Khương Tú Nhuận biết, mấy lời vừa rồi của nàng, không hề thay thái tử giải quyết vấn đề khó khăn gì cả.
Khi nàng suy đoán rằng thuyền chở quặng sắt đã sớm rời cảng, Phượng Ly Ngô cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, có thể thấy là hắn đã sớm đoán được chuyện đó.
Nếu nàng đoán không sai, mấy chiếc thuyền đậu xung quanh thuyền lương thực của Lương Quốc, có lẽ đều là do Phượng Ly Ngô sắp xếp, không cần đánh rắn động cỏ, cũng biết được hàng hóa trên thuyền thế nào.
Về phần truy xét xem quặng sắt vận chuyển thế nào, ắt hẳn bị thái tử này đều đã có tính toán trong lòng.
Cho nên lần này tới bến cảng, ngoại trừ khiến nàng sắp chết cóng ra, thì chính là khảo nghiệm mấy mưu sĩ mà hắn đang giữ bên người, xem họ có xứng đáng để hắn giữ bên người hay không.
Kết quả, môn khách của thái tử quyền cao chức trọng quả thực chẳng dễ làm!
Đáng thương cho mấy vị mưu sĩ kia, trong lúc lơ đễnh đã biểu lộ ra sự vụng về của mình, không biết tương lai thái tử còn có thể coi trọng bọn họ nữa không.
Sau khi thái tử cười như "hồi quang phản chiếu" thì Khương Tú Nhuận cuối cùng cũng được độ kiếp.
Có lẽ dó bến cảng gió to, Phượng Ly Ngô nói với Khương Tú Nhuận:
- Ngươi hôm nay chớ trở về phủ chất tử, tạm thời ở lại phủ thái tử nghỉ ngơi, sau khi phủ ngươi yên ổn thì lại trở về.
Khương Tú Nhuận không biết thái tử chuẩn bị làm gì để cho phủ đệ của minh "Thanh tĩnh", do dự một chút mở miệng nói:
- Trong phủ còn có huynh trưởng và mấy trung bộc, không biết có thể đừng kinh động tới họ được không?
Phượng Ly Ngô lười quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ đứng lên nói:
- Việc này do Tần Chiếu phụ trách, quân nếu có gì không yên lòng thì hãy nói với hắn.
Biết rõ ràng mình với họ Tần bất hòa, thế mà Phượng Ly Ngô còn đem chuyện sinh tử của mình giao phó cho hắn, không hiểu trong hồ lô của thái tử chứa thuốc gì.
Sau khi Phượng Ly Ngô biểu thị ra rằng mình sẽ bảo hộ Khương Tú Nhuận, nhưng nàng cũng không vì thế mà thả lỏng.
Tần Chiếu biết mình thân là nữ nhi, lại giữ kín không nói ra, việc này giống như một cây đao treo trên đầu, đung đưa chưa chịu rơi xuống, khiến người ta không thể ăn ngon ngủ yên được.
Phủ thái tử rất lớn, quản sự an bài cho nàng một gian phòng ở phía tây phủ trạch, còn sắp xếp thêm một nô tài cho nàng sai vẳt.
Khương Tú Nhuận cũng không phải là nam tử, nên cũng không thể để gã nô bộc tới thân cận mình được.
Cho nên khi người bưng nước nóng tới, liền phất tay ra hiệu cho hắn về nghỉ ngơi.
Lúc ở bến cảng không có lò sưởi, hai tay nàng đều bị tê cóng mất hết cảm giác. Kiếp trước do nàng phải ở hoán y cục giặt đồ, nên tay bị thương tổn sau đó dù có được chăm sóc tỉ mỉ, thì tới mùa đông vẫn đau nhức.
Hiện tại hai tay của nàng trắng nõn, nhưng hôm nay gặp phải gió lạnh khiến cho nàng nhớ tới kí tức kiếp trước.
Khương Tú Nhuận chậm rãi đưa tay vào trong chậu nước ấm, yên lặng nhắc nhở bản thân những khổ sở kiếp trước, kiếp này tuyệt không bao giờ phải nếm trải nữa...
Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng mở cửa ngoài viện mình ở.
