Ba người cùng nhau rời khỏi phòng học, Lan Khả Nhi giả bộ nghe không hiểu gì, vô cùng im lặng đi sát bên cạnh Cố Vi.
Mà tâm tình Cố Vi lúc này có chút lạ lẫm, căng thẳng, ngượng ngùng, đoán già đoán non đều có, hồi cấp hai cô rất ít nói chuyện với bạn học nam chứ đừng nói đến là đi học về cùng một bạn học nam .
Lúc này, đối diện với Cao Triết, người đã cùng cô trao đổi thư từ trong suốt ba năm, tâm trạng càng hoang mang hơn.
Bọn họ từng cùng nhau trao đổi kinh nghiệm học tập, trao đổi sách ảnh, thậm chí là tâm tình, mối quan hệ kiểu này, có thể nói là trên cả tình bạn.
Dù hôm nay chỉ mới là lần thứ hai gặp gỡ, nhưng Cố Vi biết, hắn có nuôi một chậu cá, còn có một con mèo nhỏ ham ăn thường lén vớt cá trong chậu. Cô còn biết hắn thích mô hình, ngoài sách ra, giá sách nhà hắn toàn là mô hình, còn biết hắn thích vận động, mỗi ngày đều dành ra một giờ đánh bóng rổ...
Cô biết nhiều chuyện như vậy, nhưng bản thân lại không cách nào tâm sự với hắn quá nhiều về mình.
Quan hệ của họ, chính là kiểu lạ mà quen, cho nên tâm tình Cố Vi có chút thấm thỏm, cô không biết phải bày tỏ thái độ như thế nào với Cao Triết mới phải.
Im lặng cả đoạn đường, cuối cùng vẫn là Cao Triết bắt chuyện trước: “Cậu biết mình từ khi nào?”
“Ngày đến thăm trường lần đầu, lúc ở bên dưới ký túc á, mình nghe thấy bạn học gọi tên cậu.”
Cao Triết gật gật đầu, lại hỏi: “Lẽ nào trước đó, cậu không hề tò mò về mình sao?”
Cố Vi lắc lắc đầu, nói: “Nếu đã là bạn qua thư, chính là kiểu tình bạn dưới ngòi bút, nếu biết nhau ở ngoài rồi, thì sẽ không còn là bạn qua thư nữa.”
Tuy trong lòng cô từng âm thầm vẽ lên hình dáng đối phương, nhưng lại chưa từng có ý nghĩ muốn đi gặp hắn, chỉ đơn thuần là ý nghĩ muốn kết bạn qua thư, tuổi tác hay tướng mạo đều không quan trọng, nếu gặp mặt rồi, cô nhất định sẽ không cách nào thoải mái thổ lộ tâm tình nữa.
Cao Triết cười cười, chủ động bộc bạch: “Nhưng mình lại không làm được, vào học kỳ hai năm đầu tiên, mình đã đến tìm cậu rồi.”
Cố Vi nghiêng mặt nhìn hắn, ánh mắt sáng, nhưng lại bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhưng cậu vẫn giả bộ không biết mình, kể cả hôm đi thăm trường mới.”
“Là lỗi của mình, mình xin lỗi.” Đối mặt với lời chất vấn của Cố Vi, Cao Triết thẳng thắn nhận lỗi, bonus thêm nụ cười ấm áp khiến người ta thực không đành lòng trách cứ.
Nhưng Cố Vi lại không nói gì, tâm tình có chút không vui, lần đầu gặp hắn, bản thân còn cảm thấy có chút đắc ý, cứ ngỡ chỉ có mình biết đối phương, hóa ra đối phương từ lâu đã biết cô.
Cảm giác bị lừa gạt, thật sự không vui chút nào, Cố Vi có chút mất mát.
Nhưng thái độ thành khẩn nhận lỗi của hắn khiến Cố Vi không cách nào trách móc nặng nề.
Cuối cùng cô đành nói thẳng: “Mình tiếp nhận lời xin lỗi, nhưng tạm thời không có cách nào lập tức tha thứ cho cậu.”
“Tớ nên làm thế nào cậu mới tha thứ? Còn nhớ không, bức thư cuối cùng ấy, tớ có xin phép được thăng chức.”
