TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nơi Em, Là Lối Anh Về
Chương 7


Vì cũng hơi ưng ý mặt bằng kia nên hai ngày nay Diệp Huệ vất vả chạy đi chạy lại nội thành. Sau khi liên hệ với chủ nhà, bà lại tới cửa tiệm xem lại hai lần, nhưng thời tiết quá nóng, bà sợ Cố Vi bị phơi nắng nên không để cô đi cùng.
 
Cố Vi cũng không có ý kiến gì, một mình ở nhà đọc sách luyện chữ, cũng khá tự do thoải mái.
 
Sớm hôm nay, trời vừa sáng Diệp Tuệ đã thức dậy, ăn sáng xong, đón chuyến xe sớm nhất vào nội thành. Bà đã bắt đầu bàn bạc giá cả với chủ tiệm, chuẩn bị xây dựng cửa tiệm. Chủ nhà ra giá 12.000 tệ, bà muốn thương lượng giá một chút.

 
Sau khi Diệp Huệ rời đi được nửa tiếng, Cố Vi cũng xách cặp ra ngoài.
 
Mặc chiếc quần thể dục dài đơn giản cùng áo trắng ngắn tay, chân mang đôi giày vải được giặt đến trắng bóng, cả người cô trông vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại vừa trang nhã. Nhìn rất khác biệt với các cô gái thích mặc đầm lúc bấy giờ.
 
Giấu Diệp Huệ, Cố Vi hôm nay chuẩn bị một mình vào nội thành. Cô đã có địa chỉ cụ thể của Cố Quốc Khánh, nên quyết định phải đi đòi tiền một chuyến.
 
Tuy rằng Diệp Huệ không muốn vì chuyện này mà tiếp tục dây dưa với Cố Quốc Khánh, bà thực sự rất ngại phiền phức, nhưng Cố Vi lại không nghĩ như vậy. Cố Quốc Khánh lúc đó đã nói sẽ trả phí nuôi dưỡng theo tháng, rõ ràng chỉ muốn nói lấy lệ với Diệp Huệ mà thôi. Ông ấy từ đầu đã muốn gạt bỏ hai mẹ con cô, làm sao có thể tiếp tục đưa tiền sau khi ly hôn với mẹ được. Nhưng ông ấy càng không muốn đưa, Cố Vi lại càng muốn đòi. Không chỉ bởi vì hai mẹ con cô thiếu tiền, mà còn vì cô muốn trút giận cho mẹ.
 
Chú Hai Cố Quốc Cường lúc bé chưa học xong tiểu học đã nghỉ ngang, không nhận biết hết mặt chữ, nên tấm bản đồ ông vẽ cho Cố Vi có thể sánh với sách cổ. Cố Vi lật đi lật lại xem, càng xem càng không hiểu.
 
Cuối cùng, vẫn là dựa vào trí nhớ đáng nể của bản thân và năng lực suy đoán mạnh mẽ, cô mới tìm được số nhà 52 như trên bản đồ.
 
Ngày hôm đó lúc cùng Diệp Huệ đi ngang qua, nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là một khu dân cư cũ kỹ. Nhưng lần này trở lại đây, đi vào trong mới thấy rõ, chỉ những căn nhà phía ngoài mới cũ kỹ mà thôi, khu vực bên trong vô cùng đẹp, đường phố rộng rãi, bố cục hợp lý, khắp nơi đều sạch sẽ tinh tươm.
 

Số 52 là một căn nhà hai tầng, nhìn bên ngoài tường, có vẻ cũng đã được vài năm, nhưng được sửa chữa bảo vệ rất tốt, cửa lớn và cửa sổ chống trộm, thậm chí là lan can phía ban công, đều được quét một lớp sơn mới màu xanh lá. Trên ban công trồng đầy các loại hoa, trông rất đẹp, có vẻ chủ nhân ngôi nhà này đã trải qua những ngày tháng rất thoải mái.
 
Cố Vi đứng trước cổng lớn đóng chặt, ngẩng đầu yên lặng quan sát tòa kiến trúc trước mặt, trong lòng đầy cảm xúc khó tả. Cô nghĩ lại trước tết năm ngoái, Diệp Huệ nói Cố Quốc Khánh đi mua ít hoa cỏ về trang trí ban công và sân vườn, nhưng Cố Quốc Khánh không thèm nghĩ ngợi đã vội từ chối ngay. Ông bảo hoa cỏ cần có người chăm sóc, còn bọn họ phải vào thành phố buôn bán, không có thời gian.
 
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó có lẽ lòng Cố Quốc Khánh từ lâu đã không đặt ở nhà nữa rồi.
 
