Lương Y Đồng chỉ ngồi lại Vân uyển một lúc rồi rời đi. Nàng cũng chỉ ở nhờ Dự Vương phủ, may mắn được Dự Vương thương tiếc nên ngày tháng ở đây mới tốt hơn một chút, tất nhiên là nàng không có lập trường yêu cầu Dự Vương đối xử tốt với Trịnh Hiểu Nhã.
Những gì Lương Y Đồng có thể làm cũng chỉ là nhờ người mua một ít mứt hoa quả, còn mua thêm chút lê để Trịnh Hiểu Nhã làm nước uống, có thể trị ho. Buổi sáng ngày hôm sau, nàng liền mang đi tặng Trịnh Hiểu Nhã.
Khi thấy nàng lại tới, Trịnh Hiểu Nhã hơi ngẩn ra một chút. Sau khi nhìn đến mứt hoa quả trong tay nàng thì lại càng không nói nên lời.
Lương Y Đồng cười nói: "Biểu tình của tỷ sao vậy? Chẳng lẽ có chút đồ này mà đã bị ta làm cảm động rồi sao? Hôm qua tới, nghe nói chỗ tỷ không có mấy cái này, lại đúng lúc ta nhờ người đi ra ngoài mua đồ nên đã thêm vào. Tỷ giữ lại từ từ ăn đi, ta còn chờ tỷ mau chóng khỏe lại để đi Hộ Quốc tự với ta đó."
Trịnh Hiểu Nhã cũng không từ chối. Với cái giao tình này, đẩy tới đẩy lui cũng chẳng để làm gì, nàng liền nói Thanh Hà nhận lấy, cười nói: "Lần sau tới chơi là được, không cần lãng phí tiền, muội có thể đến nói chuyện với ta là ta đã vui lắm rồi."
Trịnh Hiểu Nhã vẫn chưa hết ho, vừa nói xong câu kia thì lại "khụ khụ" mấy tiếng. Lương Y Đồng cảm thấy tỷ tỷ bị bệnh xong thì gầy đi không ít, càng nghĩ càng cảm thấy nữ nhân hậu viện thật đáng thương.
Nhìn Trịnh Hiểu Nhã, Lương Y Đồng đột nhiên sinh ra một ý niệm, cho dù phu quân tương lai không chê quá khứ của nàng thì nàng cũng không muốn thành thân. Dựa vào nam nhân mà sống, căn bản sẽ không được dài lâu, còn không bằng dựa vào chính mình, chỉ có đồ cầm được trong tay thì mới chân chính thuộc về mình.
Nàng thu hồi ý nghĩ, cười nói: "Cũng không tốn bao nhiêu tiền, trước đó ta bỏ ra chút thời gian vẽ mấy bức tranh, cầm đến tiệm sách bán được vài lượng bạc, cũng đủ để mua cho tỷ vài chục lần mứt."
Thanh Hà nghe vậy thì chớp chớp mắt, "Lương cô nương vẽ tranh cũng có thể bán lấy tiền sao?"
Đôi mắt của Trịnh Hiểu Nhã cũng giật giật, hiển nhiên là nghe ra Lương Y Đồng cố tình nhắc tới chuyện này, cũng không quản Thanh Hà hỏi linh tinh, chỉ cười tủm tỉm lắng nghe.
Biết là Trịnh Hiểu Nhã tinh thông cầm kỳ thi họa, Lương Y Đồng nói: "Đương nhiên rồi, rất nhiều tiệm sách cùng tiệm làm tranh đều thu mua tranh vẽ, ta vẽ không đẹp, cũng không có tiếng tăm nên giá không quá cao, nếu có thể vẽ một bức tốt thì bán được một trăm lượng bạc cũng là bình thường. Hiện giờ có rất nhiều thứ có thể bán lấy tiền, tiệm sách còn thu mua bản chép tay của mấy quyển sách, giá cả cũng không thấp, lúc trước vì kiếm tiền nên ta cũng từng chép một ít."
