TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 103

Vinh Vương khó chịu ra mặt, miễn cưỡng thỉnh an. Hắn chắc chắn là A Ngư không muốn nạp thiếp nên mới mời Đại Trưởng Công Chúa Chân Định qua tạo áp lực. Cô mẫu cũng thật quá hồ đồ. Bà ấy là công chúa, có thể ép lão quốc công không nạp thiếp, huống chi bà ấy cũng đã sinh cho Tạ gia một đứa con trai, thế nhưng cháu gái bà ấy không phải công chúa, lại còn không có con.

"Thỉnh an ta? Bà già này không yên lòng nổi, lão phò mã dưới cửu tuyền cũng không yên lòng đâu." Đại Trưởng Công Chúa Chân Định không hề nể nang gì, bà ấy nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Vinh Vương lại nghĩ, đã bao lần cháu gái mình phải nhìn nét mặt này để sống, lửa giận trong lòng càng bốc lên dữ dội.

Mí mắt Vinh Vương giật giật, dù là Vương Gia nhàn rỗi, nhưng hắn cũng đường đường là một thân vương, quen được người ta nịnh nọt rồi nên cũng lên giọng hơn: "Cô mẫu có ý gì?"

Tâm trạng của Thẩm Tắc Kỷ và Vinh Vương Phi lại hoàn toàn khác với Vinh Vương, hai người đang thấp thỏm, lại thấy Đại Trưởng Công Chúa Chân Định hùng hổ đến đây, lòng hốt hoảng căng thẳng như có con thỏ đang chạy lung tung.

"Cô mẫu, chuyện này chắc là có hiểu lầm gì đó." Vinh Vương Phi tươi cười hòa giải, khăn trong tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lông tơ trên người dựng đứng cả lên, không ngừng nhìn sang A Ngư.

A Ngư cúi mặt nhìn chằm chằm mũi chân của mình, dường như không nhận được tín hiệu cầu cứu của Vinh Vương Phi.



Lòng Vinh Vương Phi nóng như lửa đốt trực tiếp gọi thẳng tên nàng: "Uyển Dư, Phục Lễ làm sai, ta đã dạy dỗ nó, thật sự không cần phải kinh động đến cô mẫu người đâu."

"Đương nhiên là ngươi ước cả đời này không kinh động đến ta, để các ngươi tùy ý ăn hiếp cháu gái ta." Đại Trưởng Công Chúa Chân Định giận giữ gõ quải trượng xuống, tiếng gỗ tử đàn va chạm với cẩm thạch phát ra âm thanh giòn tan.

Cùng lúc đó, Vinh Vương đang bốc hỏa quay sang quát lớn với Vinh Vương Phi: "Phục Lễ sai cái gì, tội không có con là một trong ba tội bất hiếu. Đợi lâu như thế, Vinh Vương phủ chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi."

“Vương Gia.” Vinh Vương Phi kêu lên, bà ta hoảng hồn nhìn sang A Ngư và Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, sợ đến mức xoắn hết cả lên.

"Hay cho câu tận tình tận nghĩa." Đại Trưởng Công Chúa Chân Định giận quá hóa cười: " Các người còn mặt mũi để nói câu đó sao."

Vinh Vương không thể nhịn được cơn giận nói: "Cô mẫu chớ có khinh người quá đáng, Uyển Dư gả đến nhà chúng ta đã bảy năm rồi vẫn chưa có con, lại còn không cho Phục Lễ nạp thiếp. Làm gì có nhà nào lại dễ tính như chúng ta, khoan dung với nó suốt bảy năm trời/ Là bọn ta ăn hiếp Uyển Dư hay là các người ăn hiếp Phục Lễ? Cô mẫu đã biết rõ còn ra vẻ hồ đồ."

Mặt Vinh Vương Phi trắng bệch, trán vã mồ hôi kéo lấy Vinh Vương: "Vương Gia, sao lại nói chuyện với cô mẫu như vậy."

"Tại sao ta không được nói?" Không thể nhịn được nữa, Vinh Vương đẩy Vinh Vương Phi ra chỗ khác: "Chính là bởi nàng quá tốt bụng mới tạo cơ hội cho bọn họ được nước lấn tới."