Không lâu sau, Tần Chiếu bị phạt quỳ hơn hai canh giờ ở Lộc Minh đài đẩy cửa phòng bước vào.
Vốn phòng không lớn, nên sau khi nam nhân cao lớn tiến vào, bỗng nhiên trở nên chật chội.
Hắn sau khi tiến vào cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt lấp lánh nhìn Khương Tú Nhuận.
Cảnh này y hệ như kiếp trước!
Khương Tú Nhuận tay có chút run rẩy, kiếp trước nàng một mực sống dưới sự bảo hộ của huynh trưởng, hoàn toàn không có sức tự vệ. Khi Tần Chiếu nửa đêm xông vào cưỡ/ng hiếp nàng, nàng chỉ biết bất lực kêu khóc.
Nàng yên lặng nhắc nhở bản thân, mình đã không còn là thiếu nữ suy nhược kia, cho nên sau khi trầm mặc một hồi, nàng thấy Tần Chiếu muốn bước lại gần mình, liền chậm rãi dùng khăn xoa tay nói:
- Nô bộc đang đi đun nước, nên trong phòng tạm thời không có trà nóng, nếu không ngại, mời quân một chén nước lạnh.
Lời này rất khách khí, cũng là nhắc nhở Tần Chiếu đây là phủ thái tử, lát nữa còn có người tiến vào, để cho hắn không được làm bậy.
Tần Chiếu là nghe nói Khương Tú Nhuận tạm thời ở lại phủ thái tử nên mượn cớ đến lấy áo, trực tiếp tới đây tìm nàng.
Thế nhưng vừa vào phòng, nhìn nữ tử giả bộ là vương tử bộ Ba quốc đang ngồi trước chậu nước nóng rửa tay, cũng không biết là do ban đêm ánh nến mờ ảo, hay là do người trong mắt hắn quá nhỏ yếu, trong lòng hắn như có thứ gì đó khiến hắn dao động, tâm can ngứa ngáy...
Nhưng chưa đợi hắn kịp nghĩ xem cảm giác kia là gì, thì tiếng nữ tử đã thản nhiên vang lên.
Lời nàng nói khiến hắn hồi thần, đành ngồi trong phòng nàng uống trà lạnh.
Khương Tú Nhuận cảnh giác nhìn hắn, sau khi lau khô tay, bàn tay vẫn để trong ống tay áo, nắm chặt thanh chủy thủ bên trong, nếu Tần Chiếu giở trò với nàng, thì nàng liến đánh bạc dù giết hắn, cũng không để cho hắn đắc thủ được.
Tần Chiếu hai chân hơi xiên, ngồi vào trên ghế, từ trên nhìn xuống dưới đánh giá nàng. Cuối cùng hỏi:
- Vì sao?
Khương Tú Nhuận biết hắn là hỏi chính mình vì sao nữ giả nam trang, đành ngồi nghiêm chỉnh lại, cũng không nhìn hắn, mở miệng nói:
- Không muốn làm theo tâm nguyện phụ vương, với cả thế này cũng thuận tiện.
Tần Chiếu nhìn chằm chằm nàng nói:
- Vậy chuyện quốc thư...
Khương Tú Nhuận sợ thái tử có sắp xếp người ở nơi này theo dõi nàng, tai vách mạch rừng, nếu chuyện hai người nói mà truyền tới tai thái tử thì không ổn.
Vậy nên nàng vội vàng ngăn cản Tần Chiếu nói tiếp, chỉ nói một tiếng " Ừ", ra hiệu là nàng động tay vào.
Tần Chiếu lúc này lại không có vẻ âm dương quái khí như lúc trước gặp nàng, thay vào đó là ánh mắt ý vị thâm trường cẩn thận dò xét nàng:
- Lá gan thật đúng là không nhỏ!
Khương Tú Nhuận không nói gì, thế nhưng là trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy bất an. Bây giờ nhược điểm lớn của mình rơi vào tay Tần Chiếu, hắn cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, chính là một con chó háo sắc.
Hắn không cáo trạng với thái tử, thì nhược điểm của mình bị hắn nắm được, tiếp tục thế này nàng cũng không thể sống tự tại được.
