TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chất Nữ
Chương 72: Tuần Sát Thuận Đức

Sau khi Thái tử sai người tới viện Điền cơ hủy đi hòn giả sơn, trong viện liền không yên tĩnh.

Không riêng gì cái tiếng bang bang đập phá kia, mà còn do khi phá bỏ bụi bay khắp nơi, cho dù đóng chặt cửa viện cũng không thoát được.

Mà bàn trà sơn mài bóng loáng trong phòng ngủ của Điền cơ chưa được nửa ngày đã bám một lớp bụi dầy.

Nàng như vậy đã nửa ngày, trong mắt nước mắt đang không ngừng đảo quanh.

Cái phong thủy chó má! Người khác không biết, nàng thế nhưng rõ ràng, cũng là bởi vì hôm qua mình ở lầu cao trên hòn giả sơn nhìn tình hình bên tẩm viện Thái tử bị người ta bắt gặp nên mới có chuyện này.

Mặc dù cách rất xa, nàng không nhìn rõ ràng, nhưng khi có thị nữ mang đèn tới hòn giả sơn tìm mình, kinh động tới người bên kia.

Sau đó, thị nữ hầu hạ mình bị kêu đi tra hỏi, nhưng hỏi được cái gì, thì thị nữ kia kia khi trở về cũng không chịu nói. Tức giận khiến Điền cơ tự tay tát các nàng.

Từ khi thị nữ Hiểu Nguyệt bị bán đi, nàng thậm chí ngay cả một người thân cận để thương lượng cũng không có. Hiện tại còn phái nhiều mãng phu tới hủy đi hòn giả sơn.

Thế nhưng khi nàng đề nghị được đi biệt viện tạm tránh đi, quản gia trên mặt mang nụ cười lấy lệ nói không cần.

Đây là cái quy củ gì chứ! Nàng đường đường trắc phi mà lại ở gần đám mãng phu nàng trong gang tấc. Thuộc hạ làm việc như vậy, Điện hạ có biết không? Vì sao để mặc mấy hạ nhân này tới đây rồi bỏ quên mình?

Nghĩ đến triền miên đêm hôm đó, trong lòng Điền cơ liền không nhịn nổi tức giận. Nàng ngày thường ngọt ngào, tự thấy ngực cao eo nhỏ, tại sao nam nhân này ăn một lần liền đã thấy đủ rồi?

Nhập phủ đêm đầu tiên, lúc Điện hả sủng hạnh không đâu thấy đủ, nắm vuốt chân của nàng cũng chưa đủ cơ mà.

Vì sao chớp mắt, một đêm ân ái liền tan thành may khói, biến mất không thấy tăm hơi?

Điền cơ nghĩ không ra, mặt khác còn khiến nàng không nghĩ thấu, đó là Công Tôn Vô Ngôn thần phục dưới mép váy của mình cũng không thấy bóng dáng, nghe nói là phụng ý chỉ thái tử, tới Cao Ly nghị sự chuyện kênh đào.

Mặc dù nàng bị giam lỏng tại trạch viện của mình, thế nhưng sự tình liên quan tới kênh đào nàng cũng có nghe nói đôi chút.

Nếu không được Cao Ly ủng hộ, thì kênh đào kia cũng chẳng làm nên trò trống gì. Nghĩ tới đây, Điền Oánh liền có sức mạnh. Cho dù Thái tử chán ghét dung mạo của nàng, cũng không dám tuỳ tiện ném nàng qua một bên.

Điện hạ Phượng Ly Ngô là nhân vật bực nào chứ? Là nam nhân say mê mưu quyền, giống như phụ vương nàng vậy, vì củng cố vương quyền, xây đắp giang sơn vững chắc có thể không tử thủ đoạn.

Nhân vật như vậy mới có thể thành được bá nghiệp, được xưng tụng kiêu hùng! Cho dù chất tử kia bán mông để được sủng ái thì có thể gây sóng gió gì? Hắn chỉ xuất thân từ một nước nhỏ yếu, không giúp ích gì cho bá nghiệp của Thái tử cả.

