Bởi vì lo lắng hỏa tiễn ngoài thành bắn vào, phòng ốc bị cháy không kịp cứu viện. Cho nên phòng Khương Tú Nhuận nghỉ lại nằm ngay giữa một ngã tư, bốn phía đun hai cái vạc đồng lớn, phía dưới đốt lửa, bên trong là nước, đề phòng nước trong vạc kết băng, không thể cứu lửa, tiến lại gần, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Sau khi vào phòng, quang cảnh bên trong bài trí đơn giản qua loa. Phòng cũng không lớn không nhỏ, có thể nói đồ dùng khá sơ sài. Trời đã vào đông, tiết trời rét buốt, nhưng bên trong cũng không có đồ sưởi ấm, người bước vào không khỏi rùng mình một cái.
Phượng Ly Ngô muốn cởi kim giáp, ôm chặt lấy tiểu quốc quân khó khăn lắm mới chịu thân cận với mình, nhưng phòng quá lạnh, chàng liền quay người gọi thị nữ bưng một chậu than vào.
Thế nhưng thị nữ kia sợ hãi nói dựa theo phân phó của quốc quân, than trong thành đều được đưa tới cổng thành, ngày đêm giữ ấm cho quân trấn thành.
Phượng Ly Ngô lúc này sờ lấy đôi tay Khương Tú Nhuận lạnh buốt, nén giận hỏi:
- Nàng trong đêm cũng không cần than sưởi ấm, vậy mà có thể ngủ yên sao?
Khương Tú Nhuận thấy Phượng Ly Ngô tự mình mang theo thiên quân vạn mã tới, trong lòng biết Hạt thành xem như ổn, rốt cục buông xuống được tảng đá đè nén cả tháng nay trong ngực.
Nàng những ngày qua đâu có đêm nào yên giấc? Có đôi khi lạnh quá, liền gọi ma ma rót thêm hai túi giữ nước ấm, nhét vào trong chăn, áo cũng không cởi, cứ như vậy bọc lấy chăn mà ngủ.
Hiện tại trái tim được giãn ra, mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng, muốn ngủ một giấc thật sâu, mí mắt cũng không mở nổi nói:
- Rót một bình nước nóng là được.
Phượng Ly Ngô nghĩ đến cảnh thân thể nhỏ nhắn non mềm của nàng lăn lộn ở nơi chật hẹp khổ hàn này, vừa đau lòng vừa hận nàng không thương tiếc bản thân, cố nén giận hỏi:
- Được cái gì mà được, thân thể lạnh như băng rồi, nàng mới sinh hài nhi được bao lâu chứ? Thần tử Ba quốc đều chết cả rồi sao? Nơi khói lửa ngập trời thế này, sao có thể để quốc quân mạo hiểm tới đây?
Khương Tú Nhuận cười khổ:
- Ba quốc là nơi chỉ lớn có ngần đó, Ngưỡng thành cũng đâu cách Hạt thành bao xa? Ta thân là quốc quân phải củng cố lòng quân, đốc chiến binh sĩ trước trận mới có chút tác dụng, nếu trốn tới hậu phương được ăn no ấm bụng, nhưng lại chẳng được việc gì, thà rằng ở lại đây...
Từ khi nghe nói Ba quốc gặp nguy, trái tim Phượng Ly Ngô một đường đều treo cao.
Chàng thấy Ba quốc đúng là không chịu nổi một kích. Chỉ riêng Nhung quốc man di hoang tộc, đã có thể khiến cho Ba quốc vất vả ngược xuôi. Nên khi nghe tin Ba quốc sinh biến, chàng chỉ hận bản thân không thể mọc cánh bay tới giải vây cho nàng.
Phẫn nộ lo lắng khiến chàng trở nên nóng nảy, chàng hi vọng tên Nhung vương vì ham mê sắc đẹp mà không giết nàng, chỉ cần kéo chút hơi tàn thôi, chàng sẽ đến kịp. Chàng nghĩ tới cảnh nàng có thể bị man tặc làm bẩn mà bấn loạn muốn hủy thiên diệt địa.
Loại nhục nhã kia, nếu nữ tử cao ngạo như nàng gặp phải, sao có thể chịu đựng được? Cứ suy nghĩ như vậy, một đường đau khổ tới biên cảnh Ba quốc. Khi ở phía xa chàng liền nhìn binh sĩ Nhung quốc đang kiếm củi lập tức bắt lại thẩm vấn, Phượng Ly Ngô trực tiếp hỏi Nhung vương đối xử với nữ vương Ba quốc thế nào?
Mấy tên lính Nhung cũng là bị cơ hàn giày vò không còn chí khí, bị Đậu Tư Võ tự mình quất mấy roi liền khai hết:
- Đại vương chỉ cần không ngủ, liền giận dữ mắng nhiếc nữ vương Ba quốc là tiểu kỹ nữ. Ngày đêm mắng chửi không dứt lời.
Phượng Ly Ngô nghe vậy đau như bị rút xương.
