởng tượng nữa.


Khóe miệng của Tạ Thanh Nghiên cong lên, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua màn hình, dừng lại ở trên mặt Lăng Vi hai giây, sau đó hất cằm lên nhìn về phía trần nhà, rõ ràng ánh đèn không sáng lắm, nhưng Lăng Vi lại bất ngờ nhìn thấy rõ ràng râu ria trên cằm của anh, không phải rất dày, nhưng lại rất gợi cảm, còn có bởi vì ngửa đầu mà yết hầu càng lộ rõ, làm cô nhịn mà không được trộm nuốt nước miếng.

“Bây giờ em đang làm gì?” Anh hỏi.

“Chơi trốn tìm, cũng không biết Tử Du đã trốn đi đâu, tìm không thấy, kêu nó đi ra nó lại không chịu, thật đau đầu!” Lăng Vi cầm di động vừa nói vừa đi lên lầu, trong giọng nói còn mang theo vẻ làm nũng, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.


Tạ Thanh Nghiên nghe xong, không hề nghĩ ngợi nói: “Nó ở trong phòng sách.


“Sao anh biết? Vừa rồi lão Nghiêm cũng nói như vậy!” Lăng Vi dựa theo trong trí nhớ, thật vất vả mới tìm được phòng sách, đẩy cửa ra, nhịn không được nói: “Phòng sách này cũng quá lớn rồi!”
“Nó thích nhất là trốn ở trong góc giữa sô pha và kệ sách, em tìm thử đi.

” Tạ Thanh Nghiên nhẹ nhàng như không trực tiếp bán con trai của mình đi, quả nhiên là ba ruột!
Lăng Vi vui vẻ đi qua, vừa khom lưng xuống thì thấy đúng là nhóc con đang rúc vào trong một góc, ngồi xổm xuống còn vùi đầu vào đầu gối, giống như làm như vậy thì sẽ không có ai phát hiện ra được vậy.

Cô gõ gõ ngăn tủ, cười nói: “Leng keng, có người ở đó không?”
“A, bị tìm được rồi! Mẹ giỏi quá! Trước kia chỉ có ba ba mới có thể tìm được con thôi.


“Ha ha, chứng minh dì và ba con đều lợi hại như nhau!” Lăng Vi trực tiếp bỏ qua cái di động vẫn còn giữ cuộc gọi video với người đàn ông kia, dõng dạc khoe khoang.

“Vậy con trốn một lần nữa!” Nhóc con nói những lời này xong lại bỏ chạy.

Lăng Vi giơ di động bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ một người không phải chỉ trốn một lần thôi sao?”
Tạ Thanh Nghiên hừ cười, “Chơi trốn tìm với nó, em cũng chỉ có thể là người đi tìm nó mà thôi.


“Bá đạo như vậy à.


“Cũng không nhìn thử đó là con trai của ai.


Hai người vẫn đang nhỏ giọng đấu võ mồm thì nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên ngoài phòng sách.

“Bà chủ, Cô Lăng ở bên trong phòng sách.

” Đây là tiếng của lão Nghiêm.

“Một mình nó ở bên trong làm cái gì?” Đây là tiếng của mẹ Tạ.

“Có phải là vì văn kiện bí mật kia hay không?”
Lăng Vi:……
Tại sao lại diễn nữa rồi! Ông lão Nghiêm này đúng là bụng dạ khó lường, vừa rồi rõ ràng là ông nhắc nhở cô tới phòng sách!
“Thì ra…… Lão Nghiêm, lần này ông lập công lớn, chức vụ biên kịch vẫn để cho ông làm.


“Cám ơn bà chủ!”
Cái quỷ gì vậy! Lão Nghiêm làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ vì muốn lấy chức vụ biên kịch về? Cuộc đời của ông chỉ theo đuổi cái này thôi sao?!
Lăng Vi nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Nghiên, “Ba ba, nơi này có chỗ cho tôi ẩn núp?”
“Mật thất.

” Tạ Thanh Nghiên nhanh chóng nói, “Cái đèn bàn bên cạnh em đó, dịch sang trái,mật mã mở cửa là 0708.


Tạ Thanh Nghiên nói một câu, Lăng Vi làm một động tác, trước một giây khi mẹ Tạ đẩy cửa tiến vào, khó khăn lắm cô mới trốn vào mật thất được.

Biết rõ đây chỉ là diễn kịch, nhưng nhịp tim của cô lại không chịu khống chế mà đập bang bang bang, ngồi xổm xuống phía sau cửa mật thất thở hổn hển, “Trời ạ, nhà của anh cũng quá khoa trương rồi, ngay cả mật thất cũng có.


