Quả nhiên là khiến người ta không biết đánh giá như thế nào mới tốt, nhớ tới Tạ Uyển Dư hồng nhan mất sớm, thì thổn thức không thôi.
Nghe nói người Tạ gia muốn dời mộ về quê, lần lượt làm lễ truy điệu, không biết là thật tâm hay nịnh nọt.
Năm đó hài cốt của phụ tử Tạ thị được chôn cất qua loa ở biên quan, sau đó được mấy vị tướng lĩnh lặng lẽ chuyển đến quê nhà ở Tứ Dương.
Mà thi cốt của người thân ở Kinh Thành năm đó bị vứt bỏ ở bãi tha ma, là một người bạn tốt đã mạo hiểm lén lút an táng. Cao Lỗi hỏi thăm xung quanh, rốt cục tìm được chỗ chôn cốt, sau khi thỉnh ra cùng với thi cốt của Tạ Uyển Dư thì chuyển về quê nhà ở Tứ Dương.
Linh cữu của Đại Trưởng Công Chúa Chân Định cũng được đưa đi cùng, dù sao bà ấy cũng là tôn đại trưởng công chúa, mặc dù sau khi chết không thể theo lệ cũ tiến vào lăng công chúa, nhưng cũng an táng bên cạnh lăng mộ công chúa, miễn cưỡng giữ lại thể diện cuối cùng. Lần này cùng nhau dời đi, nghĩ đến, Đại Trưởng Công Chúa Chân Định cũng càng muốn được an táng chung một chỗ với trượng phu và con cháu.
Vụ án Tạ gia được tân hoàng xét xử lại, đã rửa sạch oan tình, khôi phục danh dự. Tân hoàng kính trọng công lao chống lại Đột Quyết của phụ tử Tề Quốc Công, cũng có ý dùng thiên kim mua cốt, khôi phục tước vị của Tạ gia, đồng thời ra lệnh cho quan phủ địa phương ở Tứ Dương tổ chức hoành tráng chuyện di dời mộ phần về quê.
Lưu thị bị xử theo pháp luật, một nhà Thẩm Khắc Kỷ bị coi là nịnh thần phải chịu trách nhiệm, nên giết thì giết nên lưu đày thì lưu đày.
“Tặc lão thiên, người tốt sao lại không sống lâu.” Một hán tử tráng niên mắt hổ rưng rưng, Tạ thị hiển hách một thời cũng tuyệt hậu.
Hốc mắt Cao Lỗi cũng có chút ướt át, mấy đời Tạ thị đều máu đổ về biên cương bảo vệ quốc gia, kết quả lại bị hôn quân yêu hậu gài bẫy thông địch b án nước, cả nhà bị diệt.
Nhìn đoàn người đưa tiễn từ xa, Cao Lỗi nhớ tới năm đó, một trận đại hồng thủy đã cuốn trôi hết tất cả, hắn ta trở thành người tị nạn vô gia cư. Trên đường chạy nạn hắn ta sợ hãi bất an, ngay cả ngủ cũng mở to một con mắt, chỉ sợ bị đồng bạn đói bụng không có gì ăn lại coi như hắn ta như là dê kéo hai chân vào trong góc.
Trong lòng run sợ, hắn ta theo dòng người chạy nạn đi tới thành Tứ Dương, chịu đựng cơn đói khát cồn cào lo lắng xếp hàng trước chậu cháo của Tạ gia. Tạ lão Quốc Công chết trận trên sa trường, Tạ gia giúp linh hồn họ được về nhà, thấy người tị nạn khó khăn, đã dựng lều cháo để cứu trợ.
Nhưng còn chưa nhận được cháo, hắn ta đã đói đến ngất đi, trong lúc mơ màng, hắn ta suy nghĩ, bọn họ có thể đem hắn ta trở thành người chết mà ném vào bãi tha ma hay không, hắn ta đã gặp qua rất nhiều rất nhiều người cũng ngã xuống như hắn ta vậy, còn chưa chết đã bị kéo đi, sau đó thì thật sự chết.
“Có phải hắn ta bị bệnh hay không, các ngươi đi xem một chút.”
Hắn ta được uống cháo gạo ngọt ngào, vết thương mưng mủ trên người cũng được xử lý qua, có người nói cho hắn ta biết, là đại cô nương Tạ gia cứu hắn ta.
Về sau, hắn ta vào Tạ gia làm gia đinh, dần dần từ gia đinh biến thành hộ vệ, lại trở thành thân vệ, vài năm sau may mắn được phái đến bên cạnh đại công tử dốc sức.
Cao Lỗi siết chặt tay, khớp xương kêu răng rắc, thân là thân vệ lại không thể cứu Quốc Công gia và mấy vị công tử.
Ngày đó cửu tử nhất sinh, chỉ chạy ra năm người, hiện giờ chỉ còn lại có hai người bọn họ.
May mắn thay, bọn họ sống sót, có thể vì Tạ thị sửa lại án sai giải tội, an ủi kinh hồn những người đã khuất ở trên trời.