Cố Vi không vội tiến lên gõ cửa, trái lại cô còn rời đi. Tới bên dưới cây hòe lớn cuối đường, ở đó có ghế đá cho người ta ngồi hóng mát, cô bèn tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

 
Nhìn đồng hồ, thời gian là 7 giờ đúng, đường phố lúc này đã dần trở nên tấp nập, những thanh niên trẻ vội bước đi làm, phụ nữ xách giỏ ra ngoài mua rau, con nít chơi quăng đá trước cửa nhà.
 
Cố Vi vẫn luôn chú ý tới bên ngoài cánh cổng nhà số 52 cách đó không xa.
 
7 giờ rưỡi, cửa lớn bị mở ra, Cố Quốc Khánh mặc chiếc áo ba lỗ trắng cùng quần đùi, mang dép xỏ ngón, khệnh khạng đi tới tiệm đồ ăn đầu ngõ mua bữa sáng, sau đó xách hai túi bánh bao trở về nhà.
 
Cố Vi núp sau cây hòe, quan sát từng cử chỉ hành động của Cố Quốc Khánh, vành mắt dần đỏ ửng. Kia là bố cô, là người đã sinh ra và nuôi nấng cô, cùng cô trưởng thành, nhưng lại vì một người phụ nữ khác mà kiên quyết bỏ rơi hai mẹ con cô. Một nhà ba người, 15 năm đẹp đẽ, nói bỏ liền bỏ, không chút xót xa.
 
Cố Vi cho rằng bản thân đã đủ lạnh lùng, lúc Cố Quốc Khánh muốn ly hôn với mẹ Diệp Huệ, cô đã hoàn toàn vạch rõ ranh giới với người bố ruột này.
 
Nhưng lúc này, nhìn thấy Cố Quốc Khánh thong thả trở về gia đình mới kia của ông, Cố Vi vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng, nước mắt phút chốc tràn mi.
 
Không dừng lại quá lâu, Cố Vi xoay người rời khỏi nơi khiến cô hít thở không thông này.
 
Hai ngày tiếp theo, Cố Vi nhân lúc Diệp Huệ không ở nhà, lại đi hai chuyến vào nội thành, sau khi thu thập đủ tin tức cô muốn biết, cô không quay lại nữa.
 
Đợi tới cuối tuần, một mình cô quang minh chính đại xuất hiện trước cửa nhà mới của Cố Quốc Khánh.
 
Người mở cửa là vợ mới của Cố Quốc Khánh - Hạ Vũ, Cố Vi đi đi lại lại cũng vài lần, xem như cũng có chút hiểu biết về người đang đứng trước mặt này. Bà ta là giáo viên, năm nay 31 tuổi, dạy ở một trường Tiểu học gần đây.
 
Hạ Vũ không biết Cố Vi, nhưng bà ta biết Cố Quốc Khánh có một cô con gái 16 tuổi, nên ngay khi thấy Cố Vi từ cái nhìn đầu tiên, bà ta cảm thấy dè chừng.
 
"Cháu tìm ai?"
 
"Tôi tìm Cố Quốc Khánh."
 
Không biết trong lòng nghĩ gì, Hạ Vũ thuận miệng đáp lại: "Ở đây không có người này." Nói xong tính đóng cửa.
 
Loại tình huống này khiến Cố Vi bất ngờ, nhưng cô cũng không hoảng. Lúc Hạ Vũ sắp đóng cửa, cô nói với bà ta: "Chào dì, tôi biết bố tôi đang ở bên trong. Nếu dì đóng cửa lại, tôi đành phải hét lớn lên vậy, hét tới khi nào ông ấy ra đây tôi mới ngừng."
 
Hạ Vũ nhíu mày nhìn Cố Vi, Cố Vi cũng không sợ hãi, nhìn thẳng lại bà ta.
 
Hai người im lặng giằng co một hồi, Hạ Vũ âm thầm hoảng sợ. Cô gái nhỏ trước mặt này chỉ mới 16 tuổi, nhưng trong ánh mắt kiên định của cô lại chứa đựng khí thế không thể xem thường. Loại khí thế này, khiến bản thân người làm giáo viên như bà ta cảm thấy trong lòng hoảng hốt lo sợ, hít thở không thông.
 
Hạ Vũ rất không muốn mở cửa lần nữa, quay đầu nói lớn với người trong nhà: "Ông Cố, có người tìm ông này."
 
Qua một lát, Cố Quốc Khánh từ trong nhà bước ra, nhìn thấy Cố Vi đứng trước cửa, vô cùng ngạc nhiên: "Tiểu Vi, sao con lại tới đây? Mẹ bảo con tới à?"
 