Tạ Thanh Nghiên thấy cô khẩn trương liền cảm thấy buồn cười, “Là trò chơi trước kia của ba tôi, ông ấy bị mẹ tôi làm phiền chịu không nổi sẽ trốn vào bên trong, cho nên mẹ tôi không biết mật mã.


“Nơi này chắc sẽ không có vật phẩm quý giá gì chứ?”
“Cũng không có gì, chỉ có mấy ngăn kéo vàng ròng, mấy ngăn kéo kim cương mà thôi.


Lăng Vi trợn mắt há hốc mồm.

“Ha, yeutruyen.

net tin thật à?”
“Anh có tiền như vậy, có mấy ngăn kéo vàng với kim cương không phải rất bình thường sao?”
Tạ Thanh Nghiên cười khẽ thành tiếng, lại hỏi một câu: “Hôm nay lại là kịch bản gì?”
Xem ra ba Tạ rất hiểu biết về kịch bản của mẹ anh, “Vai đại tiểu thư hắc đạo độc ác nằm vùng nhà giàu, cái tên này thật sự rất dài.


“Tục.


“Về cái vai đại tiểu thư ác độc này, tôi còn chuẩn bị mấy phương án, có hình tượng đanh đá, hình tượng kiêu căng, còn có hình tượng lẳng lơ, vai ác mà, muốn phát huy như thế nào cũng đều có thể.


“Vậy em diễn thử một cái đi.


“Diễn cái gì?”cuộc giao dịch này hình như không quá có lời.

” Ba Tạ giơ tay vuốt ve cằm, bộ dáng giống như đang suy nghĩ cặn kẽ rồi nói: “Mấy ngăn kéo kim cương chỉ đổi lấy một cảnh diễn, không đáng giá chút nào, nhưng nếu chat khỏa thân thì có thể miễn cưỡng suy nghĩ lại một chút.


Toàn thân Lăng Vi lập tức hóa đá, vừa rồi cô cũng chỉ suy nghĩ bậy bạ mà thôi, không ngờ cái tên đàn ông thối này lại không biết xấu hổ nói thẳng ra! Anh muốn lật trời hả!
“Tạm biệt!” Cô thở phì phì cắt đứt video.

Xem ra mỗi lần mình trêu chọc ba Tạ đều không được, không phải do kỹ thuật của cô không tốt, mà là vì da mặt của cô thật sự không dày bằng một phần vạn da mặt của ba Tạ!
Sau khi tắt video, Lăng Vi theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa.

Lăng Vi:……
Vậy mà cửa mật thất lại không có khóa, không có tay cầm, không có chốt mở, nói cách khác, cái cánh cửa mật thất này phải được khống chế ở một nơi khác! Ba của ba Tạ à, ngài thật sự rất biết chơi đó!
Cô lục lọi ở trong trong không gian chật hẹp một hồi, ngay cả phía dưới bàn làm việc cũng không buông tha, chính vẫn không tìm thấy cái nút gì đó.

Bất đắc dĩ mà thở dài, cô cầm di động lên một lần nữa, gửi WeChat cho Tạ Thanh Nghiên.

“Anh ơi~”
“Ba ba ~”
“Ba ba em sai rồi, em không nên tắt video của anh, vừa rồi em chỉ thẹn thùng thôi, tốt xấu gì em cũng là con gái mà, anh tha thứ cho em đi……”

Ba Tạ trả lời: “Tôi ngủ rồi.


Lăng Vi trợn trắng mắt, nghĩ thầm anh ngủ rồi vậy ai đang gõ chữ? Ma quỷ sao?
Lăng Vi: “Vậy anh tỉnh chưa.


Ba Tạ: “Tôi muốn xem tạo hình lẳng lơ.


Vì sao anh lại chấp nhất như thế chứ?
“Có thể nợ trước không? Tôi mắc chứng sợ không gian hẹp, trong hoàn cảnh này tôi diễn không được.

” Không phải nói dối thôi sao, ai mà không biết chứ!
“Vậy còn muốn phần thưởng không?”
“Haiz, nói đến tiền nhiều tục lắm!”
“Kim cương thì sao?”
“Càng tục hơn!”
“Ngoan, ngăn kéo thứ hai bên trái bàn làm việc, kéo ra sẽ nhìn thấy một cái cái nút, ấn vào là được.


Lăng Vi:……
Cô quả nhiên không hiểu thế giới của mấy nhà giàu.