Tần Chiếu thấy Khương Tú Nhuận thật lâu không nói lời nào, lông mi dài nhẹ nhàng rủ xuống, tỏa ra như cánh quạt, trong lòng lại một trận ngứa ngáy, hắn muốn lại gần nàng một chút.
Nhưng đúng lúc này, thị vệ bên cạnh thái tử lại tới đây tìm Tần Chiếu.
Tần Chiếu có việc giấu giếm thái tử, nên khi gặp mặt có chút chột dạ, khi thấy thái tử cho người tới tìm, không dám nán lại, liền theo thị vệ kia rời đi.
Khi hắn bước vào thư phòng của hoàng thái tử, Phượng Ly Ngô vẫn cúi đầu phê duyệt tấu chương, phụ hoàng thân thể "khó chịu",hiện tại đa phần quốc sự đều do hắn xử lý, có nhiều lần cả đêm không ngủ.
Khi Tần Chiếu tiến đến, Phượng Ly Ngô buông bút xuống, bóp nhẹ sống mũi, sau đó nhìn Tần Chiếu nói:
- Nghe nói Tần thái sư đã tìm cho ngươi một mối hôn sự, là nữ nhi Từ gia ở Giang Tây, đoan trang tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức, chúc mừng ngươi trước.
Phượng Ly Ngô nói tới Tần thái sư chính là phụ thân của Tần Chiếu.
Trước kia Tần Chiếu vốn không thèm để ý mình sẽ cưới ai, dù sao người mà phụ thân chọn lựa chắc chắn sẽ không kém. Nhưng bây giờ hắn lại bắt bẻ, người mà phụ thân chọn cho mình không biết da có trắng không...giống như....
Phượng Ly Ngô thấy hắn thất thần, ngược lại đoán được tâm tư hắn, chỉ lạnh nhạt nói:
- Ngươi theo Cô lâu rồi, trong lòng Cô, ngươi cũng như huynh đệ. Nếu chỉ là tiêu khiển, thì mấy thú vui hư hoàng giả phượng kia một chút cũng không sao, nhưng nếu lan truyền ra ngoài thì không ổn. Từ gia chú trọng lễ giáo, phụ thân ngươi tự mình tới cầu duyên, tất nhiên phải trân quý.
Chiều hôm nay, bộ dáng lôi thôi của hai người ở cung phòng bị hắn bắt gặp, hắn vốn cũng chẳng để trong lòng, coi như không có chuyện gì. Thế nhưng tối nay vốn Tần Chiếu không có bạn trực, lại cố tình về đây đi gặp cái tiểu Khương công tử kia muốn lấy áo bào...
Đây không phải là trả thù, mà có đôi chút ám muội với thiếu niên lang đầy vẻ nữ tính kia!
Nếu là hai người đều là đồng đạo, hắn cũng lười quản, nhưng có vẻ Khương Hòa Nhuận rõ ràng e ngại Tần Chiếu. Hắn bởi vì trước kia khi còn nhỏ ở cùng mẫu hậu, bị đày ở lãnh cung, không ít lần bị đám thái giảm bỉ ổi đùa cợt, tất niên sẽ có vài phần đồng tình với tiểu Khương công tử.
Chất tử Ba quốc có tác dụng vẫn còn dùng được, nên che chở hắn một chút cũng không sao. Chính vì vậy hắn mới cố ý sai người tới gọi Tần Chiếu về, nhắc nhở vị ái tướng này của hắn, về sauít làm phiền Khương Hòa Nhuận đi, mông đừng có nghiêng về bên đó.
Tần Chiếu lúc đầu nghe vậy cảm giác như lọt vào sương mù, mãi sau mới giật mình, hóa ra thái tử hiểu lầm hắn là kẻ đoạn tụ...Sao lại như vậy?
Hắn vội vã muốn giải thích, thế nhưng Phượng Ly Ngô cảm thấy mình ở mấy chuyện "hồng trần thế tục" quan tâm quá nhiều, liền không muốn nói nữa.
Tiếp đó hắn liền giao chuyện quét sạch đám thị vệ tại phủ chất tử Ba Quốc, sau khi phân phó xong, liền phất tay bảo Tần Chiếu lui xuống.
