Tạ Phác nằm vài ngày thì thấy tốt hơn nhiều, nhưng vết thương trên lưng Chúc Hợp vẫn chưa đóng vảy. Cả ngày Chúc Hợp chỉ có thể nằm úp mặt xuống giường mông chổng lên trời, cảm giác này thật sự không tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng mà lần bị thương này cũng mang lại cho Chúc Hợp chỗ tốt, tỉ như hắn có thể nghỉ ngơi dài hạn mà không bị Tần Chí Vũ bắt làm sai vặt, trong lúc Tạ Phác mang thai, hắn còn được ở nhà chăm sóc Tạ Phác.
Mộ Dung Ngữ Yên bị Tần Chí Vũ nhốt trong dịch quán, trước khi thành thân thì không được phép ra ngoài nửa bước, nói mỹ miều hơn thì là để chuyên tâm chuẩn bị hôn sự. Chúc Hợp bị nàng ta dây dưa không ngớt cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không uổng công hắn lao tâm khổ tứ, Tần Chí Vũ nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng có những việc hắn đã quyết thì chín trâu hai bò cũng không thể thay đổi được. Thất đại nương và Mộ Dung Ngữ Yên cùng nhau bức bách Tần Chí Vũ, Tần Chí Vũ không xù lông mới là lạ.
Thất đại nương hung hãn còn Mộ Dung Ngữ Yên thì cứng đầu, hai người này đối đầu với nhau thì sẽ vui lắm đây, về phần Tần Thiếu Nghiệp bị kẹp giữa hai con hổ cái này, xem như hắn xui xẻo.
Tạ Phác đi thăm Chúc Hợp thì thấy Chúc Hợp đang sầu não nằm lì trên giường, nàng bèn cười cười ngồi xuống cạnh hắn.
Chúc Hợp vừa nãy còn u oán vì không thể động đậy, giờ nhìn thấy Tạ Phác tới thì hai mắt tỏa ánh sáng, hai người cùng nhà mà lâu lắm rồi hắn mới gặp được nàng.
Thấy Chúc Hợp chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, nghĩ tới vết thương dữ tợn trên lưng hắn, cả cái tốc độ khi hắn chạy đến ôm lấy nàng nữa, Tạ Phác nhẹ nhàng hỏi: “Tướng công, hôm đó sao đột nhiên chàng lại trở về?”
Nếu không có Chúc Hợp đỡ cho nàng một roi, nàng thật sự không dám tưởng tượng chuyện sau đó. Giờ Tạ Phác nghĩ lại vẫn thấy sợ.
“Ta cũng không biết, bỗng nhiên có dự cảm không lành nên ta lập tức chạy về.”
Hôm đó không hiểu sao trong lòng luôn luôn một âm thanh mơ hồ nhắc nhở hắn phải nhanh chóng về nhà, nếu hắn không trở về thì nhất định sẽ phải hối hận.
Cảm giác này quá mức mãnh liệt cho nên Chúc Hợp không thể coi nhẹ. Bây giờ nhớ lại mới thấy may mắn, may mà hắn làm theo linh tính mách bảo.
“Vậy à.” Tạ Phác nhẹ nhàng nói.
Nếu như không có Chúc Hợp, người đang nằm lì giường dậy không nổi sẽ là Tạ Phác, thậm chí còn nghiêm trọng hơn vì trong bụng nàng đang mang hài tử, nhưng vẫn cố chấp một mình đối phó với Mộ Dung Ngữ Yên.
Tạ Phác dịu dàng giúp hắn vén những sợi tóc trên thái dương. Nhớ lại hôm đó, nàng hỏi Chúc Hợp tại sao hắn tốt với nàng như vậy, Chúc Hợp trả lời rằng bởi vì duyên phận kiếp trước. Có lẽ thực sự có kiếp trước sao?
“Chắc chắn là ta và nàng tâm linh tương thông, biết nương tử sẽ gặp nguy hiểm nên ta phải nhanh chóng chạy về.” Chúc Hợp càng nghĩ càng thấy đúng.
“Lẻo mép.” Tạ Phác điểm nhẹ trên thái dương Chúc Hợp.
“Ta nói thật mà.” Nếu như không phải là tâm linh tương thông, hắn sao có thể luôn cảm giác có chuyện không lành.
“A, nương tử, nghe nói nàng xử phạt Tạ Kì?” Chúc Hợp không dám hình dung đến hình ảnh Tạ Phác hung hãn nhéo lỗ tai Tạ Kì.
“Đúng vậy, đã lớn rồi nhưng chỉ biết làm việc dựa theo cảm tính, thiếp dạy cho đệ ấy một bài học.” Tạ Phác nhíu mày, nghĩ đến cảnh Tạ Kì hung hăng chạy đi tìm Mộ Dung Ngữ Yên. Tên nhóc này quá liều lĩnh rồi.
