“Sao lại như vậy?” Tân Tiểu Diệp đổ lệ, hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Nếu cha đã biết, sao người còn ở lại...”“Vì chỉ biết có nguy cơ nhưng không biết là nguy cơ gì.” Ninh Dạ trả lời.Thanh Lâm lại hiểu: “Côn Lôn kính?”Tân Tiểu Diệp không hiểu: “Côn Lôn kính? Thiên Cơ điện? Rốt cuộc chuyện này là sao?”Lúc này Thanh Lâm mới nói bí mật Thiên Cơ điện có liên quan tới Ninh Dạ cho Tân Tiểu Diệp, chuyện đã đến nước này, không cần phải giấu nữa.Ninh Dạ bèn nói: “Một năm trước, cuối cùng thì Vấn Thiên thuật của đệ cũng tiểu thành.
Khi đó đệ dùng Vấn Thiên thuật kết hợp với Côn Lôn kính tiến hành xem bói một lần...”Thanh Lâm thầm rùng mình: “Đệ thấy gì?”Thấy gì?Nghe câu hỏi này, trong lòng Ninh Dạ trầm xuống.Y hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng như vực sâu: “Đệ thấy ngày mà mình thăng cấp lên Hoa Luân cũng là ngày Thiên Cơ môn gặp tai họa.”Cái gì?Đến lúc này hai người mới đột nhiên hiểu ra.Chẳng trách Ninh Dạ chẳng muốn thăng cấp lên Hoa Luân, hóa ra trong thiên cơ trong quẻ bói là khi Ninh Dạ thăng cấp chính là ngày Thiên Cơ môn gặp đại họa.SAu đó Ninh Dạ lại xem bói rất nhiều lần nhưng rất tiếc không thể thấy được nhiều hơn.Thiên cơ khó dò.Thuật Vấn Thiên, vĩnh viễn chỉ có một cơ hội.Ngươi thấy thì là thấy, không thấy thì là không thấy.Mà cho dù có thấy cũng không mang ý nghĩa sẽ hiểu được.Ninh Dạ không thấy Thiên Cơ môn bị ai tấn công, thậm chí không thấy tai họa cụ thể ra sao.
Y chỉ biết ngày mà bản thân thăng cấp, thiên địa biến sắc, nguy cơ hàng lâm, sau đó tất cả biến mất.Nhưng từ ngày đó trở đi, y không dám thử nghiệm thăng cấp lần nữa.“Sao đệ không nói sớm?” Thanh Lâm tức giận nói.“Vì quẻ bói của Côn Lôn kính khó mà dò được, không chỉ đưa ra tai họa mà còn đem theo sinh cơ, là cục diện cửu tử nhất sinh.
Đệ đã nói lại chuyện này cho sư phụ, sư phụ cho rằng chuyện này vẫn còn đường cứu, chỉ cần tìm ra một chút sinh cơ đó.
Một năm qua sư phụ và đệ vẫn luôn tìm xem sinh cơ ở đâu.
Sư phụ và đệ cho rằng chỉ cần đệ không thăng cấp, tai họa có thể sẽ chậm lại, sẽ có thời gian tìm kiếm sinh cơ.
Nhưng bây giờ sư phụ và đệ đều hiểu...!có một số việc đúng là không thể tránh khỏi.”Nói đến đây, Ninh Dạ cũng thấy thổn thức và bất đắc dĩ.Tuy y biết được thiên cơ nhưng lại không thể thay đổi, cho dù kéo dài thời gian không thăng cấp cũng chỉ khiến ngày đó tới chậm hơn mà thôi.Đúng như sư phụ đã từng nói, ý trời đã định!Lúc này Ninh Dạ đã đi tới bên trong căn điện, y đi thẳng tới một hàng giá sách, gỡ một quyển sách ra, phía sau quyển sách là một cái lỗ tròn.Ninh Dạ cắm Thiên Cơ côn vào trong lỗ, bức tường của căn điện đã tự mở, để lộ một đường hầm.Ninh Dạ kéo hai người vào trong đường hầm, tiếp tục nói: “Mãi đến tận bây giờ đệ và sư phụ mới hiểu, hóa ra cái gọi là cửu tử nhất sinh, một đường sinh cơ đó không phải cơ hội cứu vãn mà là chúng ta...”Cửu tử nhất sinh, ý nghĩa của nó không phải một cơ hội xoay chuyển, mà là toàn bộ Thiên Cơ môn, cửu tử nhất sinh.Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp nghe vậy như rơi vào hầm băng.“Không! Không! Không!” Tân Tiểu Diệp lắc đầu quầy quậy: “Nếu đã như vậy sao không để mọi người cùng đi? Sao chỉ có ba người chúng ta?”“Vì Thiên Cơ môn xuất hiện phản đồ!” Ninh Dạ gầm lên, hai mắt rưng rưng, lời nói lại khiến hai người chấn động.Bọn họ không thể tin nổi nhìn Ninh Dạ, Ninh Dạ nghẹn ngào nói: “CHẳng lẽ hai người không phát hiện ư? Vì sao kẻ địch lại lựa chọn thời cơ chính xác như vậy, ra tay ngay lúc tế tổ, đảm bảo tất cả mọi người trong Thiên Cơ môn tập trung trên núi.
Hơn nữa vừa rồi sư phụ đã khởi động Tinh Diễn Thần Cơ trận nhưng đại trận hộ sơn của chúng ta lại không khởi động!”Thanh Lâm hít một hơi lạnh.Đây chính là nguyên nhân vì sao Tân Nhiễm Tử chỉ để ba người bọn họ đi khỏi.Vì Tân Nhiễm Tử không biết ai là phản đồ.Ninh Dạ thì chắc chắn không phải, dù sao y là chủ nhân của Thiên Cơ điện.
Còn Thanh Lâm cũng không phải, dù sao hắn cũng là người đầu tiên biết đến Thiên Cơ điện, nếu muốn bán đứng thì đã bán đứng từ lâu rồi.
Tân Tiểu Diệp là con gái Tân Nhiễm Tử, là một người cha, dù thế nào Tân Nhiễm Tử cũng không nghi ngờ cô.Ngoài ba người bọn họ ra, Tân Nhiễm Tử không dám tin bất cứ ai khác.Vì vậy cho dù biết phần lớn mọi người vô tội nhưng Tân Nhiễm Tử chỉ có thể bỏ qua bọn họ.Khoảnh khắc đó, trong lòng ông đau đớn nhường nào?Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên Tân Nhiễm Tử từ bỏ đường sống.Ông kiên quyết lưu lại cùng xuống hoàng tuyền với các đệ tử..