Cố Vi nhìn người bố hơi mập hơn trước một chút này, thầm hít một hơi, nói: "Là con tự đến."
 
Cố Quốc Khánh tiến lên trước: "Có chuyện gì sao?"
 
Ba người đứng trước cửa nói chuyện, xem ra hai người lớn này không muốn để cô vào nhà đây mà.
 
Xem tình hình này, Cố Vi cũng không vòng vo nữa, nói rõ mục đích của mình: "Con tới lấy tiền sinh hoạt phí của con."
 
Nghe tới ba chữ "sinh hoạt phí", Cố Quốc Khánh lập tức nhăn mày, "Diệp Huệ bảo con tới lấy à? Bố đã nói với mẹ con rồi, sẽ trả theo tháng mà."
 
"Bố, mẹ nói hai người đã ly hôn rồi, tốt nhất không nên qua lại nữa, tránh khiến dì này không vui. Vì vậy vẫn nên đưa luôn một lần thì tốt hơn."
 
Những lời này đương nhiên không phải Diệp Huệ nói, chỉ là Cố Vi thấy Hạ Vũ cứ đứng đó không trở vào trong, mới dùng những lời này chọc tức bà ta.
 
Cố Vi vừa nói xong, Cố Quốc Khánh quả nhiên nghẹn cứng họng, quay đầu nhìn Hạ Vũ một cái, phát hiện sắc mặt bà ta rất kém, liền vội vàng nói với Cố Vi: "Đứa con nít như con biết gì mà đòi tiền, 4.800 không phải con số nhỏ, nhỡ con làm mất thì biết làm sao!"
 
"Đầu đường có ngân hàng, con có thể gửi vào đó."
 
"......" Cố Quốc Khánh bị dáng vẻ cứng đầu của Cố Vi chọc tức, lớn giọng: "Bây giờ bố không có nhiều tiền như vậy, đợi có tiền rồi nói, con về đi!"

 
Cố Vi không thèm để ý bị bố đuổi, nói: "Bố, số tiền này sớm muộn cũng phải đưa, sao bố không dứt khoát cho xong, sau này con cũng chẳng cần tới làm phiền bố."
 
Hạ Vũ đương nhiên cũng không muốn bỏ ra khoản tiền lớn như vậy, thấy Cố Quốc Khánh cùng con gái ông giằng co không xong, cũng bực mình, kéo áo Cố Quốc Khánh nói: "Cố Quốc Khánh, ông nói nhiều với đứa con nít làm gì, đóng cửa."
 
Cố Vi đối với người bố ruột này vẫn còn chút tình nghĩa máu mủ, nhưng đối với người đàn bà phá tan gia đình cô, thực sự không có tí cảm tình nào, cô hếch cằm, lạnh lùng nói với bà ta: "Cô giáo Hạ, hôm nay bố tôi không đưa tôi tiền, thứ Hai tới đây tôi sẽ tới trường tiểu học của bà nói cho mọi người nghe, một người phá vỡ gia đình người khác thì làm giáo viên kiểu gì."
 
Hạ Vũ không ngờ Cố Vi sẽ nói những lời như vậy, bị dọa ngây người. Sau khi phục hồi tinh thần, bà ta quay lại quát Cố Quốc Khánh: "Cố Quốc Khánh, con gái ông thật ghê gớm, mới tí tuổi đầu đã biết uy hiếp người khác rồi! Tôi mới không thèm can thiệp chuyện của hai người!" Quát xong, bà ta tức giận đùng đùng xoay người vào trong.
 
Cố Quốc Khánh tự dưng bị Hạ Vũ mắng một trận, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trông thật đặc sắc.
 
Giận dữ liếc Cố Vi, nhấc tay muốn tát cô một cái.
 
Cố Vi liền lùi lại hai bước, lạnh lùng nói với Cố Quốc Khánh: "Hôm nay bố có thể đánh tôi, cũng có thể không đưa tiền cho tôi. Nhưng trường tiểu học còn chưa được nghỉ hè đâu, sau này mỗi ngày tôi đều tới đó phá."
 
Cố Quốc Khánh nhìn Cố Vi trưởng thành, ông đương nhiên hiểu rõ tính cách của cô, cũng biết cô dám nói thì chắc chắn sẽ dám làm. Đứa nhỏ này, từ bé làm việc đã luôn cẩn thẩn, rất có quy tắc. Trước đây còn khen cô giỏi, bảo rằng sau này cô lớn khôn rồi, nhất định sẽ trở thành một nhân vật đáng gờm. Nhưng thật không ngờ, bây giờ cô lại dùng sự giỏi giang của mình để đối phó với ông.
 
