TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 41

Dưới sự an ủi của Dự Vương, thân thể run rẩy của Lương Y Đồng dần dần khôi phục bình thường. Đúng lúc này, thị vệ đột nhiên nói: " Trong hộp có một tờ giấy."

Thị vệ đứng nhặt mấy khối thịt trên đất lên bỏ vào trong hộp thì mới phát hiện tờ giấy bỏ trong hộp. Tờ giấy dính không ít máu, bên trên còn có mấy chữ. Sau khi nhìn kỹ mới phát hiện, mấy chữ kia là dùng máu để viết, là ba chữ: " Chờ chết đi." 

Thị vệ nhìn mấy chữ viết bằng máu này, không khỏi run lên một chút.

Lương Y Đồng nghe thấy có giấy thì không khỏi ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Dự Vương, biết rõ tờ giấy này viết cho nàng, thấp giọng nói: "Viết cái gì? Cho ta nhìn thử." Thấy thần sắc thị vệ không dúng, Dự Vương liền lấy tay che mắt của tiểu cô nương, đè chặt tiểu cô nương trong lòng mình, thấp giọng nói: "Nghe một chút là được, không cần xem."

Dự Vương một tay che mắt nàng, một tay ra hiệu cho Thị vệ đến gần chút, sau khi thấy ba chữ viết bằng máu kia đôi mắt trở lên thâm trầm, hắn nói với tiểu cô nương trong lòng: "Tất cả đều là máu, chữ viết trở lên mơ hồ, nhìn không rõ."

Lương Y Đồng dựa vào trong lòng hắn, đôi mắt bị che lại, bởi vì nhìn không được nên các giác quan cũng nhạy bén hơn một chút, thậm chí còn cảm nhận được vết chai mỏng trên tay nam nhân. Nàng ngoan ngoãn không nhúc nhích, hoảng loạn trong lòng cũng không cánh mà bay, dường như chỉ cần có hắn thì nàng sẽ không phải lo lắng.

Dự Vương nói xong liền để thị vệ bỏ tờ giấy vào hộp, hắn rũ mắt nói với tiểu cô nương: "Chắc là mấy lời cảnh cáo thôi, không cần để ý tới."

Lương Y Đồng tất nhiên cũng đoán ra được là hắn không muốn cho nàng xem, khẳng định là không phải lời hay ý đẹp gì, nàng cũng không phải cố chấp muốn xem. Thị vệ đem cái hộp đi chôn, Lương Y Đồng không đành lòng, không hề ngẩng đầu. Lúc này, nàng mới nói với Dự Vương: "Nha hoàn vừa rồi nhất định là chạy chưa xa."

Dự vương phân phó một tiếng, thị vệ lập tức đi tìm. Lương Y Đồng không nhịn được, lại suy tư một chút, nha đầu này lấy thân phận của Tuyết Mai để đưa lễ vật cho nàng, vậy nhất định biết Tuyết Mai là nha hoàn của nàng. Ngày mai mới thực sự là sinh thần của nàng, đối phương lại biết thói quen chúc mừng sớm này, có thể thấy được là rất quen thuộc với nàng. Trong đầu Lương Y Đồng trực tiếp hiện lên Tống thị.

Lương Y Thiến mất đi sự trong sạch, còn phải gả cho thổ phỉ, với sự yêu thương Tống thị dành cho Lương Y Thiến, bà ta nhất định sẽ trả thù. Trên thực tế, Lương Y Đồng cũng đang chờ các nàng phản kích, nhưng suốt một tháng này vẫn chưa thấy có động tĩnh, ai mà ngờ lại lựa chọn trước sinh thần của nàng một ngày để ra tay. 

Biết rõ chuyện hôm nay không thể không liên quan đến các nàng, Lương Y Đồng lại nói: "Nha hoàn kia nhất định là người của Lương phủ! Để Thị vệ tới gần Lương Phủ xem thử đi."