Khương Tú Nhuận mặc dù nhiều lúc không nghe lời, nhưng vẫn một mực được chàng nâng niu trong tâm khảm, cho dù bị nàng đội nón xanh chàng cũng không nỡ mắng chửi một câu.
Nữ tử mảnh mai như nàng, giờ rơi vào tay quân Nhung, còn bị chúng ngày đêm chửi rủa, tên Nhung vương đúng là súc sinh đầu thai thành người? Không chút thương hương tiếc ngọc?
Chàng nén giận mang theo một đội tinh binh tiếp tục chạy như điên tới Hạt thành.
Thế nhưng ở xa nhìn về Hạt thành, mới phát hiện bên trên cổng thành vẫn cắm quốc kỳ của Ba quốc, lưới sắt hộ thành vẫn còn, âm thanh mắng chửi từ chân thành vang lên bên tai không dứt.
Sau khi chàng chỉnh đốn đội kỵ binh mang theo, chọn nơi địa thế tương đối cao thăm dò tình huống, mới phát hiện Nhung vương tự mình ra trận, đang ngồi trên cáng quấn chăn bông dày, ngồi dưới thành lớn tiếng chửi mắng. Lão ta mắng một câu, binh sĩ dưới thành truyền lời cho trăm người lập tức hô to lên, giống như một lũ dở đang điên cuồng chửi loạn.
Trải qua nhiều ngày mắng chửi, cũng chẳng nghĩ ra được từ ngữ nào mới mẻ, đại khái đều là mắng quốc quân dâm loạn vân vân. Còn về phần Hạt thành, mặc tiếng chửi bới, vẫn im lặng đóng chặt cổng thành.
Đậu Tư Võ dỏng tai lên nghe nửa ngày, nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của tên Nhung vương độc nhãn, không nhịn được cũng mắng:
- Mẹ nó, đây chính là đấu pháp giao đấu của Tây Bắc sao? Giống như đám chó điên sủa đổng vậy? Nếu biết là dạng này Bệ hạ cũng không cần vội vã tới vậy, chỉ riêng mình Bạch Thiển đã có thể diệt bọn chúng.
Quả nhiên, ngay sau đó, Bạch đại tướng quân ở trên tường thành tự mình ra trận, dẫn theo binh lính được tuyển chọn, trong tay ai cũng cầm loa to hình chiếc phễu, cùng nhau hô to mắng lại binh sĩ phía dưới.
Nội dung thì phong phú đa dạng hơn nhiều, miêu tả sinh động chuyện Nhung vương sinh hoạt thế nào, nửa đêm cầm bô uống nước ăn phân... câu nào cũng đi vào lòng người a!
Bởi vì muốn chờ chiến xa và đại quân ở phía sau, nên cả ngày hôm đó Phượng Ly Ngô và thân vệ đều ở trong khe núi, dở khóc dở cười biết được nguyên nhân Khương Tú Nhuận bị mắng cả ngày là thế nào.
Thế nhưng Hạt thành mặc dù bị vây nhốt chừng một tháng, lại một mực chưa rơi xuống thế hạ phong, còn có thể mượn một trận đại hàn, kéo quân Nhung chết ở nơi này.
Mà Khương Tú Nhuận còn thi triển xạ nghệ, bắn mù một bên mắt Nhung vương.
Cũng khó trách tên Nhung vương cuồng loạn, ăn xong cơm là ra cổng thành chửi rủa.
Phượng Ly Ngô biết Khương Tú Nhuận tự có cách của nàng. Nhưng chàng thực không nghĩ dưới tình huống không có tiếp viện, một mình nàng có thể chống đỡ cả tháng trời, cứ vậy đợi tới lúc chàng kịp đến chi viện.
Về phần đại quân Lương quốc chen chân vào, thì cũng vừa đúng lúc chiến xa của Phượng Ly Ngô đuổi tới nơi. Chàng thấy quân Lương quấy rối, khiến cho Khương Tú Nhuận sắp không chống đỡ nổi, Phượng Ly Ngô mới mệnh lệnh chiến xa chuẩn bị, phá vỡ băng trên mặt sông hộ thành.
Nếu không có quân Lương tới làm ngư ông, có lẽ Ba quốc thực sự có thể xinh đẹp đẩy lùi quân Nhung, khiến cho Phượng Ly Ngô chẳng còn lời nào để nói.
Nhưng trời có mắt, chàng tới đây chọc cho quân Lương một gậy. Cũng mạnh mẽ cho Khương Tú Nhuận một bài học.
- Lúc trước biết quân Nhung muốn chiến tranh, sao nàng không nói với ta? Thật muốn biến bản thân thành nữ tướng quân mười tám tuổi sao?
Khương Tú Nhuận đúng là khốn cực, khi Phượng Ly Ngô cởi áo giáp ra, ôm nàng vào trong chăn, dưới tiếng chất vấn của chàng, mặt gối lên cánh tay Phượng Ly Ngô, thở nhẹ một hơi rồi ngủ như chết.