Xem ra khoản tiền này không quỵt được rồi, Cố Quốc Khánh bất đắc dĩ cân nhắc: Nếu hôm nay người tới là Diệp Huệ có khi còn dễ đuổi đi. Đứa nhỏ này tới đòi tiền thật là không chừa tí mặt mũi nào, không khác gì bọn quỷ đòi nợ mà.
 
Vì những ngày tháng yên ổn sau này, Cố Quốc Khánh đành phải thỏa hiệp, trở vào lấy tiền. Lúc trước chuẩn bị nhập hàng nên trong nhà vẫn còn tiền mặt. Vừa khéo có tiền đuổi đứa quỷ nhỏ đòi nợ này đi.
 
Đưa xấp tiền cho Cố Vi, Cố Quốc Khánh bực tức nói: "Giữ cho cẩn thận, đừng để mất rồi lại tới đây đòi tao. Tiền lấy rồi, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
 
Cố Vi nhận tiền, nghe ông nói như vậy, liền đáp: “Sau này bố già, tôi sẽ phụng dưỡng bố.”
 
Cố Quốc Khánh cười nhạo: "Xem bộ dáng như quỷ đòi nợ của mày, còn muốn phụng dưỡng tao? Đừng tới tìm tao đòi tiền nữa, tao đã đốt nhang rồi đấy! Hừ!"
 
Cố Vi không đáp, chỉ đứng trước mặt ông ta đếm tiền.
 
Cố Quốc Khánh bị hành động của cô chọc tức chết, "Mày còn sợ tao bớt tiền của mày à!"
 
Cố Vi không thèm để ý ông ta, tiếp tục đếm tiền.
 
"4500 tệ, còn thiếu 300."
 
"......"
 
Đây rõ ràng không phải quỷ đòi nợ, chính là quỷ đòi mạng mà!
 
Cuối cùng Cố Vi cũng như ý lấy được 4800 tệ về nhà. Tuy Cố Quốc Khánh bị cô chọc giận gần chết, nhưng vẫn căn dặn cô: "Ra khỏi ngõ nhớ gửi tiền vào ngân hàng!"
 
Cố Vi gật đầu, dứt khoát xoay người rời đi.
 
Cũng giống như Cố Quốc Khánh không thích thấy cô xuất hiện trước cửa nhà, cô cũng chẳng muốn tới đây chút nào. Nên sau khi nhận được tiền rồi, Cố Vi liền vội vàng rời đi, tự nhủ thầm trong lòng: Không bao giờ đặt chân trở lại đây dù chỉ nửa bước.
 
Gửi xong tiền trở về nhà, đã là chạng vạng tối, Diệp Huệ cũng đã về từ sớm, đang nấu cơm trong bếp.
 
Trên chiếc bàn tròn nhỏ trong sân đã bày được vài món ăn, phía trên còn dùng lồ ng bàn đậy lại.
 
Cố Vi nhấc lồ ng bàn lên nhìn thử, phát hiện món ăn vô cùng phong phú, có sườn heo sốt cà chua, cá nấu chua ngọt, gan heo xào, còn có một dĩa ngỗng kho. Còn thịnh soạn hơn cả mâm cơm ngày tết!!
 
Diệp Huệ bưng dĩa rau từ trong bếp bước ra, thấy Cố Vi đứng trước bàn ăn, cười nói: "Về rồi à, trong phòng ngộp quá nên mẹ dọn bàn ăn ra ngoài này, con mau đi rửa tay đi."
 
Cố Vi rửa tay xong, ngồi xuống ghế, tò mò hỏi Diệp Huệ: "Hôm nay là ngày gì vậy ạ?"
 
Diệp Huệ múc cơm cho cô, tâm tình vui vẻ đáp: "Mẹ đã mua được cửa hàng rồi, 11.000 tệ, ngày mai đi sang tên, con nói xem có đáng chúc mừng không nào."
 
Cố Vi hiếm khi cười to, không tiếc lời khen: "Mẹ, mẹ thật giỏi quá đi."

 
Diệp Huệ gắp cho Cố Vi miếng thịt kho, lại đứng dậy quay vào phòng, đem hai chai nước ngọt ra, "Khát rồi đúng không? Uống cái này trước đi. Đợi lát nữa ăn cơm xong, đem một bình tới cửa tiệm tặng chủ nhà."
 
Cố Vi nhận chai thủy tinh, dùng đồ mở nút chai để khui, đưa một chai cho Diệp Huệ, nói: "Mẹ, chúng ta cạn ly nào."
 
