Nguyễn Mộ Tình đang vui vẻ bị dáng vẻ khinh thường người khác chán ghét này mà bùng lên tức giận. Đời trước, nữ nhân kia cũng như thế này, ỷ vào xuất thân tốt, con mắt sinh ra để trên đầu, dù phát hiện nàng ta đang theo đuổi người đó, nàng cũng chỉ từ trên cao nhìn xuống, đánh giá nàng ta một chút, rồi phát ra tiếng cười chế nhạo không rõ ràng, sau đó bỏ đi, bỏ đi! Thà nàng ta bị mắng, bị bắt dừng lại còn cảm thấy tốt hơn bị làm lơ như vậy.
Nguyễn Mộ Tình nghiến răng nghiến lợi, nàng ta không tin Tạ Uyển Dư không hận mình, nàng chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thôi, có lẽ lúc này trong lòng nàng đang nghĩ cách ăn tươi nuốt sống nàng ta ấy chứ.
Nhìn phao cá không nhúc nhích, Nguyễn Mộ Tình cười nói: "Bên ngoài nhiều khách như vậy, sao Thế Tử Phi lại ở đây mà không ra chiêu đãi khách khứa?"
A Ngư lạnh lùng nhìn nàng một cái: "Ta có cần giải thích cho ngươi không? Ngươi là Thế Tử Phi hay ta là Thế Tử Phi?"
“Tỳ thiếp vô ý mạo phạm đến Thế Tử Phi, mong Thế Tử Phi tha tội.”
Nguyễn Mộ Tình sợ tới mức quỳ trên tuyết:
“Tỳ thiếp vừa để Tiểu Điệp đi lấy cây trâm cài tóc cửu châu, là Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho tỳ thiếp tiến cung lần trước, trâm cài đó vô cùng lộng lẫy, tỳ thiếp thấy nó chỉ xứng với Thế Tử Phi. Tỳ thiếp vẫn luôn muốn tự mình đưa cho Thế Tử Phi, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp, mới vừa rồi tỳ thiếp chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện, nhưng lại ăn nói vụng về va chạm Thế Tử Phi, mong Thế Tử Phi tha tội.”
A Ngư chặc lưỡi, đến tận đây khoe khoang với nàng cơ đấy, nàng thản nhiên đáp một câu: "Chúc mừng Nguyễn di nương có duyên với Hoàng Hậu nương nương."
Dù sao thì bọn họ cũng đều yêu đương vụng trộm, gian díu mập mờ mà ra, sao không cùng chung chí hướng chứ?
Lưu Hậu vốn là cháu dâu của lão hoàng đế, cũng không biết hai người cấu kết thế nào mà mười năm trước, trượng phu trước của Lưu Hậu, cháu trai của hoàng đế Thôi Đại Lang bắt gian hai người trên giường, lão hoàng đế còn bị Thôi Đại Lang đánh cho một trận, đánh một nửa mới phát hiện người mình đang đánh là hoàng đế cữu cữu.
Cả kinh thành náo động! Sau đó, chuyện phát triển vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Lưu Hầu vào am ni cô, nửa năm sau lại vào cung làm tần phi, Thôi Đại Lang xấu hổ và tức giận đoạn tuyệt quan hệ, mẹ của Thôi Đại Lang là Trưởng Công Chúa Định Nghi cũng bị tức chết.
Nhưng điều đó hoàn toàn không cản trở con đường lên mây của Lưu Hậu, bà ta từ vị trí tần phi trở thành quý phi trong vòng ba năm. Ngay sau đó, Hoàng Hậu qua đời một cách khó hiểu, Lưu Hậu một bước l3n đỉnh cao.
Nguyễn Mộ Tình giương mắt liếc A Ngư, cảm thấy mình có nhìn chút ghen tị và hâm mộ trong mắt nàng, nàng ta cẩn thận mím lại khóe miệng đang cong lên: "Là nhờ phúc của Thế Tử."
