TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưới Nhầm Thái Tử
Chương 1: Chương 1:

Lúc chạng vạng tối, hoàng hôn dần tắt.
 
Cảnh Minh Đường của Mộc phủ đã thắp đèn từ sớm, đình viện to như vậy rực rỡ ánh đèn từ trong ra ngoài, nha hoàn tôi tớ từng bước tới lui, bưng thức ăn lên sảnh đường.
 
Mấy ngày trước nhị gia của Mộc Phủ bởi vì công sai mà đi Thượng Kinh, hôm nay mới trở lại Ninh Châu, Nhị phu nhân cố ý mời đầu bếp Túy Hương Lâu qua phủ, ở nhà tổ chức tiệc tẩy trần*.

*Tiệc tẩy trần: rửa sạch bụi bặm, dùng để nói việc thết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về "Tẩy trần vui chén thong dong”.
 
Trên bàn ngoại trừ mọi người nhị phòng, còn có cô nữ* Mộc Tình Tiêu của đại phòng.
*Cô nữ: chỉ bé gái mồ côi.
 
Năm năm trước, đại phòng của Mộc gia xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, chỉ còn lại một mình Mộc Tình Tiêu, nhiều năm trôi qua nàng thân thiết với nhị phòng như người một nhà, ba ngày sẽ có hai ngày tới đây cùng ăn tối, hậu viện Cảnh Minh Đường thậm chí còn an trí chỗ ở cho nàng.
 
Nhị gia thừa dịp hạ nhân phân chia thức ăn, kể chuyện mắt thấy tai nghe ở Thượng Kinh, nói dưới chân thiên tử, khắp nơi đều là hậu duệ quý tộc, ngoại trừ có được sự phồn vinh không thua gì Ninh Châu ra, còn có thêm hoàng thành trang nghiêm hoa lệ.
 
Mấy tiểu bối vô cùng hứng thú lắng nghe, chỉ có Mộc Tình Tiêu không có tâm tình, cũng may tính tình nàng vốn không hoạt bát, lúc này mới không làm cho người ta phát hiện ra khác thường.
 
Các món ăn đã được dọn ra, bữa tiệc tràn ngập niềm vui và sự hòa thuận, Mộc Tình Tiêu gắp đồ ăn xưa nay nàng vốn thích, vị lại nhạt như nước ốc.
 
Khi chợp mắt vào buổi chiều, nàng đã gặp một cơn ác mộng rất chân thực, như thể chính nàng đã trải qua nó.
 

Chuyện trong mộng tình cờ xảy ra sau khi Nhị thúc trở về Ninh Châu lần này, mặt nàng không chút biến sắc ngước mắt đảo qua nhị thúc mặt mày hồng hào, nhị thẩm mặt mày hiền lành, trong lòng khó có thể tin tưởng, có một ngày nàng sẽ bị bọn họ lợi dụng hầu như không còn gì, kết cục là cái chết bi thảm nơi đất khách quê người.
 
Nhưng khi kết thúc giấc mơ ấy, cảm giác rượu độc thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, phảng phất vẫn còn đọng lại trong thân thể.
 
Những đau đớn đó rất chân thật khiến nàng không cách nào coi tất cả chỉ như một cơn ác mộng, sau đó liên tưởng đến một ít dấu hiệu trước kia nàng tình cờ để ý, muốn nói nhị phòng một mực ngấp nghé gia sản phú thực mà phụ mẫu nàng lưu lại, mà không phải thật tâm thật ý đối xử tốt với nàng, cũng không phải là không có khả năng.
 
Có thật hay không, chỉ cần nhìn đến cuối tiệc, xem Nhị thúc có bảo nàng vào thư phòng nói chuyện như trong giấc mộng kia hay không.
 
Thật vất vả mới đến được tàn tiệc, Mộc Tình Tiêu chỉ miễn cưỡng ăn được ba bốn phần no, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại bị Nhị gia gọi lại: "Tình Tiêu theo ta đến thư phòng một chuyến, ta có việc muốn thương lượng với con.”
 
Bước chân của nàng thoáng chốc dừng lại, Mộc Tình Tiêu âm thầm nhắm mắt lại, có chút cứng ngắc xoay người.
 