Chính là đồ chơi là thú vui tiểu khiển của Điện hạ khi rảnh rỗi mà thôi.

Nghĩ thấu điểm này, trong lòng Điền cơ mới dễ chịu hơn một chút, cảm thấy mình lúc trước đúng là đi vào ngõ chụt, thực sự không nên phân cao thấp với tiểu tử Khương Hòa Nhuận làm gì.

Mà thái tử vắng vẻ mình, ước chừng cũng là do mình với chất tử Ba quốc không hợp nhau, hắn ở cạnh Thái tử thổi gió bên gối khiến Thái tử chán ghét mình.

Đã như vậy, nàng liền nhịn xuống ủy khuất này, tìm cơ hội trước mặt Thái tử nhận tội với tiểu Khương công tử, đè thấp mình để lần nữa chiếm được yêu thích của Thái tử.

Tranh thủ tình cảm với một nam nhân có gì mà không nhẫn nhịn được? Cho dù hắn hằng đêm nhận mưa móc, nhưng cũng là quả trứng không tròng mà thôi.

Tuy nói Điền cơ quyết định nhịn xuống ngụm khí này, thế nhưng chưa kịp cho nàng tìm cơ hội xuất hiện, Thái tử đã muốn đi thị sát kênh đào, chuẩn bị rời phủ.

Điện hạ lần này ra ngoài, tất nhiên phải có người theo bồi, ngoại trừ Khương thiếu phó ra, còn có muội muội Khương cơ của hắn!

Ba vị bình phi mặc dù đồng thời vào phủ, thế nhưng ai được sủng ái nhất, chỉ bằng lần đi tuần sông này, liếc một cái đã có thể nhận ra.

Trước khi xuất phát, tiệc rượu thiệp mời gửi cho tiểu Khương công tử bỗng nhiên tăng vọt. Nhóm vương hầu thành Lạc An đều muốn lôi kéo hồng nhân trước mặt trữ quân điện hạ.

Nếu là bình thường, Khương Tú Nhuận không thiếu được muốn giả vờ giả vịt, xã giao một hai. Thế nhưng hiện tại trời càng ngày càng nóng, cuốn ngực ra ngoài, lại còn đi uống rượu, quả thực nóng muốn mạng của nàng luôn?

Hơn nữ tiên tổ Đại Tề chính là dân du mục, trên tiệc rượu cũng không câu nệ tiểu tiết, đám nam tử hơn phân nửa là để thân trần. Nếu thấy nàng nóng như vậy, mấy nam nhân đó có khi còn giúp nàng lột áo ý chứ.

Chuyện này, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy sợ. Cho nên Khương Tú Nhuận ngoại trừ đi thư viện ra, đều đàng hoàng hồi phủ. Mấy ngày nữa, thư viện bắt đầu nghỉ hè, cho các môn sinh đệ tử về nhà tránh nóng.

Trong mấy ngày này Khương Tú Nhuận đã sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị bồi thái tử đi tuần Thuận Đức.

Trước ngày xuất phát, nàng lấy được bản vẽ thái tử xây dưng thủy đạo, vẽ một phần, kết hợp với địa hình dòng nước, tại đường sông vẽ vài vòng tròn.

Ven đường tới đó có vài điểm đất đẹp nàng không thể bỏ qua, lúc qua đó phải tự mình khảo sát một phen, Lần này là hai "huynh muội" cùng đi tuần nên có chút mệt mỏi.

Thế nhưng Thái tử hỏi nàng, nếu để Dao cơ lại phủ một mình, không sợ Tào Khê, Điền Oánh kiếm cớ gây sự, hoặc tìm nàng để tán gẫu sao?

Khương Tú Nhuận suy nghĩ một chút, đích thật là "Dao cơ" ở lại phủ một mình thì không thể ứng phó nổi, cho nên hai huynh muội đều đồng thời xuất phát.

Nhưng như vậy, y phục nam nam nữ nữ liền cần chuẩn bị không tí, đồ đạc Thiển Nhi cùng Đào Hoa lần lượt lấy ra cho nàng xem, quả thực rất mệt mỏi.

