TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 113

“Ai chọc ngươi tức giận đến thế này?” A Ngư buồn cười nhìn Tử Tô đang tức giận bừng bừng.

Tử Tô đặt một đ ĩa cam vàng lên bàn, thở hổn hển nói: "Đám người bên Tường Vân Uyển khoe khoang di nương các nàng được sủng ái. Nói cái gì mà Thế Tử thưởng cho không ít đồ bổ để Nguyễn di nương bồi bổ cơ thể thật tốt, sớm sinh đứa nhỏ. Đúng là mất hết quy củ, ngài là chính thất, nàng ta chỉ là di nương mà dám qua mặt ngài sao."

A Ngư cầm một quả cam lên, hơi mỉm cười. Nếu Nguyễn Mộ Tình có thể mang thai, điều đó có nghĩa là màu mũ trên đầu Thẩm Khắc Kỷ chắc chắn đã thay đổi.

“Chủ tử, ngài không tức giận sao?” Tử Tô còn tức giận hơn người trong cuộc.

“Có phải ngày đầu tiên ngươi biết trong phủ không có quy củ đâu.” A Ngư hờ hững nói.

Tử Tô tức giận đến mức nắm chặt tay, muốn khuyên chủ tử đừng tức giận với Thế Tử, như thế chỉ đẩy người xa hơn thôi, nhưng nghĩ đến Thế Tử làm ra những chuyện kia, nàng ấy cảm thấy thật ghê tởm, nên không mở miệng khuyên được.

A Ngư nhét mấy miếng cam đã bóc vỏ vào miệng nàng ấy: "Tiểu cô nương tức giận cái gì, không muốn có nếp nhăn thì đừng có tức giận, bên kia không sống dễ chịu được mấy ngày nữa đâu."

Tử Tô chớp mắt, không biết trong đầu nghĩ cái gì mà bật cười tươi rói.

Nguyễn Mộ Tình bên kia nhẫn nhịn vì muốn sinh một đứa trẻ mập mạp, đồng thời nghĩ cách khôi phục thanh danh cho mình và Thẩm Khắc Kỷ.

Vinh Vương phủ cũng nâng Tạ Uyển Dư trong tay, một mặt vì muốn mượn lực từ Tạ gia, một mặt khác cũng là vì thanh danh.

Bây giờ thanh danh của Vinh Vương phủ đã nát bét, còn Tạ Uyển Dư thì ngược lại, nàng có tình có nghĩa, khoan dung độ lượng, hiền lương thục đức... Thanh danh tốt của một mình nàng có thể giúp nâng cả Vinh Vương phủ lên theo.

Nhưng nếu nàng có thể khôi phục thanh danh cho Vinh Vương phủ, hỗ trợ Thẩm Khắc Kỷ vươn l3n đỉnh cao, địa vị của Tạ Uyển Dư còn có thể cao hơn không?

Tuyệt đối không có khả năng!

Nguyễn Mộ Tình trốn trong màn trướng, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, nàng ta viết ra tất cả những điều quan trọng ở thời hiện đại trong đầu mình bằng chữ giản thể, trí nhớ tốt không bằng một cây bút.

Bên trong hầu hết là một số câu nói và thi từ ca phú nổi tiếng. Cảm ơn cha mẹ đã bắt nàng ta học thuộc thơ Đường và thơ Tống khi còn nhỏ, nàng ta đã thuộc lòng rất nhiều những án văn thơ vang danh qua các thời kỳ. Đáng tiếc là không có nhiều bài về sự vươn lên trong thầm lặng, nhưng cũng có một ít, trong đó có bài "Thấm Viên Xuân - Tuyết".

Nàng ta định đưa bài này cho Thẩm Khắc Kỷ dùng, giúp rửa sạch thanh danh của hắn ta, người tài giỏi có thể được mọi người tha thứ. Có tài tử nào trong đời không có mấy vấn đề nam nữ không sạch sẽ, nhưng họ vẫn được tôn sùng và ghi tên vào sách sử.

Cho đến ngày hôm nay, Nguyễn Mộ Tình cũng phải thừa nhận rằng Thẩm Khắc Kỷ có lỗi rất nhiều với Tạ Uyển Dư. Nhưng có thể nói, cuối cùng, trong tình yêu, kẻ không được yêu chính là kẻ thứ ba, Thẩm Khắc Kỷ không yêu Tạ Uyển Dư, tại sao nàng còn yêu đơn phương không tay, tự hại mình và hại người khác.

Nguyễn Mộ Tình dùng bút lông chép lại bài thơ, càng đọc càng cảm thấy hài lòng. Dựa vào bài thơ này, Thẩm Khắc Kỷ chắc chắn sẽ có được tiếng thơm biết vượt qua khó khăn, dù sao hắn ta cũng không phải phạm tội ác tày trời gì, chỉ có một sai sót nhỏ trong sinh hoạt cá nhân thôi.

Khi Thẩm Khắc Kỷ đến, Nguyễn Mộ Tình kéo hắn ta vào thư phòng, kiêu ngạo chỉ vào bàn đọc sách.

Thẩm Khắc Kỷ nhìn kỹ hơn, hai mắt càng ngày càng mở lớn, phát sáng lấp lánh, rồi đột nhiên nhíu mày: "Tần Hoàng Hán Vũ là ai? Đường Tông Tống Tổ, là muốn nói đến vị hoàng đế nào thời Đường? Ta chưa bao giờ nghe đến Thành Cát Tư Hãn kiêu ngạo một đời."