Dựa theo chỉ thị của Tạ Thanh Nghiên, Lăng Vi nhanh chóng tìm được chốt mở cửa, nhưng cũng không lập tức mở cửa ra, bởi vì cô nghe thấy ở bên ngoài phòng sách vẫn còn có động tĩnh, hình như mẹ Tạ và lão Nghiêm đang khắc khẩu?
Cô dán lỗ tai ở phía sau cửa nghe lén nửa ngày, sau đó gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Nghiên: “Hình như dì và lão Nghiêm đang khắc khẩu đó?”
Tạ Thanh Nghiên trả lời rất nhanh: “Mẹ tôi thường xuyên khi dễ lão Nghiêm, quen là được rồi.


Lăng Vi:……
Ở ngoài cửa, mẹ Tạ nói: “Không phải ông nói Tiểu Vi ở bên trong sao?”
Lão Nghiêm nghi hoặc, “Vừa rồi đúng là tôi đã thấy cô ấy tiến vào.


“Nhưng nó căn bản không ở đó.


Lão Nghiêm:……
Mẹ Tạ vô cùng đau đớn nói: “Lão Nghiêm ơi lão Nghiêm, xem như tôi đã nhìn thấu ông rồi, vì muốn lấy lại chức biên kịch, vậy mà ông lại đi lừa gạt tôi?!”
Lão Nghiêm nghiêm mặt âm trầm nói, “Tôi không có.


“Ông còn nói nữa, tôi tình nguyện để A Tuệ làm biên kịch, cũng sẽ không cho ông! Hừ!” Mẹ Tạ vứt một câu nói tàn nhẫn lại xong liền quay đầu rời đi.

Cho nên lão Nghiêm đã suy tính thất bại, cuối cùng vẫn không thể lấy lại chức vụ biên kịch?? Hắc, lão Nghiêm đáng thương, đồng tình với ông một giây đồng hồ.

Chờ hai người đã đi xa, Lăng Vi mới gõ chữ hỏi Tạ Thanh Nghiên, “A Tuệ là ai?”
“Dì phụ trách quét tước sân, dì ấy đã theo đuổi lão Nghiêm hai năm rồi.


Đưa chức vụ biên kịch cho người theo đuổi lão Nghiêm, đây là muốn để bọn họ yêu nhau rồi giết nhau sao?
Lăng Vi:……
“Vậy dì A Tuệ sao lại nghĩ quẩn như vậy, đi coi trọng một núi băng mặt than, không sợ nửa đêm ngủ bị đông lạnh sao!”
Tạ Thanh Nghiên: “Nói không chừng bề ngoài người ta là núi băng, bên trong là núi lửa thì sao?”
Có thể là do trò chuyện bằng tin nhắn, Lăng Vi cũng không sợ anh, đùa giỡn nói: “Anh đang tự nói mình đó à? Ba ba đại muộn tao (*).


[(*)闷骚 = Man Show: thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì giàu tư tưởng và nội hàm.

Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.

]
Ba Tạ trả lời: “Người hài hước như tôi, sao lại là muộn tao?”
Lăng Vi nhanh chóng lĩnh ngộ tinh túy ở bên trong, vội vàng xin lỗi anh, “Xin lỗi, tôi không nên nói anh muộn tao, anh chính là minh tao (*).


[(*) Minh tao: có nghĩa là thể hiện cảm xúc thật của họ với người khác một cách có chủ ý hoặc vô tình]
Ba Tạ mặt dày vô sỉ vơi lời này như lời ca ngợi, “Cám ơn đã khích lệ.


Lăng Vi:……
Loại người này, cho anh ta một đôi cánh anh ta có thể trực tiếp bay ra ngoài không gian!
Chờ đến khi bên ngoài an tĩnh lại, Lăng Vi mới mở cửa mật thất ra, sau đó lén lút nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng sách, kết quả suýt nữa đã đâm phải lão Nghiêm ở ngoài cửa, chắc lão Nghiêm vẫn chưa từ bỏ ý định, cho nên mới đi rồi quay lại, “Cô Lăng……”
Lăng Vi không đợi anh mở miệng, vội vàng tiên hạ thủ vi cường, “Lão Nghiêm, người sáng mắt không nói tiếng lóng, có phải chú muốn lấy quyền biên kịch lại hay không?”
Lão Nghiêm:……
“Tôi có thể giúp chú lấy quyền biên kịch về, chú có tin hay không?”
Lão Nghiêm nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Tin.


“Vậy được rồi, tôi hứa sẽ giúp chú lấy quyền biên kịch về, nhưng trong khoảng thời gian này trước khi lấy được, không cho chú lại ám toán tôi!” Lăng Vi nói xong câu này, bản thân cũng muốn cười, căn biệt thự chỉ có vài người, sao lại giống tình cảnh trong phim cung đấu quá vậy!
Lão Nghiêm trịnh trọng gật đầu, hai người liền tạm thời đạt thành hiệp nghị hoà bình.