“A Kì chỉ là giận quá nên mới như vậy, nhưng nương tử, A Kì cũng đã lớn rồi. Nam tử thì thường sĩ diện, sau này nàng nhẹ nhàng với đệ ấy thôi.”Chúc Hợp khuyên Tạ Phác không thể tiếp tục cư xử với Tạ Kì như hồi hắn còn nhỏ được.
“Vâng tướng công, sau này ta sẽ giúp kinh nghiệm.” Tạ Phác lập tức đáp ứng.
Chúc Hợp cầm lấy tay Tạ Phác: “Khoảng thời gian này vất vả cho nương tử rồi, ta sẽ gọi mẫu thân đến chiếu cố nàng vài ba hôm, được không?”
Không phải không có người chăm sóc Tạ Phác mà Chúc Hợp không tin tưởng người ngoài, Chúc gia hiện giờ chỉ có hai vị chủ nhân mà hai người còn đồng thời sảy ra chuyện, nhà không có người quản lý thì không được.
Đây chỉ là kế sách tạm thời, sau khi hài tử của hắn và Tạ Phác đều lớn, trong nhà sẽ nhiều người hơn, náo nhiệt hơn. Chúc Hợp chỉ tưởng tượng đến cảnh tương lai sau này của hai người đã vui như mở cờ trong bụng.
“Khi thiếp sinh Bình An, mẫu thân đã chiếu cố thiếp một thời gian rất dài rồi. Giờ người mới quay về chưa được bao lâu, thôi, cứ để người ở Bình Thành đi.” Tạ Phác trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Chúc Hợp, “Tướng công cứ yên tâm, chuyện trong nhà thiếp có thể thu xếp được, chàng cảm thấy gả Yến Hà cho Đại Tráng có ổn không?”
“Yến Hà với Đại Tráng?” Chúc Hợp sững sờ, tự hỏi sao hai người này nhanh vậy.
“Yến Hà vẫn luôn thay thiếp xử lý công việc trong nhà, không biết sao Đại Tráng lại vừa mắt nàng, nếu Yến Thu không nói cho thiếp, đến giờ thiếp vẫn không biết đâu.” Tạ Phác vừa cười vừa nói.
Chúc Hợp nói thầm, nếu không phải nàng nói cho ta biết, ta cũng không biết đâu.
Chuyện của nhạc mẫu thì cứ theo ý của Tạ Phác đi.
“Nương tử quyết định đi.” Chúc Hợp trực tiếp đồng ý đề nghị của Tạ Phác. Dù gì việc lớn nhỏ trong nhà tất cả đều do Tạ Phác quản lý, Chúc Hợp tin, Tạ Phác nhất định có thể thu xếp ổn thỏa từ trên xuống dưới.
“Sau khi Yến Hà và Đại Tráng thành thân, thiếp sẽ giao cho hai người quản lý việc tiếp đãi khách nhân trong phủ, cũng vì trong thời gian này, cả hai chúng ta đều không thể thiết đãi khách nhân. Ngẫm lại mới thấy thời gian trôi qua thật là nhanh, thiếp cứ tưởng như chúng ta chỉ vừa mới thành thân ngày hôm qua.”
Chúc Hợp nghĩ vậy nhưng thực tế lại không như vậy, thời gian trôi quá quá nhanh, hài tử thứ hai của Tạ Phác và hắn đã được mấy tháng rồi.
“Tướng công, chàng biết lúc sắp thành thân ta nghĩ gì về chàng không?” Tạ Phác chợt hỏi.
“Đương nhiên không biết, nhưng ta biết chắc chắn ta yêu nàng.” Hắn cực kì mong đợi cuộc hôn nhân này, lần đầu tiên sau khi trọng sinh nhìn thấy Tạ Phác, Chúc Hợp đã muốn chạy đến ôm nàng về nhà.
Tuy là lúc đó hắn chưa có nhà, nhưng ôm nhau trên đường cũng không tệ đâu.
“Vậy chúng ta cùng nhau nói ra được không?” Tạ Phác cười híp mắt nói.
Nàng bỗng nhiên muốn biết nhất thanh nhị sở về hắn, muốn biết trong lòng hắn nàng ở vị trí nào.
“Được.” Chúc Hợp không chút do dự gật đầu, “Nàng cũng biết, trước khi thú nàng ta chỉ là một khất cái nho nhỏ không xu dính túi, có thể cưới được Tạ gia đại tiểu thư với ta mà nói là một chuyện không thể may mắn hơn, buổi tối trước ngày thành thân, dù cố gắng đến mấy ta cũng không ngủ được, trong đầu vẫn luôn tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của chúng ta sau này.”
Chúc Hợp đang nói lời thật lòng, dựa vào điều kiện lúc đó của hắn mà có thể thú được Tạ Phác, đúng là may mắn trời cho. Cũng vì thế mà Chúc Hợp trở thành thần tượng của khất cái ở Bình Thành. Hắn cũng biết Tạ Thành đã phải đắn đo rất lâu mới quyết định gả Tạ Phác cho hắn.
