Rầm một tiếng, Ninh Dạ kéo hắn va vào một tảng đá lớn, Khổng Triêu Thăng tu luyện Xá Thân đạo, không có cảm giác đau đớn, nhưng đầu óc vẫn choáng váng, tay hơi lỏng ra, kiếm đã rơi mất.
Ninh Dạ lại chẳng hề quan tâm, tiếp tục kéo hắn chạy vào trong rừng, hoàn toàn không cho Khổng Triêu Thăng cơ hội trốn thoát, chỉ kéo hắn chạy, va lung tung khắp nơi, lần lượt đập vào bụi cỏ, cây gỗ to, cây gỗ nhỏ, thậm chí vũng bùn, dòng suối...
Lữ Dực đuổi liền mười dặm, cuối cùng cũng thấy Ninh Dạ và Khổng Triêu Thăng gần con sông nhỏ.
Chỉ thấy Khổng Triêu Thăng nằm dưới đất, sắc mặt xám xịt, thân hình như đang choáng váng, ngây ngốc nhìn bầu trời. Hắn đã bị thương, nhưng những vết thương này đều không quan trọng, thứ thật sự bị thương là tâm hồn - Ninh Dạ cầm Lưu Ảnh thạch, tè lên mặt Khổng Triêu Thăng.
Khi Lữ Dực đuổi tới nơi, Ninh Dạ đã xong việc.
Y vừa kéo quần vừa nói: “Ta nghĩ lại rồi, tạm thời để lại hai chân cho ngươi, ta đổi cách trừng phạt khác, tiện đây ghi lại làm kỷ niệm. Nếu lần sau ngươi còn tới gây sự với ta hay nhờ người khác gây sự với ta, nói chung chỉ cần ta cảm thấy ngươi gây rối sau lưng ta, vậy ngươi phải cản thận có lẽ người trên Cửu Cung sơn đều được thấy hình ảnh ngươi uống nước tiểu của ta.”
Sau chuyện Cổ Tuyền trấn, rõ ràng phương thức xử lý vấn đề của Ninh Dạ đã trưởng thành hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ không sử dụng bất cứ sức mạnh ẩn giấu nào đánh bại một đối thủ có tu vi cao hơn bản thân, khả năng chiến đấu cũng mạnh hơn mình - ảo thuật là dùng Nhật Luân kính và Phù Thế châu, không dùng tới Khi Thiên thuật.
Tuy đây không phải chiến thắng bằng thực lực mà là chiến thắng bằng chiến thuật. Nhưng chiến thuật vốn là phương pháp cần thiết để bù đắp khuyết thiếu về mặt thực lực.
Khi chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, chiến thuật cũng không có ý nghĩa. Nhưng khi chênh lệch thực lực giữa hai bên không phải như trời với vực, chiến thuật lại cực kỳ ý nghĩa.
Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, Ninh Dạ chỉ có thể đựa vào thứ này.
Chuyện Khổng Triêu Thăng coi như kết thúc.
Người tu tiên luôn coi thể diện lớn hơn trời, không vì địa vị mà còn vì vận hành pháp lực, vị trí khí cơ. Bằng không khi hai bên đối chọi, đối mắt cho một câu ‘ngươi bị khỉ đánh cho’, ‘con gái ngươi bị Ngưu Lang ngủ cùng’, làm cho tâm thần hỗn loạn, khí cơ bất ổn, thi pháp bất ổn còn là nhẹ, động một chút là có nguy cơ cắn ngược lại bản thân.
Chính vì vậy người tu tiên cũng phải rèn luyện tâm cảnh, các vị đại năng thường có trái tim cứng rắn không hề lay động, mặc gió táp mưa sa, ta vẫn đứng yên bất động - dù sao con đường tu tiên rộng lớn mênh mông, ai không có mấy chuyện xấu kia chứ?
Đáng tiếc, không trái tim cứng rắn thường mang ý nghĩa lòng dạ sắt đá, da mặt dày, chưa biết có nổi giận lôi đình khi chuyện xấu của mình bị vạch trần không nhưng rõ ràng những người như vậy thường hay coi thường dân chúng.
Còn tới hàng tiểu bối, không có năng lực tâm cảnh như vậy, tốt nhất là đừng dính vào chuyện xấu, có gặp cũng phải cố giấu.
Vì vậy chỉ cần Khổng Triêu Thăng không tự tìm đường chết, để lại thiếu hụt về mặt tâm linh, chắc chắn hắn sẽ không gây sự. Mà hắn không gây sự, Lữ Dực cũng không tới làm phiền.
Chuyện bất ngờ duy nhất là không ngờ thần cung lại thưởng thêm cho y - xem như khen thưởng y làm việc hiệu quả, cởi bỏ oan khuất cho Cố Duyên Bình.
Phần thưởng là một bình Nguyên Dương đan, thứ này là dược liệu phụ trợ tu luyện khá quý giá trong cảnh giới Tàng Tượng. Bây giờ Ninh Dạ đã hiểu vì sao Lạc Cầu Chân lại chăm chỉ phá án như vậy.
Lập công cũng là một cách tốt để nhận được tài nguyên.
Nếu không phải Ninh Dạ có quá nhiều chuyện phải làm, có lẽ y sẽ xem xét việc tìm một chức vụ trong Hắc Bạch thần cung, ví dụ như Giám Sát đường, làm cộng sự với Lạc Cầu Chân.
Nghĩ đến thôi đã thấy k1ch thích rồi.
Nhưng Ninh Dạ không theo đuổi k1ch thích, y theo đuổi ổn thỏa, đương nhiên không tìm thêm chuyện cho mình.
Tiếc là lần này tới Cố phủ không thể tiếp xúc với người trong ma môn, Ninh Dạ cảm thấy rất tiếc nuối.
Những ngày tiếp theo, y vẫn tu luyện.
Đã có Nguyên Dương đan, tài nguyên ngoài sáng của Ninh Dạ đã đủ, chuyện này khiến tốc độ tiến bộ của hắn rất nhanh chóng.
Chớp mắt đã vài tháng trôi qua, tu vi của Ninh Dạ cũng bước lên tầng năm một cách thuận lợi.
————————————————————
Bên ngoài Chấp Tử thành, trong một trang viên nho nhỏ, Cố Tiêu Tiêu đang ngồi khoanh chân hít thở vận công.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Cơ Điện
Chương 129: Truyền Kinh 1
Chương 129: Truyền Kinh 1