“Đúng rồi, lần này Tử Du trốn ở đâu?”
“Nhà kho lầu một.

” Lão Nghiêm không hề nghĩ ngợi đã nói ra.

Lăng Vi:……
Xem ra Tạ Tử Du thích chơi trốn tìm với cô cũng là có nguyên nhân, bởi vì những người khác đều đã biết chỗ nó trốn hết rồi!
Hai ngày kế tiếp, Tạ gia gió êm sóng lặng, cô tản bộ và bàn luận về kỹ thuật diễn với mẹ Tạ, chơi trò chơi với Tạ Tử Du, cũng có thể tìm chút vui vẻ từ những hành động ngây thơ hồn nhiên của bé, còn có lão Nghiêm, hình như ông và A Tuệ đang ầm ĩ trở mặt, nghe nói mẹ Tạ thật sự giao quyền biên kịch cho A Tuệ.

Lăng Vi đã gặp qua A Tuệ rồi, khoảng năm mươi tuổi, cao không đến 160 nhưng cân nặng lại đến 140 cân, khi cười rộ lên vô cùng vui vẻ, là một người rất lạc quan, Lăng Vi nghĩ, kịch bản được người như vậy biên soạn ra chắc cũng chỉ là một vở hài kịch.

Có thể là do tính cách của mẹ Tạ hoạt bát cởi mở, cho nên cái nhà này từ chủ nhân đến người làm công đều vô cùng thú vị, từ trong công việc hằng ngày này lại có thể tự tìm ra niềm vui, mỗi ngày đều sống trong vui vẻ tự do, nếu nhất định phải chọn ra người đau khổ nhất, thì đó chính là lão Nghiêm, từ sau khi lão Nghiêm bị cướp đoạt quyền biên kịch, cả người đều buồn bực không vui, tính cách vốn đã khô khan cứng ngắc, bây giờ thoạt nhìn cũng đã sắp trực tiếp kết thành băng rồi.


Lăng Vi ở trong biệt thự này hai ngày, cũng có chút không muốn rời đi.

Kịch bản cũ cũng đã được diễn rồi, kịch bản mới vẫn chưa có, hai ngày này không có diễn, Lăng Vi lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, xem ra tư tưởng của mình thật sự sắp bị méo mó rồi.

Buổi sáng ngày thứ ba, cô mới vừa đi ra khỏi phòng, mẹ Tạ liền đưa tới cho cô một bộ quần áo, Lăng Vi nhận xong, vừa mở ra nhìn thì lập tức đầu đầy vệt đen, “Đây là một bộ trang phục hầu gái?” Còn là trang phục hầu gái có tạo hình Gothic loli đáng yêu nữa!
Mẹ Tạ vui vẻ hớn hở nói: “Đúng vậy, Tiểu Vi mặc cái váy này vào chắc chắn sẽ rất đẹp, hôm nay con mặc cái này đi!”
Lăng Vi rất cạn lời, “Kịch bản mới sao?”
Mẹ Tạ gật đầu, nói: “Không ngờ A Tuệ lại có ý tưởng như vậy, đúng là khiến dì quá bất ngờ!” Xem ra bà rất vừa lòng với kịch bản lần này.

Lăng Vi nhìn trang phục hầu gái màu xanh biển ở trên tay, có một loại xúc động muốn xé nát nó, “Vậy kịch bản đâu? Con có thể xem thử không?”
“Tiểu Vi giỏi như vậy, làm gì còn cần đến kịch bản chứ, con mặc xong quần áo tự do phát huy là được rồi!” Mẹ Tạ cười ha ha, “Dì rất xem trọng con nha.


Cho nên, cô ở trong cái nhà này, cả đời cũng đừng mong nhận được kịch bản có phải không??
“Bộ đồ này từ đâu mà có? Chỉ có một mình con mặc thôi sao?”
“Mua ở tiệm đồ may, vừa mang đến vào buổi sáng, những người khác cũng có, con cứ yên tâm mặc đi!” Mẹ Tạ vỗ vỗ vai cô cổ vũ, sau đó lại ngâm nga rời đi.

Lăng Vi thật sự cảm thấy rất khâm phục, không chỉ có biên kịch có kịch bản, mà còn có trang phục đạo cụ, cái này cũng quá chuyên nghiệp rồi, có phải không lâu nữa, mẹ Tạ còn sẽ tạo ra hai máy quay phim chuyên nghiệp nữa hay không, như vậy có thể trực tiếp làm thành phim rồi!
Nhưng vẫn còn tốt, cũng không phải chỉ một mình cô mặc bộ trang phục hầu gái này, sẽ không cảm thấy quá xấu hổ.