Khương Hòa Nhuận ở phủ thái tử tới đêm thứ hai, thì phủ chất tử có đạo tặc xông vào. Ngoại trừ Khương Chi cũng hai thị nữ và một thị vệ tên Triệu Qủa được hắn mang ra ngoài đi thăm bằng hữu chưa về may mắn tránh thoát, còn toàn bộ những người khác ở trong phủ đều chết thảm.
Việc này truyền ra, toàn bộ ngõ nhỏ đều bị niêm phong. Hàng xóm chung quanh thấy quan sai dùng cáng di chuyển thi thể ra ngoài.
Không ai ngờ được trong thành Lạc An luôn thanh bình, vậy mà đạo tặc lại có thể hung hăng càn quấy như vậy.
Cách làm này, rõ ràng chính là thủ đoạn đối phó với đối thủ của mấy quý nhân trong kinh thành, tàn nhẫn máu tanh, quả thực không ai ngờ tới.
Khương Chi nghe nói thị vệ trong phủ bị giết sạch sẽ, hắn bị dọa chân mềm nhũn ra, chỉ có thể ở tạm tại khách điếm lân cận, lại lệnh thị vệ Triệu Qủa đi tìm hiểu tin tức của muội muội.
Trước đó, hắn nghe nói muội muội được thái tử mời tới phủ mấy ngày, hắn đã cảm giác không ổn rồi, giở cả phủ bị thảm sát, hắn lo lắng thân phận muội muội có lẽ bị bại lộ, nên chọc giận thái tử.
Lòng như lửa đốt, hắn đang tính đi tới phủ thái tử tìm muội muội, thì thấy Tần Chiếu tướng quân của phủ thái tử phái người tới canh giữ lấy bọn họ, không cho rời đi.
Bạch Thiển nhẹ giọng an ủi Khương Chi, chỉ nói đêm nay sẽ lặng lẽ thoát ra ngoài, đi tìm hiểu chút tin tức của tiểu công tử.
Nhưng ngay sau đó thì Khương Tú Nhuận lại ngồi xe ngựa đến đây thăm bọn họ.
Khương Tú Nhuận cũng không nói nhiều với ca ca, chỉ bảo Thân Ung muốn giết nàng diệt khẩu.
Mà thị vệ may mắn sống sót là Triệu Qủa lúc này cũng không dám giấu giếm. Khai hết tất cả mọi chuyện, mệnh lệnh Thân Ung sau khi về nước đã truyền lại như thế nào.
Khương Chi nghe vậy cảm thấy kinh hãi, tức giận muốn viết thư cho phụ vương. Nhưng Khương Tú Nhuận ngăn cản ca ca lại. Ca ca có lẽ không biết, khi phụ vương đưa họ tới đây, thì ông ta đã không xứng đáng làm cha rồi.
Hai huynh muội bọn họ bản thân bị vứt bỏ, sao có thể tôn quý như "quốc cữu" người ta được.
Khương Tú Nhuận lại cho Triệu Quả kim ngân, còn đổi cho hắn một thân phận mới ra khỏi thành, dặn dò hắn mai danh ẩn tích, lén lút về quê đưa mẹ già tới vùng khác an cư lạc nghiệp.
T rong danh sách người chết ở quan phủ có tên Triệu Qủa, chỉ khi hắn chết rồi, thì Thân Ung mới không nghi ngờ có người phản bội ông ta, tránh cho ông ta tìm người tới gây phiền phức cho người nhà Triệu Qủa.
Nàng cho rất nhiều ngân lượng, số tiền đó cả đời làm thị vệ Triệu Qủa cũng không kiếm được. Hắn thiên ân vạn tạ, sau đó vội vàng rời đi.
Sau khi Khương Tú Nhuận sắp xếp cẩn thận hết mọi chuyện, đứng ở bê ngoài khách điếm nhìn về phướng phủ trạch của mình, khẽ thở dài một hơi. Vốn muốn trông cậy trạch viện này tương lai có thể bán sang tay giá cao, không ngờ qua một đêm, mọi chuyện đều tan biến, trạch viện thành căn nhà ma!
Khương Tú Nhuận còn chưa kịp đau lòng, cái kẻ cầm đầu đã vội tới muốn khoe công.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chất Nữ
Chương 15: Thảm Sát
Chương 15: Thảm Sát