Nghĩ đến Tuyết Mai cùng Tuyết Trản, Lương Y Đồng lại lo lắng, sợ rằng Tống thị sẽ liên lụy người vô tội, xuống tay với các nàng. Tuyết Trản còn tốt, hiện tại nàng đã vào Lâm Giang Hầu Phủ, Tống thị khẳng định là không thể duỗi tay dài như vậy, chỉ có Tuyết Mai là vẫn ở trong hẻm nhỏ kia. Cũng không biết Tuyết Mai có xảy ra chuyện gì không? 

Lúc trước Lương Y Đồng giao cho Tuyết Mai ba việc. Một là liên hệ với Tuyết Trản, hai là thu mua đại nha hoàn bên người Tống thị cùng Lương Y Thiến, ba là thuê một cái tiểu viện, để nàng dẫn người nhà cùng vào đó ở, sau đó mua thêm mười tên thủ hạ, để chuẩn bị cho bất kể tình huống nào có thể xảy ra.

Chỉ là trong một tháng này, nàng chỉ gặp qua Tuyết Mai một lần, chỉ nói rằng mọi chuyện đã tiến hành thỏa đáng nhưng nàng rốt cuộc có dọn đi hay không lại không nói đến, nếu mà không dọn đi, lại bị Tống thị tra ra được, Lương Y Đồng vừa nghĩ đến đã rét run cả người. 

Nghĩ Tống thị đưa đến chỉ là một con mèo con không liên quan đến Tuyết Mai, Lương Y Đồng mới hơi bình tĩnh chút. 

Nàng nói với Dự Vương: " Vương gia trở về dùng bữa sáng đi, ta đi ra ngoài tìm Tuyết Mai nhỡ đâu nàng ấy xảy ra chuyện gì." 

"Sợ liên lụy đến nàng ta sao?"

Lương Y Đông gật đầu, " Ừm, nha hoàn vừa rồi lấy danh nghĩa của Tuyết Mai để đưa lễ vật sinh thần cho ta nên ta mới nhận."

Nghe đến mấy chữ lễ vật sinh thần, Dự Vương nhíu mi: " Không phải mai mới là sinh thần sao?" Chẳng lẽ hắn nhớ lầm? Thấy hắn vậy mà biết sinh thần của nàng, Lương Y Đồng hơi giật mình, nói: " Đúng là ngày mai mới là sinh thần nhưng nha hoàn luôn chúc mừng cho ta vào ngày hôm nay. Nha hoàn kia có thể nói ra sự tồn tại của Tuyết Mai, chắc chắn là biết quan hệ của chúng ta rất tốt, nếu như bọn họ tìm được Tuyết Mai, sẽ không chừng xuống tay với nàng ấy."  

Thấy tiểu cô nương bất an mà nắm ngón tay, Dự Vương nói: " ta đi với ngươi."

Lương Y Đồng lắc lắc đầu: " Người còn chưa ăn sáng, mau trở về dùng đi, nếu người không yên tâm thì cứ để vài thị vệ đi theo ta là được."

Dự Vương lại chỉ xoa đầu nàng, quay đầu nói với thị vệ: " chuẩn bị xe ngựa." Thấy hắn kiên trì, Lương Y Đồng vô cùng cảm động, thực sự muốn hắn ôm thêm cái nữa, nhưng bây giờ ý trí của nàng đã trở về, cũng ngại không dám bổ nhào vào lòng hắn.

Thị về chuẩn bị xe ngựa xong, hai người đang chuẩn bị lên xe ngựa thì lại thấy Tuyết Mai cũng Tuyết Trản đi tới. Tuy các nàng đã đội mũ che mặt nhưng Lương Y Đồng vừa liếc mắt đã nhận ra. Lương Y Đồng quan sát hai người bọn họ, thấp thỏm bất an trong lòng cuối cùng cũng biến mất, lúc này mới phát hiện phía sau hai người còn có hai người nam tử trẻ tuổi đi theo. 

Nhìn thấy Lương Y Đồng đứng ngoài phủ, Tuyết Mai và Tuyết Trản vội vàng bước tới, " Cô nương, sao người lại đứng ở đây?"