“Từ bạn qua thư trở thành bạn học là đã thăng chức rồi còn gì.”
Cao Triết lại nói: “Đành vậy, thế mình phải làm gì để bù đắp lại sai lầm đây?”
Tuy từ lúc bắt đầu đến giờm hắn vẫn luôn cười, nhưng chỉ có mình hắn biết rõ, bất kể là nói chuyện hay nhìn cô thế này, hắn căng thẳng đến nhường nào.
Cả lưng hắn đổ đầy mồ hôi, trong tay cũng đều là mồ hôi, tim đập không ngừng, không cách nào khống chế.
Hắn biết mình giả vờ không quen cô là sai, kỳ thật hắn vẫn có thể lựa chọn vờ như không biết, nhưng sau khi cùng cô tiếp xúc, hắn vẫn lựa chọn thành thực.
Cố Vi mím môi: “Hiện tại chưa nghĩ ra, cứ vậy đã đi.”
Nhìn bộ dáng nhẹ mím môi của cô, Cao Triết suýt quên cả hô hấp, căng thẳng không ngừng, hắn phải làm thế nào mới khống chế được tâm tư quá mức phấn khích này đây. Kiềm chế nửa ngày, hắn mới dám nhìn thẳng Cố Vi: “Vậy, mình còn có thể viết thư cho cậu chứ?”
Vốn nghĩ rằng cô đương nhiên sẽ đồng ý, vì thư từ qua lại vốn đã là thói quen của cả người rồi.
Nhưng thật không ngờ, Cố Vi không hề do dự lắc đầu cự tuyệt, chỉ nghe âm thanh lạnh lùng: “Chắc là không nên vẫn hơn, với mình mà nói, cậu đã không còn chỉ đơn thuần là người trong tưởng tượng nữa rồi.”
Lúc trước không ngại ngùng nghi kỵ gì mà nói hết tâm tư cho đối phương, là vì đối phương chỉ là nhân vật tưởng tượng, chỉ là bạn ảo, không hề xuất hiện trong cuộc sống của cô. Nhưng bây giờ, cô đã biết hắn là ai, biết hắn ngay ở bên cạnh, không cách nào thoải mái trò chuyện như xưa nữa, nếu tiếp tục, sẽ chỉ còn lại cảm giác bị trói buộc mà thôi.
Nếu như đã là bạn ngoài đời, sao còn có thể là bạn qua thư? Hắn cùng không phải là người yêu gì của mình.
Nghĩ đến đây, tim Cố Vi lập tức lệch nhịp, ngước mắt lén nhìn Cao Triết, nghĩ đến hai từ “thăng chức” hắn từng nhắc đến.
Lẽ nào là cô hiểu sai ý hắn, “thăng cấp” chính là ý chỉ từ bạn qua thư lên bạn trai?
Cố Vi bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, tuy cô từng đọc qua một vài bộ ngôn tình, nhưng vẫn luôn cho rằng loại chuyện này không thể nào xảy ra với mình. Hơn nữa sau chuyện bố mẹ ly hôn, cô càng cảm thấy chuyện tình cảm thật sự mơ hồ, cô sẽ không, mà cũng không thể để chuyện tình cảm ảnh hưởng ngay lúc này.
Nhìn nam sinh cao gầy bên cạnh mình, ánh sáng rọi lên khuôn mặt soái khí, mang vẻ đẹp thiếu niên dần trưởng thành, thập phần anh tuấn. Cô không khỏi nghĩ: Đàn ông đích thực, có lẽ chính là kiểu như hắn vậy.
Bất tri bất giác so sánh chàng trai kế bên cùng người kia, lại bất ngờ phát hiện, không cách nào so sánh, một bên là thiếu niên đang độ xuân xanh, mà một bên lại là nam nhân từng trải, hai người, là hai kiểu tồn tại hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là, tại sao lại lấy người kia ra để so sánh?
Cố Vi có chút không hiểu nổi chính mình.
Cao Triết sau khi nghe lời từ chối kia, tâm tình mất mát, hắn vốn đã nghĩ kỹ, bình thường có thể lấy thân phận bạn học để ở bên cô, bên cạnh đó có thể viết thư tâm tình, hai người cứ như vậy qua một thời gian thể nào cũng phát sinh tình cảm.