Rốt cục hôm đó, công tử tiểu Khương bởi vì "Say sóng", mà đổi thành đi đường bộ, mang theo mấy chiếc xe chứa hành lý xuất phát từ cửa phủ Thái tử.

Còn Dao cơ lại mặc váy dài lụa mỏng, cùng Thái tử thướt tha đứng bên dưới Thiên tử.

Nghe nói Úy hoàng hậu đối với việc Thái tử đi tuần mang theo trắc phi là Dao cơ thì rất bất mãn, tự mình hạ ý chỉ muốn Thái tử mang theo Tào cơ.

Thế nhưng Thái tử lại dùng cớ đi tuần giản lược, sinh hoạt thường ngày đơn sơ, màn trời chiếu đất, không đành lòng để biểu muội Tào Khê chịu khổ, thoái thác ý chỉ Úy hoàng hậu.

Thái tử vậy mà không cho Tào cơ mặt mũi, Tào Khê lập tức lại chạy tới trước mặt hoàng hậu khóc lóc kể lể.

Hoàng hậu cũng không kiên nhẫn nàng khóc sướt mướt, lệnh cho người đưa nàng xuất cung, tức giận đến hất đổ mâm trái cây bên cạnh, cho tới khi tổng quản Mao Doãn Sinh dỗ dành nửa ngày mới chậm rãi hòa hoãn lại.

- Hoàng hậu chớ có dễ tức giận, kỳ thật thái tử nói như vậy, bất quá là người trẻ tuổi ham nhan sắc thôi. Ngài cũng đã gặp qua Dao cơ, dung mạo đích thật là đẹp hơn hai vị còn lại, ngài lại không cho Thái tử thân cận, ngược lại càng khiến Điện hạ nhớ thương, chẳng bằng để Thái tử tự do, ăn mãi cũng sẽ chán, một nữ nhân như nàng ta, bất quá là lấy sắc dụ người thôi, nào có dịu dàng uyển chuyển như Tào cơ, mới có thể ngồi lên được vị trí Thái tử phi.

Hoàng hậu lười biếng tựa vào ngực Mao Doãn Sinh, nghe lời này, lông mày nhỏ nhắn ngược lại nhướn lên một cái, mở nửa con mắt nói:

- Ngươi là hoạn quan mà cũng biết thưởng thức mỹ nhân? Làm sao, cũng cảm thấy Dao cơ yêu mị động lòng người à?

Mao Doãn Sinh đem khuôn mặt dán lên cổ Úy hoàng hậu nói:

- Nữ tử trên thế gian này cho dù tốt, nhưng đến trước mặt hoàng hậu ngài cũng toàn thành dong chi tục phấn. Bàn về phong tình, tiểu nha đầu hương dã kia sao có thể bì kịp được Minh Trân của Úy gia thành Lạc An?

Úy hoàng hậu nghe Mao tổng quản lớn mật gọi khuê danh của mình, cố ý xị mặt: 

- Thật là lớn gan! Đang gọi tên ai đó hả?

Nói xong làm bộ muốn đánh vào tay hắn. Thế nhưng vừa vung xuống một nửa, liền bị Mao tổng quản nắm chặt, môi dán vào vành tai hoàng hậu nói: 

- Nô tài không chỉ có gan lớn, mà chỗ khác cũng lớn, hoàng hậu có muốn thử đo đạc một chút?

Nói xong, nắm chặt tay hoàng hậu, miệng gấp gáp nói: 

- Thế gian này thương nhất Minh Trân, chính là nô tài, Minh Trân những năm nay sống quá khổ cực, phải để nô tài tự mình tới thể nghiệm đền bù một phen mới được...

Úy hoàng hậu cũng bị hơi thở Mao tổng quản phả vào mặt khiến cho tim đập chân run, mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, tạm thời vứt nhi tử bất hiếu ngỗ nghịch ra sau đầu...

Mà lúc này đầu thuyền Phượng Ly Ngô đã dần dần ra khỏi kinh thành, mắt thấy bốn phía vùng quê mênh mông, tâm tình cũng bắt đầu trở nên sảng khoái.