Nhưng mà……
Khi Lăng Vi mặc đồ hầu gái vào rồi, rất nhanh đã phát hiện mình vẫn là tuổi trẻ nghĩ quá đơn giản, mặc dù những người khác cũng mặc trang phục hầu gái màu xanh biển mới mua, nhưng nhân gia đều là trang phục hầu gái nghiêm trang, chỉ có một mình cô là váy ren bồng bềnh, lại còn có hoa cài đầu, hiện thực tàn khốc này lập tức khiến cô có cảm giác tuyệt vọng!
Bây giờ cô có thể thu hồi suy nghĩ kia lại hay không, cô muốn lập tức, lập tức, nhanh chóng rời khỏi cái nhà này!!!!!
Cái này quá xấu hổ rồi!
Không đợi cô điều chỉnh lại tâm trạng, A Tuệ mặc đồ người hầu giống cô bỗng nhiên xuất hiện đưa cho cô một ly trà, “Đưa qua cho bà chủ đi, bà ấy đang ở đại sảnh.


“Chị A Tuệ, không cho tôi kịch bản, tốt xấu gì cũng nói tên kịch bản cho tôi biết chứ!”
“Nga, hầu gái xinh đẹp của tổng tài bá đạo.


Lăng Vi:……
“Chị A Tuệ, ngày thường chị đọc loại tiểu thuyết nào vậy?”
“Tôi thích nhất đọc ngôn tình, ngẫu nhiên cũng đọc đam mỹ gì đó.


Lăng Vi:……
Được rồi, hầu gái xinh đẹp thì hầu gái xinh đẹp, dễ như trở bàn tay thôi, nhưng ai diễn tổng tài bá đạo? Tạ Thanh Hoa dạy học cả ngày, ba Tạ đi công tác vẫn chưa trở về, chẳng lẽ là lão Nghiêm?? Lăng Vi lập tức bị suy đoán của mình dọa đến choáng váng.

Cho dù là như thế, cô vẫn căng da đầu bưng trà vào phòng khách, mẹ Tạ giữ nguyên vẻ mặt ngồi ở trên sô pha, trông dáng vẻ, bà lại muốn diễn vai mẹ chồng ác rồi, bà thật sự rất cố chấp đối với vai diễn này.

Thấy cô xuất hiện, mẹ chồng Tạ ác độc không kiên nhẫn nói: “Bưng trà cũng chậm chạp, sao con trai tôi lại đi coi trọng người chân tay vụng về như cô chứ?!”
Lăng hầu gái cúi đầu, vẻ mặt lộ ra sự ủy khuất, thật cẩn thận đặt trà lên trên bàn.

Mẹ chồng Tạ ác độc bưng lên uống một ngụm, ngay sau đó quát to: “Nóng quá vậy, cô muốn bỏng chết tôi à! Đi pha lại một lần nữa!”
Lăng Vi thật vô tội, nghĩ thầm cái này rõ ràng là do chị A Tuệ pha mà!
Nhưng cô vẫn làm ra bộ dáng run bần bật, xoay người đi nhanh, lúc đang muốn trở vào phòng bếp thì lại nhìn thấy ở cổng lớn cách đó không xa có một người đi vào, trên tay người nọ còn kéo theo rương hành lý, cả người phong trần mệt mỏi.

Lăng Vi lập tức thay đổi phương hướng, chạy tới cửa, “Đại thiếu gia, cứu em~~”
Khi Tạ Thanh Nghiên nhìn thấy rõ ràng người đang chạy tới thì chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, lập tức hít thở không thông.

Ngao ~ manh vật từ đâu ra!!!
aLăng Vi im lặng nhìn bảng tin thật lâu, sau đó không cảm xúc để lại bình luận.

“Đàn ông phá sản!”
Đăng mấy chữ lên, Lăng Vi cảm thấy toàn thân thoải mái, lăn lộn trên chiếc giường mềm mại hai vòng, lúc này mới click mở giao diện.

Chỉ mới qua vài giây, phía dưới bình luận của cô đã có vài phản hồi.