"Cha, có chuyện gì mà chúng con không thể nghe còn phải đến thư phòng nói riêng với tỷ tỷ vậy?" Đích nữ nhị phòng Mộc Thi Lan thân mật ôm cánh tay Nhị gia lắc lắc.

 
Nhị gia cười vỗ về mái tóc của nữ nhi, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tình Tiêu đang cúi đầu, cho rằng nàng đang lo lắng, liền nói: "Là chuyện tốt, nhưng phải vài ngày sau mới có thể nói cho các con. Đi thôi.”
 
Nhị gia đi phía trước, Mộc Tình Tiêu im lặng không lên tiếng đuổi theo.
 
Vào thư phòng, Nhị gia đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Gần đây con có liên lạc với cữu cữu không? ”
 
Cữu cữu của Mộc Tình Tiêu là Thẩm Đồng Phong, người nắm quyền Thẩm gia giàu nhất Giang Nam, Thẩm Đồng Phong và mẫu thân nàng Thẩm Tự Như là huynh muội ruột, tình cảm rất sâu đậm, lúc trước Thẩm Tự Như gả đến Mộc gia, họ còn đưa một nửa gia sản của gia đình mình làm của hồi môn.
 
Mới đầu cữu cữu còn thường xuyên lui tới Mộc gia, Mộc Tình Tiêu nhớ rõ lúc nhỏ có rất nhiều bóng dáng của cữu cữu, nhưng mà từ năm năm trước mẫu thân mất, cữu cữu đến Ninh Châu giúp nàng lo liệu hậu sự, sau đó cùng nhị thúc nháo một chút không vui, sau không còn lui đến nữa, ở Giang Châu càng ngày càng ít xuất hiện, chỉ liên lạc với Mộc Tình Tiêu qua thư từ, còn có lễ sinh nhật hàng năm.
 
Mấy năm trước Nhị thúc còn ý đồ thông qua Mộc Tình Tiêu hòa hoãn quan hệ, dù sao Thẩm gia giàu có như vậy, thế nhân dù có khinh thường thương nhân như nào, cũng không cách nào khinh thường Thẩm gia, người nịnh bợ cũng có, nhưng cữu cữu quyết tâm không qua lại, về sau sự nghiệp của nhị thúc bắt đầu suôn sẻ, cũng không muốn mặt nóng dí vào mông lạnh nữa*.
*Mặt nóng dán mông lạnh: Câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện, nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.
 
Hôm nay nhị thúc đột nhiên nhắc tới cữu cữu, nếu không có giấc mộng kia, Mộc Tình Tiêu nhất định không đoán được nguyên nhân.
 
Trên mặt nàng bình tĩnh, nói: "Thỉnh thoảng cháu và cữu cữu có thư từ qua lại, chuyện nhị thúc muốn nói có liên quan đến cữu cữu sao?”
 
"Ừm." Nhị gia suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Lần này đi Thượng Kinh, ta gặp được một quý nhân, nói là muốn thương lượng với cữu cữu của con, nhờ ta từ trong làm cầu nối, việc này nếu có thể thành, sẽ rất có lợi đối với cả Thẩm gia và Mộc gia, con có thể giúp nhị thúc mời cữu cữu ngươi đến Ninh Châu một chuyến hay không? ”
 
"..." Giống hết như trong giấc mộng, Mộc Tình Tiêu im lặng, tâm tư bay loạn, tạm thời chỉ có thể phản ứng như trong mộng, không cho người ta nhìn ra sơ hở.
 
Nàng nói: "Là loại quý nhân gì, nhị thúc không ngại nói rõ ràng một chút, để con dễ nói chuyện với cữu cữu hơn.”
 
"Ta tạm thời không thể nói, người nọ qua một thời gian sẽ đến Ninh Châu, con chỉ cần để cho cữu cữu con tới trước rồi nói sau. Thượng kinh thật sự là một nơi tốt, tổ tiên nhà chúng ta cũng từng là người có chức tước cao ở Thượng Kinh, có thể khôi phục vinh quang ngày xưa hay không tất cả phụ thuộc vào chuyện này" Nhị gia không biết nghĩ tới cái gì, cười đầy ẩn ý, phất tay áo với Mộc Tình Tiêu, "Được rồi, con trở về đi.”
 