Lương Y Đồng nói đến đây thì dừng, cười cười chuyển đề tài, "Nhã tỷ tỷ hiện tại cảm thấy thế nào? Sau khi uống thuốc có thấy tốt hơn không?"
Đại khái là vì bị ốm nên thanh âm của Trịnh Hiểu Nhã cũng mềm như bông, "Khá hơn nhiều rồi, muội muội không cần quá lo lắng."
Lương Y Đồng nói: "Vậy là tốt rồi, ta còn phải đi mài mực cho Vương gia, không ngồi thêm với tỷ được nữa, tỷ tỷ nhất định phải uống nhiều nước ấm, lấy sức khỏe làm trọng."
Trịnh Hiểu Nhã cười đáp ứng, sau đó để Thanh Hà tiễn nàng.
...
Khi Lương Y Đồng đến Trúc Du đường thì Dự Vương đã đọc xong quyển sách trên tay, hắn tất nhiên là biết nàng tới Vân uyển, thấy nàng rốt cuộc cũng trở lại thì mới nhướng mi, "Hai ngày nay hôm nào cũng chạy tới Vân uyển, quan hệ với các nàng tốt như vậy à?"
Dự Vương không thừa nhận là hắn ghen, chỉ cảm thấy tiểu cô nương chạy loạn, mới có một chút đã không ở yên. Lương Y Đồng vuốt vuốt chóp mũi, sợ hắn không thích người của Vân uyển, nàng cũng không nói thẳng là có quan hệ tốt với Trịnh Hiểu Nhã, chỉ nói: "Hai ngày nay Nhã tỷ tỷ nhiễm phong hàn, có hơi ho khan, ta mới đi qua nhìn thử."
Dự Vương trực tiếp ngắt lời nàng, "Mắc phong hàn thì gọi đại phu, ngươi đi để làm gì? Lại còn mua mứt hoa quả, lại còn Nhã tỷ tỷ? Quan hệ tốt như vậy à?"
Thanh âm của hắn nhàn nhạt, cũng không biết là có phải đang giận hay không, coi như không giận thì hẳn là cũng có chút khó chịu. Lương Y Đồng nhìn mãi không ra cảm xúc của hắn, chớp chớp mắt, trả lời theo tâm: "Vương gia không muốn ta thân cận với người ở Vân uyển sao?"
"Quên Liễu Chi Mạn rồi sao? Người ở Vân uyển không có kẻ nào là đèn cạn dầu, nếu các nàng muốn đối phó ngươi, ngươi cảm thấy mình sẽ tránh được hết sao?"
Biết là Vương gia nghĩ cho nàng, Lương Y Đồng cũng không cãi lại, chỉ nói: "Nếu Vương gia không hy vọng ta thân cận với các nàng thì về sau ta sẽ chú ý."
Thấy tiểu cô nương cứ như vậy mà thuận theo, Dự Vương đột nhiên có cảm giác đuối lý, hắn ho một tiếng: "Cũng không phải là cấm các ngươi thân cận, ngươi ở trong phủ cũng không có bằng hữu, nếu nhàm chán, muốn đến chỗ các nàng ngồi cũng không phải không thể, để ý một chút là được, đừng có đến mức các nàng nói gì cũng tin."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn đáp ứng, "Vương gia yên tâm đi, ta có phán đoán của chính mình."
Dự Vương cũng không quản nữa, thấy nàng mấy ngày nay đều vẽ tranh, không luyện chữ, hắn mới nhàn nhạt hỏi: "Lúc trước không phải là lấy giấy có chữ viết của ta đi sao, đã luyện chưa?"
Lương Y Đồng đỏ mặt, lúng ta lúng túng cúi đầu, chột dạ nói: "Giấy gì? Vương gia đang nói gì vậy?"
Dự Vương duỗi tay vỗ đầu nàng, "Thật sự cho rằng ta không nhìn thấy à?"
Lương Y Đồng có chút xấu hổ, gương mặt đỏ đến mức nhỏ ra máu, "Ta, ta thấy Vương gia viết đẹp nên mới muốn luyện theo một chút."