Diệp Huệ nhận chai nước ngọt, cạn ly với Cố Vi, "Tiểu Vi, cuộc sống mới của mẹ con mình bắt đầu rồi."
 
"Dạ, kính cuộc sống mới của chúng ta nào." nói xong nâng chai nước ngọt lên, uống ừng ực mấy ngụm.
 
"Con uống chậm chút, coi chừng bị sặc." Diệp Huệ để chai nước của mình sang một bên, hỏi Cố Vi, "Mấy hôm nay con đi đi lại lại suốt, con bận cái gì à?"
 
Con gái mình có tâm sự, người làm mẹ đương nhiên rất dễ dàng nhận ra.
 
Cố Vi đặt chai nước ngọt xuống, từ trong cặp sách bên cạnh lấy sổ tiết kiệm ra, nói với Diệp Huệ: "Con đi đòi tiền bố."
 
Nghe con gái nói đi đòi tiền, Diệp Huệ rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi: "Ông ấy có làm khó con không?"
 
Cố Vi lắc đầu, "Tuy quá trình có tí trở ngại, nhưng cuối cùng con vẫn đòi được tiền ạ."
 
Đưa sổ tiết kiệm mới gửi cho mẹ, Diệp Huệ mở ra xem, bên trong ngoài khoản tiền 1.500 tệ, còn có khoản tiền 4.800 tệ vừa được gửi vào hôm nay. Cộng lại quả thực là không ít.
 
Diệp Huệ trêu cô, "Ái chà, đã thành tiểu phú bà rồi cơ đấy. Mấy năm trước, có tiền vạn trong người là đã rất ghê gớm rồi, con cũng sắp tới hàng vạn rồi này."
 
Cố Vi và hai miếng cơm, nói: "Mẹ cầm cái này đi làm ăn đi ạ."
 
"Mẹ vẫn còn tiền mà, con cầm tiền này đi học mà dùng." Diệp Huệ đưa sổ tiết kiệm cho Cố Vi, hào phóng đem số tiền này giao cho cô tự bảo quản.
 
Cố Vi lắc lắc đầu, "Nghe nói trường có học bổng, con sẽ giành lấy."
 
Nói đến việc học, Diệp Huệ không nén nổi tự hào: "Con gái của mẹ học tập giỏi như vậy, học bổng chắc chắn có thể lấy được rồi."
 
Cuối cùng, sổ tiết kiệm vẫn đưa cho Diệp Huệ giữ.
 
Lại trôi qua hai ngày, Cố Vi chính thức nhận được giấy báo nhập học của Nhất Trung. Tới cùng với giấy báo còn có một tờ giấy thông báo khác, phía trên viết cụ thể về những đãi ngộ dành cho học sinh xuất sắc, bao gồm: Miễn học phí, miễn ký túc xá, mỗi tháng còn được nhận sinh hoạt phí, ngoài ra còn được ở phòng ký túc xá riêng. Mỗi học kỳ, những học sinh có thành tích top 5 sẽ được nhận học bổng...
 
Xem những tin vui viết đầy trên mặt giấy thông báo, Diệp Huệ kích động muốn khóc. Đi học không những không tốn tiền, hơn nữa còn được nhận thêm tiền. Việc tốt như vậy, thực sự chưa từng nghe qua.
 
Không giống như Diệp Huệ, Cố Vi cảm thấy hơi thắc mắc, dù trước đây có nghe tới học bổng, nhưng phòng riêng trong ký túc xá thì cô thực sự chưa từng nghe nói tới.
 
Nếu không phải do thầy Dư đích thân đưa thông báo nhập học lại đây, cô thật sự nghi ngờ thông báo này có phải là thật không.
 
Nghi ngờ thì nghi ngờ, trong lòng Cố Vi vẫn cô cùng vui sướng. Kiểu vui sướng này xuất phát từ sự kỳ vọng với ngôi trường mới, với cuộc sống tương lai của cô.
 
Mùa hè năm nay, đối với Cố Vi mà nói, thực sự là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời. Gia đình thay đổi lớn, khiến một người vốn dĩ đã trưởng thành sớm như cô lại càng trở nên thành thục hơn. Theo như chính cô tự nói, cô là bị ép phải trưởng thành.
 
Cùng trải qua biến đổi này với Cố Vi, Diệp Huệ càng muốn lột xác bắt đầu lại từ đầu. Vốn dĩ là một người phụ nữ quen núp sau đôi cánh của chồng, lắc mình thay đổi, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp riêng, phải lo lắng cuộc sống gia đình. Cả quá trình thay đổi đầy gian khổ đó chỉ có mình bà vượt qua.
 
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.


Đọc truyện chữ Full