Không ngờ, chỉ một câu nói của cô, đã tàn nhẫn bóp ch3t kế hoạch và sự kỳ vọng đẹp đẽ nơi hắn.
Thầm thở dài một hơi, hắn phát hiện Cố Vi lạnh lùng hơn cả trong tưởng tượng của hắn, lạnh lùng đến tàn khốc.
“Vậy cũng được, nhưng mình vẫn hy vọng chúng ta có thể như lúc trước, trao đổi chuyện học tập.”
Cố Vi nhìn vẻ thất vọng của Cao Triết, đoán việc mình cự tuyệt khiến hắn chịu đả kích rồi, nhưng những lời cô nói lại là lời thật lòng, cô không muốn ép bản thân phải làm vừa lòng một ai,.
“Đương nhiên là được.”
Bỏ qua suy nghĩ phức tạp trong đầu, giữa bọn họ còn có tình bạn đơn thuần, cho nên cô hy vọng sau này có thể cùng Cao Triết xây dựng mối quan hệ tốt.
Sau khi tạm biệt Cao Triết, Lan Khả Nhi liền vội vàng chất vấn cô: “Kia chính là bạn học có điểm cấp ba cao nhất, cậu và cậu ta thân nhau à? Hai người sao lại biết nhau vậy?”
Cố Vi cũng không để tâm đ ến cô ta, nhanh chân bước về phía ký túc xá, Lan Khả Nhi bước hụt, bĩu môi tiếp tục đuổi theo, cô nhất định phải tra hỏi cho ra mới được.
Cuối cùng Cố Vi hết cách với cô, đành giải thích đơn giản: “Mình và Cao Triết là bạn qua thư hồi cấp hai.”
Lan Khả Nhi ngạc nhiên tròn mắt: “Bạn qua thư á, hóa ra là các cậu có trào lưu này, nhưng nhìn tính cách của cậu, không giống kiểu sẽ có bạn qua thư.”
“Tính cách của mình thế nào?” Hiếm khi nghe Lan Khả Nhi nói chuyện nghiêm túc, Cố Vi nhịn không được hỏi lại một câu.
Lan Khả Nhi nhướn mày: “Một từ thôi, lạnh lùng.”
Cố Vi nghe lời nhận xét này, cùng không đáp lại, xoay người rời đi.
Lan Khả Nhi cười hi hi đuổi theo sau: “Nói cậu lạnh lùng còn không phục, cậu nhìn bộ dáng cậu lúc này đi, chính là lạnh lùng!”
“Nhưng mà nói thật là, hai người làm bạn qua thư lâu như vậy mà không có một chút tâm tư biến đổi nào sao?” Lan Khả Nhi hỏi cô.
Cố Vi trừng mắt: “Chỉ là bạn qua thư bình thường.”
Cố Vi không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô vừa cự tuyệt lời đề nghị tiếp tục làm bạn qua thư với Cao Triết, chứng minh trong lòng cô, chuyện bạn qua thư của hai người đã đặt dấu chấm hết. Đó là một đoạn ký ức đẹp, nhưng sẽ không còn tiếp tục nữa.
Qua một tuần thích nghi với mới môi trường mới, Cố Vi rất nhanh đã làm quen được với cuộc sống cấp ba này, vì học tập vốn đã là thế mạnh nên bình thường không có áp lực gì, ngược lại, điều kiện ký túc xá quá tốt, khiến cô vô cùng hài lòng với cuộc sống mới này.
Thứ sáu, sau khi tan học, Cố Vi về ký túc xá thu dọn đồ dùng, chuẩn bị về nhà. Vừa bước đến cửa ký túc đã bị Lan Khả Nhi ngăn lại, chỉ thấy cô không ngừng ra bộ đáng thương: “Tiểu Vi.....”
Sau một thời gian ngắn, Cố Vi đã vô cùng hiểu sự bám người đến cùng của cô, vị tiểu thư này đi đâu cũng cần có người đi cùng, đến giờ giải lao đi vệ sinh trong tiết cô cũng nhất định đòi đi cùng.
