Nhan Gia Dục bốn tuổi mất cha, theo mẫu thân Nhan Lục thị nương tựa vào ngoại tổ Lục phủ, hai mẹ con ở lại Lục phủ. Sau khi phụ hiếu thì bị định hôn sự với nhị công tử Lục gia Lục Minh Viễn lớn hơn nàng bốn tuổi. Năm sau, Nhan Lục thị buồn bực không vui vì trượng phu mất nhất thời nghĩ không thông, nhảy xuống hồ để tìm trượng phu đã mất.
Nhan Gia Dục trở thành cô nhi không phụ mẫu, nhìn bề ngoài, Lục gia đối với ngoại tôn nữ rất thương tiếc, đãi ngộ không khác gì địch nữ của Lục gia. Nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật ăn nhờ ở đậu, những lời đàm tiếu khiến tính tình Nhan Gia Dục càng trở nên nhạy cảm yếu ớt, chỉ có không ngừng tự nói với chính mình, lớn lên nàng phải gả cho nhị biểu ca Lục Minh Viễn, Lục phủ chính là nhà của nàng.
Cho nên khi nàng vô tình phát hiện dường như Lục Minh Viễn có quan hệ mập mờ An vương phủ Tấn Dương quận chúa, nàng giả vờ cái gì cũng không biết, cũng không dám đi chứng thực.
Động tác vuốt v e con mèo dừng lại một chút, khóe miệng A Ngư khẽ nhếch lên.
Tấn Dương quận chúa là minh châu trên tay phu phụ An vương, mà An vương là vương gia nắm giữ quyền lực trong tay, cưới Tấn Dương quận chúa có thể nói là một bước lên trời.
Ngược lại Nhan Gia Dục, thân thể yếu ớt nhiều bệnh lại không cha không mẹ không thế lực, chỉ có tài sản khổng lồ và Tuyên Bình Hầu tước là có thể lấy được, trước đây đã đưa vào kho nhà Lục phủ. Sau này với thân thể của nàng cũng chưa chắc có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử, vô tử chính là công dã tràng, vả lại một hư đầu tước vị không quan trọng bằng thực lực.
Vì vậy, chất độc mãn tính đã tới, Nhan Gia Dục vừa bệnh chết, tất nhiên hôn sự sẽ không tồn tại, tài phú mấy thế hệ của Nhân gia cũng có thể danh chính ngôn thuận ở lại Lục gia.
Tính toán thật tốt, lại suýt chút nữa bị hủy hoại bởi trái tim xuân sắc của Tấn Dương quận chúa. Nếu Nhan Gia Dục thật sự vào phủ Lục hoàng tử, chưa nói chuyện nàng bị hạ độc rất có khả năng sẽ bị ngự y phát hiện, chính là của hồi môn lúc xuất giá, Lục phủ làm sao lấy ra được thậm chí không nỡ lấy ra, người ngoài không biết Nhan thị giàu có đến mức nào, nhưng cũng biết gia tài của Nhan gia chắc chắn không ít. Nếu Lục phủ không chuẩn bị một phần đồ cưới phong phú, sẽ không tránh khỏi tai tiếng ăn chặn.
Thế nhưng đó cũng chỉ là báo động giả, A Ngư sờ cần cổ bóng loáng nhẵn nhụi, trong lòng Nhan Gia Dục nghĩ quẩn đã tự sát, sẽ không khiến người ta suy nghĩ hơn là chết vì bệnh.
A Ngư đang suy nghĩ lung tung, một lúc sau thì cảm thấy buồn ngủ, thân thể này thật sự quá yếu. Vừa tỉnh lại, đã là một canh giờ sau, A Ngư cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút.
Tống nãi nương nói Bách ma ma người bên cạnh đại phu nhân tự mình đưa lễ vật đến bồi tội thay Lục Nhược Linh.
A Ngư nhìn một chút, một cây sâm trăm năm tuổi, một bình hoa hòa điền bạch ngọc, ra tay rất hào phóng. Mỗi lần Lục Nhược Linh bắt nạt nguyên chủ, Bách thị đều chu đáo nhận lỗi, lần lượt ra tay đều rất phi thường, ai mà không nói Đại phu tốt bụng, lịch sự.