“Trước đó thiếp gả cho tướng công cũng vì cha mẹ đặt đâu còn ngồi đó, với thiếp mà nói, gả cho ai thì cũng thế cả thôi, cho dù thiếp không muốn gả cũng nhất định phải gả. Lúc ấy chàng cũng biết rồi, bổn gia muốn gả thiếp cho người Hồ, phụ thân không đồng ý với bổn gia, hơn nữa thiếp cũng rất phản cảm bọn họ, nếu thiếp thực sự bị bắt gả đi, không bằng một dải lụa trắng kết liễu đời mình cho xong, cũng thuận tiện bảo toàn mặt mũi cho phụ thân.” Tạ Phác cười, “Không ngờ vận mệnh lại để thiếp gặp được tướng công.”
Nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Tạ Phác, những ký ức đã bị hắn lãng quên không hiểu sao lại đột nhiên quay trở về, hắn nhớ tới kiếp trước của hắn và Tạ Phác, bị gả cho hắn chính là bi kịch lớn nhất của cuộc đời nàng.
Kiếp này Chúc Hợp áy náy với Tạ Phác nên sẽ dùng hết sức để yêu chiều nàng, chăm sóc nàng.
Nếu như Chúc Hợp không xuyên đến, Tạ Phác sẽ gả cho ai đây? Có lẽ kết cục sẽ giống như Tạ Phác nói, một dải lụa trắng kết liễu đời mình.
“Nương tử, ta may mắn lắm mới có thể được ở bên nàng.” Tim hắn đập nhanh, sâu trong nội tâm có một loại cảm giác không tên đang dần chiếm trọn trái tim hắn.
“Câu này phải là thiếp nói mới phải, nếu không gặp được tướng công, nhân sinh của thiếp sẽ không biết đi đến đâu.”
“Gặp được nương tử là chuyện may mắn nhất đời ta.” Ông trời phải cực kì ưu ái hắn mới để hắn gặp lại Tạ Phác.
Nếu không có việc ngoài ý muốn ở Bình Thành, Chúc Hợp sẽ không thể thú được Tạ Phác, hắn cũng không có ngày hôm nay.
Ai, nhân sinh của hắn đặc sắc như một vở kịch vậy. Hắn không hiểu gì mà đột nhiên xuyên qua, lại không hiểu gì mà thú được một vị thê tử vị xinh đẹp, hiền lương như Tạ Phác, hắn phải biết đủ mới phải.
“Tướng công nói ngon ngọt để dỗ thiếp vui vẻ phải không.” Tạ Phác cười híp mắt, trong lòng nàng đang cảm thấy cực kì ngọt ngào và thỏa mãn.
“Ta đời này chỉ dỗ một mình nàng thôi.” Chúc Hợp hôn lên tay Tạ Phác.
Hai má Tạ Phác đỏ bừng, nàng muốn rút tay về nhưng lại bị Chúc Hợp nắm chặt. Trên lưng Chúc Hợp còn có vết thương, Tạ Phác sợ làm ảnh hướng đến vết thương của hắn cho nên không dám dùng sức quá mạnh.
Ngay lúc phu thê đang ngọt ngào thì hai người nghe thấy tiếng của Tạ Kì vang lên bên ngoài: “Tỷ tỷ, tỷ phu, Bình An khóc từ nãy đến giờ!”
Mặc dù Chúc Hợp rất muốn nắm tay Tạ Phác mãi, nhưng trước mặt em vợ hắn lại không dám làm nàng xấu hổ cho nên không thể làm gì hơn là nhanh chóng buông tay ra, Tạ Phác cũng lập tức nghiêm chỉnh đặt hai tay lên đầu gối.
Thực ra Tạ Kì không nhìn thấy gì, tạp vụ của hắn đã muốn nổ đầu vì trình độ khóc của Bình An rồi.
“Tỷ nói gì đệ quên rồi phải không, làm việc không được hấp tấp!” Tạ Phác nhìn thấy Tạ Kì ôm Bình An vào phòng thì thái độ bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với Chúc Hợp ấm áp như xuân còn Tạ Kì thì lạnh lẽo như đông.
Tạ Kì lảo đảo ôm Bình An tới, rồi dứt khoát nhận sai: “Đệ biết sai rồi, tỷ tỷ.”
Chúc Hợp sờ mũi, thôi thì không nên nói gì vẫn hơn. Nếu Tạ Kì không xuất hiện đột ngột, hắn đã có thể chiếm tiện nghi của Tạ Phác một lúc nữa. Tạ Kì cái tên ngốc này, ngươi không sai thì ai sai.
Tạ Kì:... Sao lại trách ta, là nhi tử của hai người cứ khóc không ngừng, phải trách nhóc ấy chứ.