“Chị dâu uy vũ!”
“Chị dâu khí phách!”
“Chị dâu phạt anh ta quỳ bàn phím!”
“Chị dâu phạt anh ta quỳ sầu riêng!”
“Chị dâu phạt anh ta quỳ con nhím!”
“Hôm nay là một ngày lành, khắp chốn trên bảng tin đều vui mừng, rốt cuộc cũng có người có thể thu phục tên Yêu Vương này rồi ~~~ rải hoa rải hoa ~”
“X đã gửi một tin nhắn chúc mừng!Yêu Vương đã bị thu phục~”
“XX đã gửi một tin nhắn chúc mừng!Yêu Vương đã bị thu phục~”
“Nước Biếc đã gửi một tin nhắn chúc mừng!Yêu Vương đã bị thu phục~”
……
Lăng Vi:……
Cô hoàn toàn không ngờ mình chỉ bình luận bốn chữ ngắn gọn, lại có thể ầm ĩ đến mức long trời lở yeutruyen.

net đất như vậy, cái này cũng quá khủng bố rồi, bây giờ cô có thể rút lời nói này lại hay không???
Một lát sau, ba Tạ rốt cuộc của bình luận: “Cút cút cút, lời nói ve vãn tán tỉnh cũng đọc không hiểu, trở về nhà trẻ hết đi!”
Sau khi ba ba nói lời này xong, người ồn ào đúng là không còn kiêu ngạo nữa, nhưng cũng có người không sợ chết, tỷ như Chu tiện nhân, “Chị dâu, mau kêu Tạ nhà giàu nộp quyền tài chính lên, cô xem mỗi ngày cậu ta khoe giàu, đúng là khiến người ta tức giận mà!”
Người này đang chơi trò ly gián hả!
Lăng Vi suy nghĩ rồi phản hồi Chu tiện nhân, “Lấy quyền tài chính để làm cái gì? Tự mình khoe giàu sao?”
Chu tiện nhân:……
Tạ Thanh Nghiên: Ha ha ha, cho bảo bảo nhà anh một câu khen ngợi, bảo bảo giỏi quá! Về sau ba ba phụ trách khoe ân ái, bảo bảo phụ trách khoe giàu, hoàn mỹ!
Mọi người: Quỳ xuống cầu xin buông tha cẩu độc thân nghèo khổ a a a!
Lăng Vi ôm di động vui vẻ nửa ngày, sau đó mới đứng dậy rửa mặt rồi xuống lầu tìm Tạ Tử Du chơi.

Tạ Tử Du đang ở trong sân chơi máy bay điều khiển từ xa, lão Nghiêm đứng ở bên cạnh chơi với bé, hai người một lớn một nhỏ, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang chơi đùa chút nào, lại giống như đang tiến hành một buổi diễn tập quân sự vậy!
Sau khi thấy Lăng Vi đến gần, nhóc con lập tức mặt mày hớn hở, ném bản điều khiển từ xa cho lão Nghiêm, vui vẻ mà chạy đến bên cạnh cô, hỏi cô: “Mẹ, về sau có phải con đều có thể ngủ chung với mẹ hay không?”
Lăng Vi nhướng mày, mặc dù nhóc quỷ này rất đáng yêu, nhưng cô vẫn thích ngủ một mình hơn!
Vì thế cô đẩy sang cho Tạ Thanh Nghiên, “Việc này con phải hỏi ba ba của con, ba con đồng ý thì có thể, không đồng ý thì cũng không còn cách nào.


Tạ Tử Du bĩu môi nói: “Mẹ đồng ý không phải được rồi sao?”
“Con quên rồi sao? Dì cũng gọi ba con là ba ba mà, cho nên cũng phải nghe lời anh ấy.

” Lăng Vi nghiêm trang nói lời bậy bạ.

Nhóc con cái hiểu cái không, nhưng nó hiểu rõ một chuyện, ba ba là một người vô cùng lợi hại, tất cả mọi người đều rất sợ ba, đều rất nghe lời ba, cho nên khi Lăng Vi nói như vậy, nó lập tức tin tưởng không hề nghi ngờ.

Nhìn trong ánh mắt của nó tràn ngập vẻ tín nhiệm, Lăng Vi cảm thấy vô cùng tội lỗi, vì thế liền muốn bù đắp cho nó, hỏi nó: “Hay là chúng ta chơi trò chơi đi nha.


Vừa nghe đến chơi trò chơi, đôi mắt của nhóc con mở to chớp chớp, hưng phấn hỏi: “Chơi cái gì vậy? Chơi cái gì vậy?”
Lăng Vi nhất thời cũng không biết nên chơi cái gì, chỉ thuận miệng đề nghị: “Chơi trốn tìm đi, được không?”
“Được đó được đó, con thích nhất đó!” Tạ Tử Du nhảy nhảy lên, “Vậy con đi trốn trước nha, mẹ, trong nhà cũng có thể trốn nha!”
“Được, con mau trốn đi, dì đếm tới năm mươi sẽ đi tìm con.