Trắc phi của hắn ngược lại chơi rất vui, nàng đi loạn trên thuyền, nhớ trước kia từng theo mẫu thân đi du ngoạn. Nên sai mấy người chèo thuyền buộc chặt lưới vào đuôi thuyền, bắt được không ít tôm cá. Sau đó lại dùng tôm cá làm đồ ăn, sau khi thuyền buông neo nghỉ trọ, lại tới ruộng lúa ở phụ cận bắt cua ăn.

Cua lúc này chưa phải thời điểm mập nhất, nhưng thắng ở tươi ngon, xào với gừng và rượu trắng, lại bỏ thêm mấy quả trứng gà, mùi vị rất tuyệt.

Phượng Ly Ngô bình sinh bề bộn chính vụ, trước kia khi đi tuần, lòng cũng tràn đầy công sự. Thế nhưng lần này khi cùng Khương Tú Nhuận ra khỏi kinh thành, thấy nàng giống như đột nhiên sống lại, tràn đầy sức sống, giống như đang di du ngoạn vậy, khiến cho hắn cũng có chút lây nhiễm, cả người cũng không kéo căng ra như trước.

Cuối cùng vậy mà khi vào bờ nghỉ trọ, hắn lại đi theo trắc phi xuống ruộng bên cạnh bờ sông, bỏ đi vớ giày, lội ruộng bắt cua.

Kỳ thật Khương Tú Nhuận cũng là đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, trước kia mặc dù nhìn thấy người khác bắt cua, nhưng chỉ là đứng ngoài quan sát thôi, nào có tự mình bắt qua?

Kết quả không được mấy lần, ngược lại bị con cua kẹp ngón chân, đau đến mức oa oa khóc lớn.

Phượng Ly Ngô dứt khoát ôm lấy nàng, thả xuống dưới chiế dù hoa,còn mình lại xuống ruộng bắt cua.

Hắn mặc dù không có kinh nghiệm, thế nhưng được một thị vệ chỉ điểm, lập tức rút ra kinh nghiệm, dứt khoát vứt bỏ dây câu, tìm cây trúc bện thành cái nơm, đi dọc bờ ruộng cẩn thận đặt lồng trúc chạy dọc ven bờ.

Không lâu sau, chiếc lồng đã đầy cua.

Thế là bữa ăn tối liền có cua xào, đầu bếp khi xào cua, còn rót một thìa lớn dầu hạt tiêu, khi bắt đầu ăn, quả thực tươi ngon vô cùng.

Phượng Ly Ngô đối với món ăn này không vừa ý, nhưng vẫn nhẫn nại bóc cho tiểu trắc phi của mình một chén lớn thịt cua.

Khương Tú Nhuận ăn đến nghiện, sau đó đột nhiên nhận ra bản thân thất trách, liền tha thiết bóc mấy con tôm cho Thái tử.

Phượng Ly Ngô cảm thấy vật nhỏ ngày thường rất có ánh mắt, thế nhưng khi dưới danh nghĩa vương nữ, lập tức hiện nguyên hình là một nữ nhân tham ăn ham vui, cũng đã quen được người ta hầu hạ.

Nếu phụ vương nàng tìm cho nàng một sĩ khanh chi tử, có lẽ hiện tại đã được phò mã phụng dưỡng trong phủ, nào có giống nhu hiện tại, tận lực a dua nịnh nọt, láu cá lấy lòng hắn?

Nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy tiểu nữ tử này ngày thường quá đáng thương, cho nên khi mình ngẫu nhiên phục thị nàng, vậy mà cũng khiến hắn cảm thấy hứng thú.

*phục thị: hầu hạ

Đêm xuống, binh sĩ đã dựng xong đại trướng. Hiện tại là mùa hè, nhưng ở đây khi đêm xuống thời tiết cũng chuyển lạnh.

Khương Tú Nhuận bị thái tử ôm vào trong ngực, ngược lại cảm thấy nhiệt độ này thích hợp, vô cùng dễ chịu.

Đọc truyện chữ Full