Bộ dáng thẹn thùng của nàng cực kỳ hút mắt, vành tai nhỏ cũng trở nên đỏ rực rất đáng yêu, ánh mắt của Dự Vương thâm trầm, tay có chút ngứa, hắn không khống chế được mà duỗi tay nhéo nhẹ tai nàng, thấp giọng nói: "Không trách ngươi."
Lương Y Đồng bị hắn nhéo thì càng đỏ mặt, nhịn không được mà nhỏ giọng: "Vương gia, ta đã là đại cô nương rồi.
Ngụ ý là nhắc nhở hắn đừng coi nàng như tiểu hài tử mà vuốt ve xo.a nắn, nhưng Dự Vương chỉ nhướng mi, "Thật sự lớn rồi hẵng nói lời này."
Lương Y Đồng chỉ cảm thấy chữ "lớn" trong miệng hắn có chút ý vị thâm trường, má nàng lại đỏ lên, nhịn không được mà liếc hắn một cái, ai ngờ lại bị nam nhân vỗ đầu.
Nàng ôm đầu, có chút buồn rầu, cũng không nói gì nữa. Rốt cuộc thì Dự Vương lớn hơn nàng mười hai tuổi, trong mắt hắn, có lẽ nàng căn bản sẽ không lớn nổi.
Dự Vương lại nói: "Muốn viết đẹp thì không phải ngày một ngày hai là có thể được, thật sự muốn luyện thì phải kiên trì mỗi ngày."
Thấy hắn đưa ra lời khuyên thì đôi mắt Lương Y Đồng sáng lên, mềm mại nói: "Ừm, ta sẽ luyện tập thật tốt. Hiện tại Vương gia có bận không? Nếu không bận thì có thể dạy ta viết không. Ta bắt chước chữ của người rất lâu, nhưng vẫn cảm thấy khó viết, đến nay vẫn không viết được."
Tiểu cô nương đã đưa ra yêu cầu rồi thì Dự Vương sao có thể cự tuyệt, hắn nói: "Ngươi ngồi đây viết thử cho ta xem."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn mà ngồi xuống chỗ của hắn, cầm lấy bút của Dự Vương, viết xuống giấy hai chữ. Hai chữ này của nàng, kỳ thật cũng không xấu, ngay ngắn đẹp đẽ, Lương Y Đồng lại không hài lòng. Hiện giờ nàng cực kỳ thích chữ của Dự Vương, rất muốn viết được chữ đầy khí thế như hắn.
Chữ của hắn, mỗi nét đều đầy khí thế, nàng viết ra thì lại mềm mại như bông. Dự Vương nói: "Ngồi thẳng lên, cánh tay để xa mặt bàn chút, khi viết thì dùng thêm lực."
Lương Y Đồng thử, sau khi viết ra vẫn có cảm giác mềm như bông, Dự Vương liền đi tới phía sau nàng, cầm lấy tay phải của nàng. Tay của hắn trực tiếp bao bọc bàn tay nhỏ của nàng, cơ hồ là ôm cả người nàng vào trong lòng, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy nếu lui về sau một chút sẽ dán vào ngực hắn.
Nàng có chút không được tự nhiên, nghe thấy hắn thấp giọng nói nàng phải chăm chú một chút thì mới vội thu hồi suy nghĩ. Hắn dạy cực kỳ nghiêm túc, nắm lấy tay nàng viết hai lần, lại nói thêm về kỹ xảo, Lương Y Đồng ghi nhớ mọi thứ trong lòng, khi bắt đầu viết thì thực sự có chút khác biệt.
Nàng cong cong môi, trong mắt đầy ý cười, "Đa tạ Vương gia dạy dỗ."
Dự Vương nói: "Tự luyện nhiều một chút."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, ngày thứ hai liền quang minh chính đại mà mang giấy bút tới thư phòng, ai ngờ Dự Vương còn đưa cho nàng một quyển binh thư chính tay hắn chép cho nàng viết theo.
Lương Y Đồng vui mừng mà cảm ơn, coi như bảo bối mà ôm vào trong lòng.