Tạ Tử Du hoan hô một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nó, Lăng Vi chậm chạp suy nghĩ, cô không quen kết cấu ở trong nhà, cơ thể của nhóc con lại nhỏ như vậy, kêu cô tìm như thế nào đây?
Quay đầu lại nhìn lão Nghiêm đang mặc không cảm xúc chơi máy bay điều khiển từ xa ở bên cạnh, Lăng Vi nỗ lực lộ ra một nụ cười, “Lão Nghiêm, chú giúp tôi tìm thử đi?”
“Cô Lăng, không thể gian lận.


Lăng Vi:……
Không phải chỉ là chơi trốn tìm thôi sao? Có cần phải thiết diện vô tư như vậy hay không chứ! Tự tìm thì tự tìm.

Nhưng biệt thự Tạ gia có diện tích thật sự quá lớn, các loại phòng khách lớn nhỏ, lại còn có tới ba tầng lầu, trong lòng Lăng Vi kêu khổ không thôi, vừa rồi phải nên đặt lại quy tắc chơi, tỷ như không thể trốn ở nơi quá kín, hay chỉ giới hạn trong một tầng lầu gì đó.


Đi vào nhà, cô liền bắt đầu xoay vòng vòng, giống như con ruồi không đầu bay loạn xạ trong phòng khách một vòng, không thu hoạch được gì, vì thế đứng ở trước cầu thang hô lên: “Tử Du ơi, con ra đây đi, chúng ta chơi lại một lần nữa.


Không ngờ nhóc con đặc biệt tích cực, rầu rĩ trả lời: “Không thể, mẹ phải tìm được con trước mới được.

” Giọng nói kia chắc là từ lầu hai truyền đến, Lăng Vi đang định đi lên lầu thì lão Nghiêm bỗng nhiên giống như một hồn ma lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau sau, lạnh lùng nói: “Nghe như ở phòng sách trên lầu hai.


Lăng Vi nghi hoặc quay đầu lại nhìn ông một cái, vừa rồi còn nói không thể gian lận, bây giờ sao lại nhiệt tình thế này? Lão Nghiêm cũng không nói chuyện với cô nữa, nói xong lại mặt không cảm xúc rời đi.

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Lăng Vi:……
Vừa định lên lầu, di động bỗng nhiên vang lên, Lăng Vi lấy ra nhìn thì thấy là Tạ Thanh Nghiên đang gọi video tới, cô thuận tay bắt máy, cười nói: “Hôm nay ông chủ Tạ anh thật rảnh rỗi đó.


Ở bên Tạ Thanh Nghiên đúng là đang đêm khuya, cô thấy đầu tóc anh ướt sũng ngồi ở bên mép giường, trên tay còn kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một ngụm, trước màn hình sương khói lượn lờ, trông có vẻ rất lười biếng.

“Em ở nhà có quen không?” Tạ Thanh Nghiên không để ý hỏi cô, bộ dáng tùy tiện giống như đang sắp ngủ gà ngủ gật vậy.

Lăng Vi nhướng mày nói: “Cũng tốt, cả ngày hôm nay của tôi rất có tính khiêu chiến lại giàu sức tưởng tượng nữa.


Khóe miệng của Tạ Thanh Nghiên cong lên, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua màn hình, dừng lại ở trên mặt Lăng Vi hai giây, sau đó hất cằm lên nhìn về phía trần nhà, rõ ràng ánh đèn không sáng lắm, nhưng Lăng Vi lại bất ngờ nhìn thấy rõ ràng râu ria trên cằm của anh, không phải rất dày, nhưng lại rất gợi cảm, còn có bởi vì ngửa đầu mà yết hầu càng lộ rõ, làm cô nhịn mà không được trộm nuốt nước miếng.

“Bây giờ em đang làm gì?” Anh hỏi.

“Chơi trốn tìm, cũng không biết Tử Du đã trốn đi đâu, tìm không thấy, kêu nó đi ra nó lại không chịu, thật đau đầu!” Lăng Vi cầm di động vừa nói vừa đi lên lầu, trong giọng nói còn mang theo vẻ làm nũng, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.

Tạ Thanh Nghiên nghe xong, không hề nghĩ ngợi nói: “Nó ở trong phòng sách.


“Sao anh biết? Vừa rồi lão Nghiêm cũng nói như vậy!” Lăng Vi dựa theo trong trí nhớ, thật vất vả mới tìm được phòng sách, đẩy cửa ra, nhịn không được nói: “Phòng sách này cũng quá lớn rồi!”
“Nó thích nhất là trốn ở trong góc giữa sô pha và kệ sách, em tìm thử đi.

” Tạ Thanh Nghiên nhẹ nhàng như không trực tiếp bán con trai của mình đi, quả nhiên là ba ruột!
Lăng Vi vui vẻ đi qua, vừa khom lưng xuống thì thấy đúng là nhóc con đang rúc vào trong một góc, ngồi xổm xuống còn vùi đầu vào đầu gối, giống như làm như vậy thì sẽ không có ai phát hiện ra được vậy.