Lương Y Đồng quan sát hai nàng một chút, thấy các nàng vẫn ổn thì trong lòng mới hoàn toàn nhẹ nhõm, "vào phủ rồi nói." Tuyết Mai nhìn lướt qua Dự Vương, kéo Tuyết Trản hành lễ. 

Dự Vương nói: " không cần đa lễ."

Lương Y Đồng kéo các nàng lên, lúc này mới nhìn về phía Dự Vương: " Vương Gia, người về dùng bữa sáng trước đi, xong việc ta sẽ đến mài mực cho người." 

Dự Vương đang đứng bên cạnh nàng, nghe vậy thì xoa nhẹ đầu nàng một cái, thấp giọng nói: "không cần lo lắng, bận việc của ngươi là được, chuyện cái hộp không cần nghĩ nhiều, nếu sợ thì tới Trúc Du đường tìm ta, đừng tự mình dọa mình, hiểu không?"

Biểu tình của hắn vô cùng ôn nhu, sự quan tâm cũng từ đáy mắt mà tràn ra, Lương Y Đồng lập tức nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu, theo bản năng cọ cọ, " Ừm, người trở về cũng không vội làm việc gì, ăn bữa sáng trước rồi làm sau."

Dự Vương véo nhẹ mũi nàng, coi như là đồng ý. Tuyết Mai cùng Tuyết Trản nhìn động tác của bọn họ, không khỏi liếc nhau mấy cái, trong mắt hoàn toàn khiếp sợ.

Chờ Dự Vương vào trong, Tuyết Mai cùng Tuyết Trản mới theo Lương Y Đồng đi vào Vương phủ. Khi còn đứng ngoài phủ, trên mặt Tuyết Trản hiện rõ biểu tình muốn nói lại thôi, Tuyết Mai lắc lắc đầu với nàng, Tuyết Trản mới không nói gì.

Lương Y Đồng hỏi: " Hai người đã sớm hẹn nhau hôm nay đến đây sao? Còn nữa người đi theo sau các ngươi là ai? Thủ hạ mới mua ah?"

Tuyết Mai lên tiếng: " Ừm, tháng trước chúng nô tỳ đã hẹn với nhau là hôm nay tới mừng sinh thần của người, đây chính là hai trong số thủ hạ mà cô nương nói nô tt mua, nô tỳ sợ gặp chuyện ngoài ý muốn nên đã mang theo hai người, bọn họ có thân thủ tốt nhất trong đám người kia."

Đôi mắt Lương Y Đồng giật giật, hỏi thử một chút: " Các ngươi bị tập kích phải không?"

Tuyết Mai giật mình, " sao cô nương lại biết?"

Lương Y Đồng kể lại chuyện lúc sáng, trên mặt Tuyết Trản lập tức lộ sự chán ghét, "nhất định là do Tống thị làm, chỉ có bà ta mới thích cảnh cáo người khác như vậy."

Năm Lương Y Đồng sinh thần mười tuổi, Tống Trần Khang tặng cho nàng một con thỏ màu trắng tuyết. Tiểu bạch thỏ rất đáng yêu, Lương Y Đồng vô cùng yêu thích, nhưng nuôi được vài ngày lại đột nhiên biến mất, nàng thực sự thương tâm muốn chết.

Nàng lại không biết, con thỏ kia bị nha hoàn của Tống thị bắt đi. Sinh thần của Lương Y Thiến và Lương Y Đồng rất gần nhau, vào sinh thần của nữ nhi bà ta, Tống Trần Khang chỉ tặng một cái bút, vậy mà đến sinh thần của Lương Y Đồng lại tặng một tiểu bạch thỏ đáng yêu.

Thấy nữ nhi nhốt mình trong phòng khóc mấy ngày, Tống thị lại càng thêm chán ghét Lương Y Đồng, lập tức sai người đi đánh chết con thỏ, còn bảo nha hoàn đặt thi thể trước chỗ ở của Lương Y Đồng.