Mộc Tình Tiêu với vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi thư phòng, thấy hai nha hoàn của nàng chờ ở bên ngoài, tạm thời thay đổi chủ ý, nói: "Trở về Thư Thấm Đường đi.”
 
Trước mắt nàng đã tin giấc mộng là thật, nếu còn ở Cảnh Minh Đường thì sẽ tự chuốc thêm rắc rối vào mình.
 
Có lẽ nàng thật sự đã trải qua một đời ngắn ngủi không chịu nổi kia, hiện giờ mang theo ký ức khắc cốt trở lại trước khi mọi chuyện còn chưa phát sinh, là ông trời cho nàng cơ hội, nàng sẽ vững vàng nắm lấy, sau này nhị phòng dám tính kế nàng một phần, nàng sẽ đáp lễ ba phần.
 
Còn có cái gọi là quý nhân kia...
 
Nghĩ đến đây, trong bụng chợt đau quặn một hồi, Mộc Tình Tiêu bất đắc dĩ dừng bước, cong người lên.

 
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Thanh Đại và Lục La vội vàng tiến lên nâng đỡ, "Có phải cơm chiều không hợp khẩu vị của người không?”
 
"Không có gì." Mộc Tình Tiêu cắn răng nhẫn nại, giảm tốc độ bước đi, cũng may đau quặn tới nhanh hết cũng nhanh, một lát sau nàng có thể tiếp tục đi, nhưng nhất thời cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.
 
Thư Thấm Đường và Cảnh Minh Đường cách nhau một hồ nước và một hoa viên lớn, còn có một đoạn đường, Thanh Đại và Lục La lo lắng một hồi, thấy Mộc Tình Tiêu đi vững vàng, hít thở thông thuận, mới yên tâm.
 
-
 
Sau khi trở lại Thư Thấm Đường, Mộc Tình Tiêu sai người thắp một chút an thần hương, lên giường ngủ sớm.
 
Nàng khắc chế chính mình đừng nhớ tới kiếp trước chết như thế nào, mà tập trung suy nghĩ, nàng có thể tính toán được gì trước khi người nọ đến Ninh Châu.
 
Cho dù nàng không muốn lặp lại vết xe đổ, nhưng với quyền thế ngập trời của người nọ, nếu sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, nàng cũng khó có thể tránh thoát.
 
Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể gả cho người khác trước. Sau khi thành gia lập thất, ít nhất người nọ không có khả năng danh chính ngôn thuận đoạt nàng đi, chiếm lấy gia sản của nàng làm của riêng, cho dù người nọ không nói đạo lý ngoan cố bắt nàng đi, chỉ cần có một tia cơ hội cáo trạng đến ngự tiền, thì sẽ còn đường xoay sở.
 
Nhưng đối với chuyện lập gia đình, Mộc Tình Tiêu lại cảm thấy khó có thể nói thành lời, nàng nhẹ nhàng xoay người, có chút buồn rầu mà xoa xoa lông mày.
 
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, nàng đột nhiên nghĩ đến quyển sách trước kia đã xem qua, nói từng có nữ phú thương không lập gia đình, lén lút nuôi dưỡng một viện toàn tiểu quan tuấn tú, tâm tư bất giác có chút lệch lạc.
 
Phụ mẫu nàng mất sớm, không huynh không đệ, theo lý thuyết là có thể kén rể, như vậy không cần lo lắng lập gia đình.
 
Nàng cũng không cần tam thê tứ thiếp, nuôi một phu quân ở rể là được rồi, phải giống như trong quyển sách miêu tả, lớn lên đủ tuấn tú, còn phải nhu thuận nghe lời, thân gia trong sạch, không nơi nương tựa, dễ dàng nắm bắt.
 
Như vậy, nàng không cần lo lắng phu quân có tư tưởng khác, nếu hắn dám có, nàng chỉ cần đuổi hắn ra cửa, đổi người khác là được.
 
Nghĩ tới đây, phiền muộn của Mộc Tình Tiêu được giải tỏa không ít, chậm rãi đi vào giấc ngủ, trong đầu không tự giác tìm kiếm vài thanh niên tài tuấn đã gặp qua.
 