Cô gõ gõ ngăn tủ, cười nói: “Leng keng, có người ở đó không?”
“A, bị tìm được rồi! Mẹ giỏi quá! Trước kia chỉ có ba ba mới có thể tìm được con thôi.


“Ha ha, chứng minh dì và ba con đều lợi hại như nhau!” Lăng Vi trực tiếp bỏ qua cái di động vẫn còn giữ cuộc gọi video với người đàn ông kia, dõng dạc khoe khoang.

“Vậy con trốn một lần nữa!” Nhóc con nói những lời này xong lại bỏ chạy.

Lăng Vi giơ di động bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ một người không phải chỉ trốn một lần thôi sao?”
Tạ Thanh Nghiên hừ cười, “Chơi trốn tìm với nó, em cũng chỉ có thể là người đi tìm nó mà thôi.


“Bá đạo như vậy à.


“Cũng không nhìn thử đó là con trai của ai.


Hai người vẫn đang nhỏ giọng đấu võ mồm thì nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên ngoài phòng sách.

“Bà chủ, Cô Lăng ở bên trong phòng sách.

” Đây là tiếng của lão Nghiêm.

“Một mình nó ở bên trong làm cái gì?” Đây là tiếng của mẹ Tạ.

“Có phải là vì văn kiện bí mật kia hay không?”
Lăng Vi:……
Tại sao lại diễn nữa rồi! Ông lão Nghiêm này đúng là bụng dạ khó lường, vừa rồi rõ ràng là ông nhắc nhở cô tới phòng sách!
“Thì ra…… Lão Nghiêm, lần này ông lập công lớn, chức vụ biên kịch vẫn để cho ông làm.


“Cám ơn bà chủ!”
Cái quỷ gì vậy! Lão Nghiêm làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ vì muốn lấy chức vụ biên kịch về? Cuộc đời của ông chỉ theo đuổi cái này thôi sao?!
Lăng Vi nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Nghiên, “Ba ba, nơi này có chỗ cho tôi ẩn núp?”
“Mật thất.

” Tạ Thanh Nghiên nhanh chóng nói, “Cái đèn bàn bên cạnh em đó, dịch sang trái,mật mã mở cửa là 0708.


Tạ Thanh Nghiên nói một câu, Lăng Vi làm một động tác, trước một giây khi mẹ Tạ đẩy cửa tiến vào, khó khăn lắm cô mới trốn vào mật thất được.

Biết rõ đây chỉ là diễn kịch, nhưng nhịp tim của cô lại không chịu khống chế mà đập bang bang bang, ngồi xổm xuống phía sau cửa mật thất thở hổn hển, “Trời ạ, nhà của anh cũng quá khoa trương rồi, ngay cả mật thất cũng có.


Tạ Thanh Nghiên thấy cô khẩn trương liền cảm thấy buồn cười, “Là trò chơi trước kia của ba tôi, ông ấy bị mẹ tôi làm phiền chịu không nổi sẽ trốn vào bên trong, cho nên mẹ tôi không biết mật mã.


“Nơi này chắc sẽ không có vật phẩm quý giá gì chứ?”
“Cũng không có gì, chỉ có mấy ngăn kéo vàng ròng, mấy ngăn kéo kim cương mà thôi.


Lăng Vi trợn mắt há hốc mồm.

“Ha, yeutruyen.

net tin thật à?”
“Anh có tiền như vậy, có mấy ngăn kéo vàng với kim cương không phải rất bình thường sao?”
Tạ Thanh Nghiên cười khẽ thành tiếng, lại hỏi một câu: “Hôm nay lại là kịch bản gì?”
Xem ra ba Tạ rất hiểu biết về kịch bản của mẹ anh, “Vai đại tiểu thư hắc đạo độc ác nằm vùng nhà giàu, cái tên này thật sự rất dài.


“Tục.


“Về cái vai đại tiểu thư ác độc này, tôi còn chuẩn bị mấy phương án, có hình tượng đanh đá, hình tượng kiêu căng, còn có hình tượng lẳng lơ, vai ác mà, muốn phát huy như thế nào cũng đều có thể.


“Vậy em diễn thử một cái đi.


“Diễn cái gì?”
“Diễn cái lẳng lơ.


Lăng Vi:……
Ba Tạ à anh đang nghiêm túc hả? Ở trong không gian bịt kín như vậy, diễn lẳng lơ cho anh xem, sao anh không trực tiếp đề nghị chat khỏa thân đi??.


Đọc truyện chữ Full