Lúc ấy, Tuyết Trản đúng lúc ở trong viện giặt quần áo, nha hoàn kia vừa giời đi thì nàng mang chôn con thỏ đi, sau đó chỉ nói với Lương Y Đồng là con thỏ đi lạc rồi.

Cho đến giờ phút này Tuyết Trản mới nói ra chân tướng. Nghe Tuyết Trản nói xong Lương Y Đồng cũng không khiếp sợ chút nào. Sự tàn ác của Tống thị nàng đã sớm nhìn thấu toàn bộ.

Một màn hôm nay, Tống thị chẳng qua muốn nàng buồn nôn một chút, khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên, sau này bà ta nhất định còn có chuẩn bị.

Tuyết Mai cũng nói về chuyện mình bị tập kích.

Trước đó Lương Y Đồng phân phó nàng thuê một cái viện tử, lại mua thêm mười thủ hạ. Nàng rất nhanh đã mua xong, Lương Y Đồng lại nói nàng cùng người nhà đến đó ở. Khi đó nàng không hề nghĩ rằng cô nương sợ Tống thị trả thù nên kêu các nàng dọn đi, chỉ nghĩ cô nương muốn nhà các nàng canh chừng đám thủ hạ kia. 

Phụ mẫu của Tuyết Mai vẫn còn sống, phía trên có một ca ca, phía dưới có một đệ đệ. Sở dĩ năm đó nàng vào Vũ An Hầu Phủ làm nha hoàn vì trong nhà xảy ra chuyện. Khi đó ca ca ở trên phố bán trà, khi tiểu thiếu gia Tống phủ đến uống, ca ca không cẩn thận đổ trà lên y phục của người nọ, tiểu thiếu gia kia thiếu chút nữa đã cho hộ vệ đánh chết ca ca nàng.

Phụ mẫu của Tuyết Mai đau khổ cầu xin, hắn ta lại không thèm để ý, chỉ nói giao cho hắn ta một trăm lượng bạc bồi thường thì hắn ta sẽ thả người. Bọn họ nào có nhiều bạc như vậy, lại sợ Tống tiểu thiếu gia ỷ thế hiếp người, chỉ đành bán nhà đi.

Khi phụ thân nàng dọn đến bến tàu để kiếm tiền, vì quá mệt nhọc nên không cẩn thận ngã gãy chân. Ca ca nằm trên giường thoi thóp, phía dưới lại có đệ đệ gào khóc đòi ăn, trong nhà thật sự không còn gì, Tuyết Mai mới vào Vũ An Hầu phủ.

Khi nàng ở bên người Lương Y Đồng, mẫu thân lại bị bệnh, vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẫu thân mà đệ đệ nàng cũng muốn bán thân làm gã sai vặt, nhờ Lương Y Đồng giúp đỡ nên nhà họ mới sống qua sóng gió. Trong nhà thật sự quá nghèo, ca ca lại mãi không có thê tử, cũng là cô nương nhà nàng giúp đỡ chút tiền hỏi cưới.

Tuy rằng đối với Lương Y Đồng mà nói, mấy đồng bạc đó chỉ là hai bức tranh, nhưng đối với một nhà Tuyết Mai, đó chính là tiền cứu mạng. Nghe nói Lương Y Đồng muốn bọn họ giúp đỡ chăm sóc tiểu viện, bọn họ hoàn toàn không nói đến lời thứ hai, lập tức dọn đến.

Cũng may vừa dọn nhà xong, Tống thị liền phái người tới bắt Tuyết Mai. Hàng xóm tốt bụng nói việc này cho Tuyết Mai biết, Tuyết Mai liền cẩn thận hơn, trong khoảng thời gian này không để người nnh ra cửa, khi thật sự bất đắc dĩ cần ra ngoài thì luôn mang theo hai thủ hạ.

Hôm qua, người của Tống thị rốt cuộc cũng nghe ngóng được chỗ ở mới của Tuyết Mai, lập tức cho bốn, năm hộ về tới muốn chém chân tay nàng, ai ngờ trong viện lại có mười mấy tay tên sai đám hộ vệ kia chỉ có thể chạy trối chết.