***
Không biết là do thuốc hay lê có tác dụng, ba ngày sau, Trịnh Hiểu Nhã liền khỏi bệnh. Còn Lương nãi nãi thì vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp, ba ngày nay Lương Y Đồng không đi học, trong lòng có chút lo lắng.
Đến ngày thứ tư, nàng tới Vân uyển thương lượng với Trịnh Hiểu Nhã về chuyện đi Hộ Quốc tự cầu phúc. Trịnh Hiểu Nhã nói lúc nào đi cũng được, miễn là được Vương gia cho phép.
Sau khi từ Vân uyển trở về, Lương Y Đồng liền nói với Dự Vương: "Nhã tỷ tỷ muốn đi cùng ta, nhưng sợ người không đồng ý mới để ta tới hỏi thử, Vương gia cho phép tỷ ấy xuất phủ được không?"
Ấn tượng duy nhất của Dự Vương về Trịnh Hiểu Nhã là nàng khá an phận. Vân uyển có bốn mỹ nhân, ngoại trừ Trịnh Hiểu Nhã thì những người còn lại đều đã tới trước mặt hắn tạo cảm giác tồn tại rồi. Thấy Lương Y Đồng còn rất thích nàng, hắn cũng không ngăn cản các nàng giao hảo, chỉ nói: "Nàng muốn đi thì đi, Vương phủ cũng không phải chốn lao tù, về sau muốn xuất phủ không cần hỏi ta."
Ở trong mắt Dự Vương, sự tồn tại của Trịnh Hiểu Nhã cũng chỉ là người mà Thái hậu ban thường mà thôi, chưa gây họa thì hắn cũng không tiện đuổi khỏi phủ. Nếu nàng an phận, hắn cũng lười quản.
Cho rằng Lương Y Đồng ở trong phủ có chút buồn nên mới muốn ra ngoài một chút, Dự Vương cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò nàng chú ý an toàn, sau đó để Tiêu Lĩnh an bài một ít thị vệ đi cùng nàng.
Kỳ thật Lương Y Đồng rất chờ mong chuyến đi ra ngoài này. Cho tới bây giờ, khi nhớ tới Dự Vương từng bị thương ở bụng, nàng vẫn có chút kinh hãi. Ngoài xin một ít bùa bình an, nàng còn muốn thành tâm cảm tạ Bồ Tát một chút, nàng cảm thấy là nàng được thần linh che chở nên mới có cơ hội trọng sinh như vậy. Ngoài những thứ này ra, tất nhiên là muốn dụ rắn ra khỏi hang, đã đến lúc ăn miếng trả miếng rồi.
Trong Lương phủ, Tống thị đã như ý nguyện mà nghe được tin tức của Lương Y Đồng, biết nàng hiện giờ đang hầu hạ bên cạnh Dự Vương, còn rất được sủng ái, Tống thị lập tức tính toán.
Khi Tống thị tặng Lương Y Đồng cho Tam Hoàng tử, chính là muốn nàng mất mạng, ai ngờ nàng lại tránh được một kiếp, còn đến bên cạnh Dự Vương.
Tống thị nhìn Lương Y Đồng lớn lên, tất nhiên hiểu rõ nha đầu này không hề thành thật như vẻ ngụy trang bên ngoài. Tống thị luôn cảm thấy tiểu tiện nhân kia nhất định sẽ trở về trả thù mình, so với việc chờ nàng cường đại hơn, không bằng sớm ấn chết nàng.
Đã nhiều ngày nay, Tống thị vẫn cho người nhìn chằm chằm động tĩnh của Dự Vương phủ. Khi Lương Y Đồng xuất phủ, Tống thị lập tức biết được tin tức. Nghe nói đi theo nàng còn có năm sáu tên thị vệ, đôi mắt Tống thị lóe lên, sợ là càng lâu nàng sẽ càng được sủng ái, đến lúc đó sẽ càng khó diệt trừ. Bà ta cắn răng, thấp giọng phân phó ma ma vài câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 35
Chương 35