Phượng Ly Ngô nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, sắc mặt tiều tuỵ, nào còn nỡ nói tiếp. Cứ vậy ôm một nữ nhân không biết mấy ngày chưa rửa mặt, nhưng chàng cảm thấy dù nàng trên mặt có đầy nếp nhăn chàng cũng không ghét bỏ, cứ như vậy ôm nàng, cả hai cùng nhau già đi...
Thế là trong chốc lát, cả hai vị quốc quân đều cảm thấy thiếu thốn, nằm ôm chặt nhau, sau cửu biệt trùng phùng, ngủ một giấc dài giải nỗi tương tư.
Ở bên ngoài Hạt thành, chiến sự không tới một ngày, liền phân định kết quả rõ ràng.
Lương quốc nguyên bản ôm tâm tư tới chiếm hời, nay không những không chiếm được chút lợi, mà còn bị đánh cho tan tác, lập tức thu binh, cuốn lấy chiến kỳ, ngựa không dừng vó rút lui.
Nhung vương thì bị bắt sống, còn cao giọng quát mắng, Phượng Ly Ngô lười nghe mấy lời ô uế của ông ta, lệnh chém đầu treo trước cửa Hạt thành, chấn nhiếp các bộ lạc hoang dã trong Nhung quốc. Nếu có kẻ còn dám tái phạn, Nhung vương hiện tại chính là kết cục của bọn hắn sau này.
Về phần đám đào binh, bị Đậu Tư Võ cùng Bạch Thiển truy kích tới sát biên giới Nhung quốc mới dừng lại.
Khương Tú Nhuận lệnh cho tướng quân Kim Khuê dựa theo bản đồ Ba quốc ngày trước, thừa dịp truy kích quân Nhung, thu phục lại địa bàn Ba quốc bị lấn chiếm mấy chục năm qua.
Hiện tại trời giá rét, không thể thúc đẩy công sự, đợi tới đầu xuân sang năm, Khương Tú Nhận liền muốn sai người tới những nơi đó xây dựng thành cao, dựng hào chắn, củng cố phòng ngự, miễn những bộ tộc khác của Nhung quốc tới quấy nhiễu.
Những chuyện này cũng không cần đích thân quốc quân đô đốc, nàng chỉ cần phân phó xuống, tất có thần tử lộ mặt tự xin đi làm.
Nàng cuối cùng cũng có thời gian nhàn hạ, muốn dùng danh nghĩa chủ nhà chiêu đãi Thiên tử Đại Tề thật chu đáo.
Hai người cũng không muốn du sơn ngoạn thủy, chỉ là tự mình tắm rửa sạch sẽ, ở trong tẩm cung ba ngày ba đêm không ra cửa.
Nếu có thể, Phượng Ly Ngô cứ muốn như vậy mãi, cùng nữ nhân và nhi tử đoàn viên, ngủ một mạch tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Thế nhưng thế cục Ba quốc vừa ổn định, Phượng Ly Ngô cũng phải gấp rút phân phó đại quân quay trở lại.
Khương Tú Nhuận hỏi chàng tình hình Ba quận thế nào? Phượng Ly Ngô lại tựa hồ không muốn nhắc tới.
Điều này khiến cho Khương Tú Nhuận cảm thấy bên trong nhất định là có chuyện gì.
Nàng lòng nghi ngờ, Phượng Ly Ngô trong lúc Ba quận sinh loạn, lại gấp rút tới đây cứu viện Ba quốc, nhất định sẽ tạo ra rung chuyển.
Có thể nói, bộ dáng Phượng Ly Ngô vân đạm phong khinh, nói thẳng đó không phải chuyện nàng cần quan tâm.
Bất quá trước khi chuẩn bị đi, chàng còn kêu An Tức vương to gan tới, trách vấn hắn thờ ơ khoanh tay đứng nhìn Ba quốc gặp nạn.
An Tức vương nước mắt nước mũi giàn giụa, kêu to oan uổng. Hắn thanh minh bản thân nhận được chiếu thư do Phượng Ly Ngô ngự bút, nói rõ ràng sinh biến ở Ba quốc, hắn không được nhúng tay vào.
Khương Tú Nhuận ở một bên nghe, đưa tay nhận lấy phong thư gọi là mật chiếu. Nhìn qua, thật đúng không nhìn ra sơ hở gì.
Nhưng nàng dù sao cũng là chuyên gia làm giả, lại hiểu rõ bút tích Phượng Ly Ngô, nhìn kỹ liền nhận ra chân tướng.
Chữ cuối cùng trong câu hơi chút loạn, không giống cách thu bút nội liễm của Phượng Ly Ngô, cẩn thận một chút liền phân biệt được thật giả.
Chỉ có thể nói, vạn dặm giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp, củ cải khắc chương cũng không phải tuyệt học độc bộ thiên hạ.
Ba quốc kém một chút, liền bị con dấu khắc từ củ cải này đánh ngã.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chất Nữ
Chương 154: Bình Loạn
Chương 154: Bình Loạn