Lương Y Đồng không hề biết, kỳ thực hôm nay Tống thị muốn cắt mười ngón tay cùng mười ngón chân của Tuyết Mai đưa cho nàng làm lễ vật sinh thần, nhưng mà nhân thủ không đủ, lại sợ nếu tập kích lần nữa, Tuyết Mai sẽ có thêm phòng bị, sự tình mà loạn lên sẽ đến tận tai quan phủ, bà ta mới tạm thời đổi mục tiêu thành một còn mèo.

Tuyết Trản cắn răng nói: " Tống thị không có nhân tính như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!"

Nàng nói xong lời này, trong phòng nhất thời trầm mặc. Nếu trời cao có thể đánh chết toàn bộ kẻ ác, chỉ sợ trên đời này cũng không có nhiều kẻ đi làm chuyện ác như vậy.

Tuyết Mai nói: " Tống thị ác độc như vậy, cho dù trời cao tha cho bà ta, thì cũng có một ngày bb ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng. 

Không nói mấy chuyện không vui này nữa, chúng ta tới chức mừng sinh thần cho cô nương, phải làm cho cô nương vui vẻ mới đúng.

Tuyết Mai tính tình dịu dàng, thanh âm cũng mềm mềm nhu nhu, tuy rằng bình thường nhìn rất ôn hòa, bộ dáng hiền lành, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại vô cùng đáng tin cậy. Mấy lần Tống thị tính kê Lương Y Đồng thất bại, hơn phân nửa đều là công lao của Tuyết Mai.

Tuyết Trản sờ sờ chóp mũi không nói thêm nữa.

Lương Y Đồng cười nói: " Các người có thể cùng nhau đến đây ta đã rất vui rồi."

Tuyết Mai cùng Tuyết Trản không chỉ luộc trứng gà cho nàng, Tuyết Mai còn làm một đôi giày. Tuyết Trản không có kiên nhẫn với kim chỉ, liền dứt khoát mua điểm tâm mà Lương Y Đồng thích tới đây.

Trong tiểu viện truyền ra tiếng cười.

Tuyết Mai cầm trứng gà lăn lăn trên đầu Lương Y Đồng, một là cầu tiêu tai, mong thân thể nàng an khang, hai là cầu cho nàng tuổi mới tiền tài cuồn cuộn.

Lương Y Đồng ngoan ngoãn không động đậy, Nàng đã lớn hơn, sớm đã không còn tin cái này, nhưng thấy trong mắt Tuyết Mai cùng Tuyết Trản đầy sự chúc phúc, đáy lòng nàng mềm hẳn đi. Nàng ở trước mặt hai người họ, ăn quả trứng gà, lại dặn dò hai người phải cẩn thận, chú ý an toàn.

Trước khi tiễn các nàng đi, Lương Y Đồng phân phó một ít việc, sau đó tự mình đưa các nàng ra khỏi Dự Vương phủ, rồi mới đi đến Trúc Du đường.

Khi nàng đến, Dự Vương đã thay ra triều phục, hắn mặc một thân y phục cưỡi ngựa đỏ tía, cả người có vẻ quý giá dị thường, khi nhìn thấy Lương Y Đồng, hắn vẫy vẫy tay với tiểu cô nương.

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, bởi vì là lần đầu nhìn thấy Dự Vương mặc y phục cưỡi ngựa, con mắt nàng không thể dời đi, chỉ cảm thấy hắn quá thành thục, sao lại dễ nhìn hơn cả ngày thường vậy chứ?

Lương Y Đồng nỗ lực mà khống chế bản thân, lúc này mới không chảy nước miếng, nàng chậm dãi đi tới trước mặt hắn, khi ngẩng đầu lên thì nam nhân liề véo mùi nàng: " Tiễn người đi rồi à?"

Lương Y Đồng cong cong môi, ngoan ngoãn gật đầu: " Tiễn đi rồi."