-
 
Nửa giờ đêm, trăng sao sáng ngời.
 
Thư Thấm Đường yên tĩnh bốn phía, chỉ còn lại tiếng côn trùng râm ran, rõ ràng lọt vào tai.

 
Nửa mơ nửa tỉnh, Mộc Tình Tiêu đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh kỳ lạ, vốn ngủ không yên, trong khoảnh khắc tỉnh táo lại.
 
Thanh âm kia ngắn ngủi mà rất nhỏ, ẩn trong tiếng côn trùng, nàng nhất thời không kịp phân biệt phương hướng.
 
Đang tưởng rằng sợ bóng sợ gió một hồi, dị động bỗng nhiên vang lên ở gần, lần này rõ ràng hơn rất nhiều.
 
Mộc Tình Tiêu sợ hãi cả kinh, nhìn về phía bình phong.
 
Ánh trăng trắng sáng từ cửa sổ xuyên qua, ở trên bình phong màu nhạt phản chiếu một thân ảnh nhỏ gầy ——
 
Ai đó đang lật tư trang của nàng!
 
Thân hình người nọ thấp hơn bình phong một đoạn, đoán chừng còn chưa tới bốn thước, Mộc Tình Tiêu đột nhiên không khẩn trương như vậy nữa.
 
Nàng từng học qua chút thuật phòng thân, trong viện còn có Thanh Đại và Lục La ở đây. Thanh Đại và Lục La cũng không phải chỉ là nha hoàn đơn giản, mà là người cữu cữu mang đến năm năm trước, thân thủ bất phàm, còn có thể tính sổ kinh doanh, mấy năm nay giúp nàng không ít.
 
Người phía sau bình phong vẫn vùi đầu lật úp.
 
Mộc Tình Tiêu thừa dịp hắn không quan sát, nín thở, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
 
Đang muốn vòng qua bình phong, động tác của bóng người kia dừng lại, đầu và cổ đột nhiên giật giật, dường như quay đầu lại.
 
Mộc Tình Tiêu thầm nghĩ không tốt, lập tức hô to "Người tới", đồng thời đẩy bình phong một phen, bình phong mạnh mẽ ngã xuống chỗ người nọ, người nọ cũng đủ nhanh nhẹn, trong nháy mắt né tránh, nhanh chóng chạy đến chỗ cửa sổ.
 
Dưới ánh trăng sáng, Mộc Tình Tiêu cuối cùng cũng thấy rõ ——
 
Người nọ lại là một thiếu niên thoạt nhìn chưa tới mười tuổi!
 
Động tĩnh bên này đủ lớn, Thanh Đại và Lục La rất nhanh đồng loạt chạy tới, thiếu niên kia từ cửa sổ nhảy ra ngoài, căn bản không chạy được bao xa, đã bị các nàng đồng loạt chặn đường.
 
Thiếu niên kia đại khái cho rằng bọn họ chỉ là nha hoàn bình thường, không thèm để vào mắt, xoay người nhảy lên mái hiên muốn chạy trốn.
 
Không nghĩ tới, Thanh Đại và Lục La cũng thân thủ nhanh nhẹn, trong chốc chốc đã đuổi theo.
 
Mộc Tình Tiêu tùy ý khoác một cái áo choàng, đi đến trong viện ngẩng đầu nhìn, ba người họ đã đánh nhau rồi, cũng có chút không thể giải thích.
 
Nàng âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới hài tử nhỏ như vậy, lại có công phu cao đến thế, có thể ngăn cản cùng lúc hai người Thanh Đại và Lục La, nhưng nhìn kỹ lại, lấy một địch hai về sau cũng có chút rơi vào thế hạ phong.
 
Không đến một khắc đồng hồ, thiếu niên kia đã bị trói chặt, đưa đến trước mặt Mộc Tình Tiêu, trong miệng không phục hừ hừ, giận dữ trừng mắt nhìn nàng, đầu tóc dính một cây cỏ dại, chật vật lại có chút buồn cười.

 
"Tiểu thư, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ thân thủ đã không tệ, người không bị thương chứ?" Lục La quan tâm.
 