Mí mắt Nguyễn Mộ Tình giật giật, cười lảng tránh: "Ta bịa chuyện viết thôi, để cho thuận miệng ấy mà, Thành Cát Tư Hãn này là dựa vào thoại bản đọc được, ta không hiểu nhiều về lịch sử, chàng thay vào đó bằng mấy vị hoàng đế văn thao võ lược và có công lao lớn đi."

Thẩm Khắc Kỷ đã quen với việc nàng ta thỉnh thoảng nói mấy câu hoặc từ ngữ làm người khác hoảng sợ, nên hắn ta không nghĩ nhiều, trên đời này có một loại người được đấng trên cao phù hộ, chẳng hạn như Mộ Tình. Một số người vò đầu bứt tai cũng chẳng nghĩ nổi ra một bài thơ đàng hoàng, nhưng nàng ta chỉ cần lóe lên suy nghĩ là đã có thể nói ra một câu làm mọi người vỗ tay tán thưởng.

Thẩm Khắc Kỷ than thở cười nói: "Vậy ta đành vụng về sửa lại một chút, khí thế của bài thơ này thật mạnh mẽ, nam tử còn chưa chắc có thể làm ra được, một cô nương yếu ớt như nàng mà có lòng dạ rộng rãi như vậy, thật làm ta tự trách không bằng."

Nguyễn Mộ Tình chỉ cười rồi hỏi lại: "Chàng nghĩ xem, nếu dâng bài này lên bệ hạ thì bệ hạ có vui không?"

Thẩm Khắc Kỷ cười đáp: “Nàng ca ngợi bệ hạ như vậy, làm sao bệ hạ không vui cho được.”

Đương kim hoàng đế có chút thích đao to búa lớn, thích nghe lời a dua nịnh nọt.

"Vậy chàng dâng lên cho bệ hạ đi."

Thẩm Khắc Kỷ dừng một chút, nghe lời nàng ta nói có chút không đúng, hắn ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi lại: "Ta?"

Nguyễn Mộ Tình vòng tay ôm eo hắn ta, dựa vào trong ngực hắn ta nói: "Phục Lễ, của ta chính là của chàng, chàng tốt thì ta mới tốt được, ta không muốn chàng buồn rầu uất ức, ta thích dáng vẻ tự tin và bình tĩnh của chàng."

Thẩm Khắc Kỷ rung động dữ dội, hai mắt đấu tranh mãnh liệt, chậm rãi ôm lấy nàng ta.

Nửa năm qua, người dân trong kinh thành đều háo hức hóng chuyện bát quái của Vinh Vương phủ, làm phong phú cuộc sống tẻ nhạt của bọn họ. Gần cuối năm, Vinh Vương phủ lại xảy ra một sự kiện lớn làm mọi người ngạc nhiên, nhưng lần này là chuyện tốt, cũng làm người ta thấy tiếc.

Thẩm Khắc Kỷ dùng một bài thơ "Thấm Viên Xuân - Tuyết" dỗ hoàng đế vui vẻ cực kỳ, sau đó còn làm tiếp một bài phú "Mai" giản dị mang ý nghĩa sâu xa làm mọi người không khỏi khiếp sợ. Đúng là làm người khác phải lau mắt nhìn lại.

Cùng lúc đó, Nguyễn Mộ Tình lấy ra một bài thơ "Thanh Bình Điệu" ca ngợi vẻ đẹp của Lưu Hoàng Hậu, khi được Lưu Hoàng Hậu triệu vào trong cung, nàng ta dùng những phương pháp chăm sóc sắc đẹp thời hiện đại để làm Lưu Hoàng Hậu vui mừng mà hào phóng ban thưởng.

Sau khi nhận được sự khen ngợi của Hoàng Hậu, thanh danh của hai người rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Người có tài luôn được người khác ngưỡng mộ.

Nếm được quả ngọt, tác phẩm của hai người càng ngày càng nhiều, nhưng ít có tác phẩm nào trọn vẹn, chỉ vài ba câu ngẫu nhiên rất hay nhưng cũng đủ dùng.

Tâm trạng Vinh Vương và Vinh Vương Phi tốt lên theo từng ngày, Vinh Vương Phi hiếm khi nhìn Nguyễn Mộ Tình với ánh mắt hiền lành.

A Ngư lạnh lùng nhìn người một nhà từ trên xuống dưới đang vừa lòng đắc ý, cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp giới hạn của đám người này.

Cười đi, bây giờ cười bao nhiêu, sau này sẽ khổ sở mà khóc bấy nhiêu.

A Ngư chạm vào ba quyển sách trên đầu gối của mình, đó là những bài thơ kinh điển của các thời đại trức mà nàng lặng lẽ chép lại, những thi từ hay câu nói Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình viết đều nằm trong này, thật là khéo. Sách của nàng đã viết tên tác giả, sau này nàng sẽ tặng ba quyển sách này cho ba vị đại nho, chỉ nói đây là sách cổ chép thi từ mà nàng tình cờ tìm được, có một số thi từ bị thiếu sót, nhờ bọn họ xem xét và bổ sung, mở rộng cho mọi người và xin được giữ bí mật.

Nàng đợi đến ngày xảy ra tranh cãi đó, đôi phu thê kia sẽ giải thích sự trùng hợp này như thế nào. Danh dự văn nhân yếu ớt nhất, nhưng một khi bị vấy bẩn, sẽ không bao giờ được rửa sạch.

Trước khi bọn họ lật xe, nàng phải nhảy ra khỏi xe trước, để không gặp phải rắc rối, nghĩ mà vẫn có chút không nỡ nha!

Đọc truyện chữ Full