Nhưng nhà mẹ đẻ Bách thị đã sớm xuống cấp cũng không có bao nhiêu của hồi môn, mà Lục thị tuy là thế gia trăm năm, nhưng gia tài đã mất đi bảy tám phần trong trận tiến Nam vào bốn mươi năm trước, dựa vào việc âm thầm cầm đồ khó khăn lắm mới duy trì thể diện thế gia. Sau khi kết thân với Nhan gia, rốt cục cũng không cần cầm đồ sống qua ngày, ăn cổ phần danh nghĩa của Nhan gia.
Đây đều là những thứ khi còn bé một lão bộc Nhan gia nói cho nàng biết, còn nói cho nàng biết, Lục gia cầm trăm vạn gia tài của Nhan gia, nàng không phải ăn nhờ ở đậu, nàng có thể an tâm thoải mái ở Lục phủ. Sau đó, người này không thấy đâu nữa, hạ nhân Nhan gia hết người này đến người khác biến mất không dấu vết.
Lòng tham không đáy, có lẽ cũng chỉ như vậy.
Một lát sau bà vú họ Tống bưng thuốc nóng lên, vẻ mặt vẫn như thường, không có một tia chột dạ. Lần đầu tiên đau lòng, lần thứ hai không nén được xấu hổ đau đớn... Dần dần cũng quen rồi. Không ngừng thôi miên chính mình, một mình cô nương cô đơn liều lĩnh sống như vậy, đoàn tụ với Hầu gia phu nhân chưa chắc không phải chuyện tốt, sau khi nói chuyện một lúc lâu, chính nàng cũng tin như vậy.
A Ngư tiện tay nhận lấy, đang muốn uống, Tiểu Ngoan nhào tới, vô tình làm đổ chén thuốc.
A Ngư khẽ kêu lên một tiếng, búng đầu Tiểu Ngoan: “Vật nhỏ này, xem chuyện tốt mà ngươi làm.”
Tống nãi nương: “Tiểu tử này bị chiều hư, may mắn là thuốc này không nóng, nếu không thì đã xảy ra chuyện, cô nương phải lập quy củ cho nó.”
Dường như Tiểu Ngoan biết là đang nói mình, chạy thẳng ra ngoài.
Tống nãi nương buồn cười: “Tính tình cũng không nhỏ.” Gọi nha hoàn hầu hạ A Ngư thay xiêm y, lại sai người đi sắc thuốc khác.
A Ngư mỉm cười nói: “Nhũ mẫu cũng đi thay xiêm y đi.”
Tống nãi nương cúi đầu nhìn vạt áo mình bị nước thuốc văng trúng, nói một tiếng được, rồi lui ra thay quần áo.
Bà ta trở lại phòng mình rồi khóa cửa trái lại, cầm chìa khóa mở tủ quần áo, mở ngăn bí mật, lấy một cái hộp gỗ ra, rồi lại dùng một chìa khóa khác mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ đặt một cái bình sứ nhỏ hoa văn màu xanh nền trắng, cùng với một xấp giấy đã cắt nhỏ.
Tống nãi nương mở bình sứ ra, chuẩn bị đổ một ít ra giấy rồi gói lại, đợi lát nữa phải dùng, bà ta không dám mang thuốc theo bên người, lỡ như bị người nhặt được, vậy thì không tốt.
Đúng vào lúc này, một con mèo béo từ trên nóc tủ quần áo nhào xuống.
Tống nãi nương sợ hãi kêu lên một tiếng, đưa tay chắn ở trước mắt theo bản năng, bình sứ nhỏ vỡ vụn theo âm thanh đó, để lại trên mặt đất những mảnh bột phấn.
Tiểu Ngoan linh hoạt mượn lực từ trên vai bà vú họ Tống nhảy xuống, tò mò ngửi ngửi, chân sau ngồi xổm xuống, tiểu lên đó.
Tống nãi nương biến sắc, duỗi chân định đá, Tiểu Ngoan kêu meo một tiếng rồi bỏ chạy, vội vàng kêu lên.
“Ma ma, làm sao vậy?” Tiểu nha hoàn ở bên ngoài nghe được động tĩnh vội vàng hỏi.
Trong lòng bà vú họ Tống hoảng hốt: “Không có việc gì, là Tiểu Ngoan chạy vào trong phòng ta quậy phá.” Nhanh chóng lấy chân cọ cọ, đá những cục bột độc kia vào trong góc, bà vú họ Tống trừng mắt nhìn Tiểu Ngoan ngồi xổm trên kệ, cố nhịn sự ghê tởm nhặt mảnh sứ vỡ vụn dính đầy nước tiểu mèo lên.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Ngoan nhanh chóng chạy ra ngoài.