Giọng nói có chút run run, cái lạnh xuyên qua tầng y phục dày, hơi lạnh của bông tuyết từng chút từng chút thấm vào người, nhưng Nguyễn Mộ Tình không đứng dậy, không bỏ được đứa nhỏ thì sẽ không bắt được sói. Nàng ta muốn mọi người nhìn thấy cảnh mình bị phạt quỳ trên nền tuyết.
Thanh danh của Tạ Uyển Dư quá tốt, cách tốt nhất để nàng ta và Thẩm Khắc Kỷ trở mình là bôi đen thanh danh của Tạ Uyển Dư, muốn hủy thanh danh của một nữ nhân, nói khó cũng khó, mà nói dễ thì cũng dễ.
A Ngư cong môi: "Ngươi đang khoe khoang với ta sao?"
Nguyễn Mộ Tình vội vàng nói: "Thế Tử Phi hiểu lầm rồi ạ."
"Có phải ngươi cảm thấy rất đắc ý không, đắc ý vì mình đã hoàn toàn có được Thẩm Khắc Kỷ."
A Ngư nâng cằm Nguyễn Mộ Tình lên: "Tiểu cô nương, ngươi cho rằng có được nam nhân là có được tất cả sao? Ngươi cảm thấy mình là tâm can bảo bối của hắn ta, nhưng hắn ta sẽ vì ngươi mà chống lại ta sao? Ví dụ như..."
Ánh mắt A Ngư rơi xuống bụng nàng ta, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nếu ta muốn ôm con của ngươi nuôi, ngươi cảm thấy hắn ta có phản đối không, hắn ta có thể phản đối được không? Thậm chí là… bỏ mẹ giữ con?"
Sắc mặt Nguyễn Mộ Tình trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trên đầu như có sấm sét nổ vang, nàng ta ôm bụng theo bản năng, đứng dậy lùi về phía sau: “Ngươi đừng có mơ!”
Đây là con của nàng ta, nàng ta vất vả khổ sở mang thai mười tháng, liều mạng để sinh con, kết quả lại cho không người khác, còn có thể bị giế t chết trên giường sinh.
Khả năng xảy ra điều đó cũng không nhỏ!
Không, không thể được, nàng ta tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
A Ngư bật cười chế giễu, khinh thường liếc nhìn nàng ta một cái, lười biếng xoa xoa con mèo sư tử trong tay: “Nếu ngươi không tin, thì cứ chờ xem, ngươi cần phải cố gắng hơn nữa, một lần hoài thai đã sinh được con trai nha."
Nguyễn Mộ Tình rùng mình, toàn thân lạnh run, cái lạnh từ sâu trong tận xương tủy. Đột nhiên, ánh mắt của Nguyễn Mộ Tình rơi vào trong hồ nước, trong lòng nảy ra một ý tưởng điên rồ, nàng ta liếc nhìn A Ngư đang ngồi chơi với con mèo bên bờ hồ, rồi lại nhìn xung quanh một lượt, không có ai cả.
“Thế Tử Phi tha mạng.”
Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ chạy tới, trong khoảnh khắc A Ngư quay đầu, bắt gặp ánh mắt hung ác của nàng ta.
Nguyễn Mộ Tình đã đẩy mạnh nàng một cái!
"Dừng tay!"
"Cẩn thận!"
Có giọng nói đột ngột vang lên khiến Nguyễn Mộ Tình giật mình hoảng hốt, nàng ta nhìn lên và thấy một nhóm quý phụ nhân đứng bên kia hồ, nàng ta cũng nhìn thấy Tiểu Điệp đang đứng trong một góc.
Càng làm nàng tức đến muốn rách cả mí mắt là A Ngư bị đẩy, tưởng đâu nguy hiểm đến mức rơi xuống hồ, lại chật vật bám được vào thân cây cổ thụ bên cạnh, ổn định cơ thể.
A Ngư quay lưng về phía nhóm người kia, cong môi mỉm cười với Nguyễn Mộ Tình đã sợ đến mức mất hồn mất vía.
Đầu Nguyễn Mộ Tình ong lên một tiếng kinh hoàng, nàng ta bị trúng kế rồi!