Mộc Tình Tiêu đang đánh giá thiếu niên trước mắt, nghe vậy lắc đầu: "Không có, hắn chỉ tới trộm đồ, phỏng chừng vì nghĩ rằng đêm nay ta sẽ ở Cảnh Minh Đường.”
 
Có lẽ bởi vì tuổi của đối phương còn nhỏ, Mộc Tình Tiêu cũng không có bao nhiêu tức giận, chỉ là đứa nhỏ này nhìn có chút quen mặt, trước kia hình như đã từng gặp qua, nhưng nhị phòng cũng không có hài tử lớn như vậy...
 
Thiếu niên vẫn không phục mà giãy dụa, bị Lục La vỗ vào đầu một cái, không chỉ không thành thật lại, còn la hét: "Ta chỉ là nửa đêm đói bụng đến gõ cửa, có cần phải trói ta lại thành như thế này không?!”
 
Thấy thiếu niên bĩu môi, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, Mộc Tình Tiêu không nhịn được cười khẽ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng nhặt cỏ dại trên đầu hắn, hỏi: "Ngươi tới đây làm trộm, sao không biết xấu hổ ủy khuất, còn nữa, ngươi đói bụng lật bàn trang điểm của ta làm gì?”
 
"Ta chưa lật trước làm sao biết nơi đó không có đồ ăn, ta lại chưa từng thấy qua hộp trang điểm gì, còn tưởng rằng là hộp thức ăn..."
 
Mộc Tình Tiêu từ chối cho ý kiến, lại hỏi: "Ngươi nói ngươi tới thăm, vậy ngươi ở chỗ nào?”
 
"Sân phòng bên cạnh."
 
Mộc Tình Thiến sửng sốt một chút, chần chờ nói: "Xuân Hòa Đường?”
 
Thiếu niên nhíu mày suy nghĩ trong nháy mắt, nói: "Hình như là gọi cái tên này.”
 
Thanh Đại nghi hoặc nói: "Hắn là người Tam gia mang về? Không phải là một đứa trẻ bệnh sao?”
 
Mộc gia ngoại trừ đại phòng nhị phòng, kỳ thật còn có tam phòng, chỉ là vì Tam gia quanh năm phiêu bạt giang hồ không thể nhà, trước đó trở về một lần, lại mang về một đứa trẻ bị bệnh, nói là tạm thời an trí ở Mộc phủ dưỡng thương và tìm nơi nương tựa, sau khi an bài xong lại không thấy bóng dáng.
 
Xuân Hòa Đường quanh năm vắng vẻ không có người, thật vất vả mới có người, nhưng lại đóng chặt cửa không thấy ra, không khác biệt so với lúc không người.
 
Nghe Thanh Đại nói như thế, thiếu niên trợn mắt phản bác nói: "Công tử nhà ta mới không phải ma ốm bệnh liên tục! Hắn chỉ là bị thương mà thôi, hắn là người lợi hại nhất mà ta từng gặp qua, ta khuyên các ngươi lập tức cởi trói cho ta... Này!”
 
Thiếu niên đang la hét, bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét vải bố chặn miệng.
 
Mộc Tình Tiêu ngáp một cái, cảm thấy có chút mệt mỏi, phân phó nói: "Nhốt hắn vào trong phòng củi đi, còn lại, ngày mai nói sau.”
 
Nếu đã bắt được người, cũng không cần vội vàng xử lý trong chốc lát, ngày mai lại đến Xuân Hòa Đường tìm vị kia.
 
Thiếu niên nghe vậy, khí thế kiêu ngạo kia trong nháy mắt đóng băng, bị bịt miệng chỉ có thể nức nở kêu, trận thế kia quả thực khiến người ta hoài nghi, sau một khắc sẽ khóc ra.
 
Vừa vặn một trận gió thổi qua, cuối thu lạnh lẽo, Mộc Tình Tiêu siết chặt áo ngoài, không khỏi có chút mềm lòng, lại nói: "Thôi, tìm một sương phòng ấm áp một chút rồi nhốt hắn lại đi, chẳng may bị cảm lạnh thì lại phiền toái.”

 


Đọc truyện chữ Full