Trước đây Triệu Tiểu Lị cũng bám lấy cô, nhưng lúc đó họ không ở cùng ký túc, nên tan học là tạm biệt nhau rồi, mà lúc này, tan học rồi vẫn ở cùng nhau, cô nàng Lan Khả Nhi này liền có cớ để bám riết lấy Cố Vi.
Cố Vi từ xưa đến nay không phải là người ép buộc bản thân, cô để Lan Khả Nhi bám lấy, chỉ vì những hành động của Lan Khả Nhi đều nằm trong giới hạn có thể chịu đựng. Như lời Diệp Huệ từng nói, tính cách cô lãnh đạm, sẽ không chủ động kết bạn với ai, nên nếu gặp được một người bạn chủ động lại kết thân, cô thường sẽ không từ chối.
Triệu Tiểu Lị là một ví dụ, và giờ là Lan Khả Nhi.
“Tiểu Vi, anh tớ không biết lúc nào mới đến, nên cuối tuần này tớ chỉ có một mình, tớ....tớ....” Lan Khả Nhi mím chặt môi, to mắt nhìn Cố Vi: “Tớ có thể về nhà cậu không?”
Cố Vi do dự một chút, gật gật đầu, nói: “Vậy cậu thu dọn một chút đi, rồi về nhà mình.”
Đêm đó, Diệp Huệ chuẩn bị nguyên một bàn ăn lớn, ăn đến nỗi bụng Lan Khả Nhi phát tướng.
Sau bữa cơm, Cố Vi rửa bát xong, ngồi nói chuyện cùng Diệp Huệ, Diệp Huệ hỏi cô chuyện ở trường, Cố Vi hỏi bà chuyện cửa hàng.
“Mẹ, cửa hàng buôn bán thế nào ạ?”
Nói đến chuyện này, Diệp Huệ cười đến là xán lạn: “Ây dà, bây giờ mẹ con bận muốn chết đây này, đồ mẹ lấy về lúc nào cũng được săn đón nồng nhiệt hết nhé.”
Cố Vi nghe xong cũng rất vui, sau đó liền lo lắng hỏi: “Bận vậy mẹ phải làm sao đây?”
“Hai ngày này mẹ cùng đang tính, chắc sẽ thuê người giúp.”
“Vậy thì thuê thôi.” Cố Vi rất vui vẻ thay mẹ quyết định.
Vốn đang còn do dự, nay lại được Cố Vi tiếp thêm sức mạnh, bà liền hạ quyết tâm, Cố Vi liền giúp bà viết một bản tuyển người.
Ngày hôm sau Cố Vi dẫn Lan Khả Nhi đến những nơi đông người, dán bản tuyển nhân viên lên.
Đi ngang qua bốt điện thoại, Lan Khả Nhi bước vào gọi điện thoại cho Tư Sùng Chí, mới biết sáng nay anh đã đến thành phố C, dập máy xong liền phấn khích kéo Cố Vi: “Hôm nay anh tớ đến thành phố C rồi, nhưng nhà đang sửa, anh ấy không rảnh đón tớ, kêu tớ tự về.”
“Vậy cậu về bây giờ luôn hả?”
“Ừm, tớ muốn về xem nhà mới, nhưng địa chỉ anh tớ cho tớ lại không biết.” Lan Khả Nhi nói rồi đọc tên địa chỉ.
Trước đây Cố Vi từng đôn đáo tìm thuê cửa hàng nên thông thạo đường, sau khi nghe địa chỉ liền biết ngay là ở đâu, liền nói: “Cách đây không xa lắm, tớ đưa cậu đi vậy.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!”
Hai người dán xong tờ tuyển dụng cuối cùng liền quay về tiệm lấy xe đạp, Diệp Huệ biết Cố Vi đưa Lan Khả Nhi về, liền vội vàng gói gém thịt lợn đông cho cô mang đi.
“Mẹ, cái này tặng người ta hình như không hợp lắm.” Cố Vi khó xử nhìn gói thịt lợn đông.
“Có gì mà không hợp? Khả Nhi con bé nói ngon mà!”
Lan Khả Nhi đứng bên gật đầu không ngừng: “Ngon lắm, ngon lắm ạ!”
“.....”
Mang thịt lợn đông đến làm khách, chắc chẳng có ai ngoài cô nữa rồi.