TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Cơ Điện
Chương 38: 38: Tiêu Công Tử 2


Lần này hắn học khôn, không đánh vào chỗ yếu mà nhắm vào cột sống sau lưng Ninh Dạ, kiếm thế âm độc, lặng lẽ không một tiếng độc, như rắn độc lè lưỡi.


Chiêu này sẽ không đoạt mạng của Ninh Dạ nhưng nếu y không tránh, chắc chắn sẽ bị trọng thương.Nhưng ngay khi hắn vừa xuất kiếm, trên người Ninh Dạ đã xuất hiện một lá bùa, lá bùa kia bùng sáng, như làn nước đâng lên, một kiếm này đâm ra nhưng bị dòng nước làm lệch đi, đâm qua sát nách Ninh Dạ.Đồng thời, Ninh Dạ nhanh chóng lui lại.Y vốn quay lưng về phía Trần Trường Phong, cái lui này va thẳng vào trong lòng hắn.

Tiếp đó Ninh Dạ ngửa mạnh đầu về phía sau, đánh thẳng vào mũi Trần Trường Phong, cảm giác đau đớn đó khiến Trần Trường Phong suýt nữa đứng không vững.Hai tên tiểu đệ kinh hãi ra tay, trong tay Ninh Dạ đã xuất hiện liền bảy, tám tấm phù lục.

Một tiếng ầm nổ lên, chúng hóa thành từng luiỡi đao đâm thẳng vào hai người, đã đánh bay hai người, nhưng sau lưng Ninh Dạ cũng bị kiếm chỉ của Trần Trường Phong đâm trúng.Miệng Ninh Dạ chảy ra một tia máu, hai khuỷu tay cùng đánh về phía sau, khuỷu tay như đao đánh cho Trần Trường Phong kêu gào thảm thiết, dưới sườn lại hiện lên hai lỗ máu.Nhánh Vô Bi ra tayam độc, cắt gân, vỡ xương, chảy máu, hút hồn, giỏi về đánh lâu chứ không giỏi về cường công.


Nhánh Thất Sát lại chú trọng khí thế, đao đã đánh ra là không thu hồi, một bước giết một người,của hính vì vậy khi đệ tử hai nhanh giao thủ, trong tình huống thực lực chênh lệch không nhiều, chắc chắn là nhánh Thất Sát chiếm thượng phong trước.Dùng cứng chọi cứng, Trần Trường Phong không chịu nổi, la lên thất thanh.Nhưng thằng nhãi này cũng có thủ đoạn khác, ngay sau đó đã giơ trường kiếm lên.Đây là pháp khí mà hắn mang từ nhà đến, Ngân Nguyệt kiếm, đâm về phía Ninh Dạ.

Đồng thời hai tiểu đệ hai bên cũng lại đánh tới, bao vây Ninh Dạ từ hai phía trước sau.Bây giờ Ninh Dạ còn chưa có pháp khí, có phù nhưng không có vũ khí, lại là một chọi ba, trừ phi y dùng thủ đoạn của Thiên Cơ môn, không thì cứ kéo dài như vậy chắc chắn y không thể thắng nổi.Ngay lúc y đang suy nghĩ có thể lôi phù chú bát phẩm mà mình cất giấu ra dán đầy mặt đối thủ không, một tiếng tiêu huyền diệu đột nhiên vang lên.Tiếng tiêu rất êm tai, uyển chuyển du dương, trong trẻo như tiếng chuông, thấm vào tận tâm can, vang vào tai lại khiến người ta có cảm giác tâm thần trống rỗng.Vì vậy động tác của Ninh Dạ, Trần Trường Phong và cả hai tên tiểu đệ kia đồng thời chậm lại, ngay cả chiến ý đang sôi trao cũng suy giảm.Huyền Âm Diệu thuật?Ninh Dạ hoảng sợ.Huyền Âm Diệu thuật là một môn chuyên tấu nhạc để đối phó với kẻ địch, nhanh chia ra rất nhiều loại, có đạo tiên âm tuyệt diệu chú trọng phụ trợ tấn công, có pháp thuật vang dội như sấm sét có thể đả thương kẻ địch, cũng có khúc nhạc thiên ma, quyến rũ mê hoặc lòng người, là thứ khó chống cự nhất.Nhưng âm luật vốn thiên hướng âm nhu, không uy mãnh bằng chiến pháp, vì vậy đây là thần thông hậu kỳ.Người vừa tới có thể dùng một khúc nhạc nhu hòa bình ổn lại máu nóng đang bốc lên, điều này chứng tỏ tu vi cao hơn bọn họ một quãng xa.Quay đầu nhìn lại, đã thấy một nam tử áo trắng phất phơ tay cầm tiêu ngọc đi vào.Trần Trường Phong cũng có thể coi là người anh tuấn, thế nhưng nếu đem hắn so sánh với người trước mặt lại kém hơn một quãng xa, có dùng những từ ngữ ca tụng như mày kiếm mắt sao...!để mô tả cũng cực kỳ thích hợp.Điều hiếm thấy nhất là khí chất của người này, ôn hòa nho nhã, phong độ lễ phép.Lúc này hắn đi tới bên cạnh mọi người, mỉm cười nói: “Cùng là đệ tử trong môn phái, sao phải đánh tới đánh lui.


Chưa nói tới chuyện trái với môn quy, nếu làm người khác bị thương thì không hay rồi.”Bên Trần Trường Phong tự nhận đang chiếm ưu thế, một tên tiểu đệ thấy hắn nói vậy bất mãn nói: “Con mẹ nó, ngươi là ai?”Nam tử tuấn tú kia mỉm cười nói: “Tại hạ Hứa Ngạn Văn.”Khi hắn nói câu này vẻ mặt hết sức tự tin, hiển nhiên không phải người vô danh.Trần Trường Phong cảm thấy hơi quen quen, đang lúc hắn suy nghĩ mình nghe thấy cái tên này ở đâu, tên tiểu đệ kia lại là người ngu ngốc, lắc đầu nói: “Hứa Ngạn Văn chó má gì, chưa từng nghe tới.”Hứa Ngạn Văn hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết ta ư?”“Không biết đấy, thì sao?” Tên tiểu đệ ưỡn thẳng cổ đáp.Hứa Ngạn Văn khẽ thở dài: “Vậy thì không tốt...”Một khắc sau sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, gương mặt điển trai hóa thành dữ tợn: “Đcmm!”Ầm!Ngọc tiêu đã hung hăng đập thẳng vào đầu tên tiểu đệ kia.Khiến hắn ngã sắp mặt tại chỗ!.


Đọc truyện chữ Full