"Rõ ràng các ngươi mới là những kẻ được nước lấn tới." Đại Trưởng Công Chúa ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn sang phía Vinh Vương Phi: "Tốt bụng? Thật nực cười, nếu không phải do con trai ngươi có vấn đề, liệu nàng ta có tốt bụng như vậy không hay là đã sớm tìm đủ mọi cách giày xéo cháu gái của ta?"



Nói rồi, bà ấy thật sự đã nói rồi! Vinh Vương Phi như bị sét đánh, tâm thần rối loạn, đầu óc trống rỗng.

Vinh Vương tức giận, không tin vào tai mình: "Người nói cái gì?" Giọng bắt đầu thay đổi nhưng hắn chưa phát hiện ra.

Đại Trưởng Công Chúa Chân Định nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn giọng nói từng chữ: "Con trai ngươi mới là người không biết sinh, những năm qua đều là Uyển Dư thay hắn chịu tội."

Vinh Vương trố mắt chết lặng, tưởng như bị ai đó bóp nghẹt cổ.

Giờ phút này, bất kể là người của Vinh Vương phủ hay là người của Tạ gia đều đồng loạt tròn mắt ngạc nhiên, lại chớp mắt lần nữa, suýt chút thì muốn chòi lỗ tai, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm thì kinh hãi cực kỳ.

Thẩm Khắc Kỷ, người vẫn luôn im lặng bấy giờ máu dồn lên não, hắn ta vừa bất ngờ vừa nhục nhã nhìn A Ngư chằm chằm.

Thấy ánh mắt của hắn ta, Đại Trưởng Công Chúa Chân Định giậ giữn dùng quải trượng chỉ thẳng vào mặt hắn ta nói: "Có phải ngươi đang nghĩ là Uyển Ngư mách lẻo với ta không. Nếu không phải nha đầu này buột miệng thì ta cũng không biết mấy năm nay con bé lại chịu nhiều uất ức như vậy."

Đại Trưởng Công Chúa Chân Định vung quải trượng lên đánh vào người Thẩm Khắc Kỷ, sức khỏe lão thái thái vẫn rất tốt, thường không cần dùng đến quải trượng. Hôm nay là do bà ấy cố tình mang đến để tiện đánh người.

"Bà già này sống lâu như vậy nhưng cũng chưa từng thấy qua loại người nào như ngươi. Chẳng qua căn bệnh này cũng không phải do ngươi muốn, nhưng ngươi biết rõ bản thân có bệnh, vì thanh danh của mình mà cưới vợ hại đời người ta. Lại còn vô liêm sỉ hắt nước bẩn lên người thê tử ngươi. Thật biết cách khiến cho ta được mở mang tầm mắt ha. Sao lại có kẻ trơ trẽn như ngươi vậy cơ chứ."




Thẩm Khắc Kỷ đau không dám hé răng cũng không dám tránh né, cúi đầu không nhìn vẻ mặt của những người đang có mặt ở đây, chỉ thấy ai nấy đều cười nhạo hắn ta là tên phế nhân vô dụng.

"Cô mẫu, chắc chắn có sự nhầm lẫn." Vinh Vương Phi xông lên kéo Thẩm Khắc Kỷ ra, lòng như lửa đốt nhìn A Ngư mà nói: "Uyển Như, con mau khuyên nhủ tổ mẫu con đi."

Tới nước này, Vinh Vương Phi còn cố gắng đấu tranh đến cùng, quả thật bà ta vẫn không dám tưởng tượng đến kết quả việc tiết lộ bệnh tình bí mật của con trai.

A Ngư nhìn lên, hai mắt đỏ hoe, ứa nước mắt nói: "Vương Phi, ta mệt rồi, ngày ngày bị người sỉ vả, ta chịu đủ rồi."

Trái tim Đại Trưởng Công Chúa Chân Định như bị dao cứa, một trượng đánh lên người Vinh Vương Phi: "Ngươi đau lòng cho con trai ngươi, không chịu được việc nó bị thiên hạ cười nhạo. Chẳng kẽ Uyển Dung không được cha sinh mẹ dưỡng nên con bé xứng bị thiên hạ chế nhạo vì không biết sinh lại còn ghen tỵ sao? Bản thân không muốn thì đừng đẩy cho người khác, sao các ngươi lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy!"

Vinh Vương Phi gào lên thảm thiết, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, muốn giải thích nhưng lại không biết nói như nào.

Đọc truyện chữ Full