Thấy nàng còn cười được, Dự Vương mới hơi yên tâm một chút, thấp giọng nói: " Chuyện của Tống thị ngươi không cần quan tâm, ta sẽ cho người đi giải quyết, chuyện hôm nay đừng để ở trong lòng, hiểu không?"

Lương Y Đồng gật đầu rồi lắc đầu, " Ta không để ở trong lòng, nhưng mà, chuyện của Tống thị ta sẽ tự mình ra tay, chút việc nhỏ này nào đáng để Vương Gia động thủ? Ta dù sao cũng trưởng thành rồi, nếu ngay cả việc này cũng không giải quyết được, sao có thể xứng đáng ở bên cạnh người?"

Cho dù biết câu " ở bên cạnh người" của nàng không có ý như hắn nghĩ, trong lòng Dự Vương vẫn dâng lên một cỗ nhiệt ý khó mà đè nén, cuối cùng hắn cũng chỉ đưa tay bóp khuôn mặt của nàng, thấp giọng nói, " Được, ngươi giải quyết cũng được, nhưng khi gặp khó khăn thì phải nói với ta."

Lương Y Đồng kiên định, "Vương gia yên tâm đi, nếu thực sự có phiền toái thì ta sẽ không khách khí mà nhờ người."

Trong mắt Dự Vương cũng mang theo ý cười, " Đi thôi, ta đưa ngươi đến một nơi."

Lương Y Đông chớp chớp mắt, có chút không hiểu, hôm nay không mài mực sao? Hắn không cần làm việc à?

Dự Vương nhàn nhạt giải thích, "Vốn muốn ngày mai đưa ngươi đi, nhưng không phải có thói quen chúc mừng vào hôm nay sao? Vậy thì hôm nay đi."

Thấy Vương Gia thật sự chúc mừng sinh thần cho mình, con mắt Lương Y Đồng lập tức tràn đầy vui vẻ, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, như là phản chiếu bầu trời sao.

Thấy tiểu cô nương ngây ngốc mà nhìn chằm chằm mình, đôi mắt to tròn không có chút phản ứng, trong lòng Dự Vương dâng lên ý tứ trêu đùa, hắn hơi nhướng mày, " Không muốn đi à? Vậy quên đi."

Đôi mắt đen láy của Lương Y Đồng mở đến tròn xoe, đôi tay nhỏ kéo ống tay áo hắn, "Muốn đi, muốn đi."

Dự Vương hơi nhếch môi, búng nhẹ lên trán nàng một cái, " Vào trong thay y phục đi."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, Dự Vương kiên nhẫn giải thích, " Hôm nay thời tiết không tồi, dứt khoát đưa ngươi đi cưỡi ngựa, muốn cưỡi thì vào trong thay y phục."

Lương Y Đồng từ nhỏ tới lớn chưa từng cưỡi ngựa, đương nhiên là muốn. Nàng vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, vui mừng mà đi vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy bộ y phục kiểu nữ ở trên giường.

Y phục màu đỏ rực, Lương Y Đồng còn chưa bao giờ mặc màu này, chỉ cảm thấy quá diễm lệ. Nhưng lúc này nàng không quản nữa, sợ Dụ Vương chờ sốt ruột thì sẽ không đưa nàng đi nữa, nàng liền cởi y phục trên người, khi chỉ còn lại một cái yếm thì má nàng có chút đỏ lên.

Lúc này mới nghĩ đến Dự Vương còn ở bên ngoài, biết là hắn sẽ không tiến vào, trong lòng nàng mới ổn định hơn chút, đỏ mặt mặc đồ vào.

Giờ phút này, Dự Vương đứng ở gian ngoài chờ, khi nghe thấy âm thanh thay đồ của tiểu cô nương thì đôi mắt hắn trở lên thâm trầm, sợ rằng sự ẩn nhẫn nhiều ngày qua sẽ sụp đổ trong gang tấc, hắn liền đi ra ngoài chờ nàng. Chỉ còn một tháng nữa là đến năm mới, tuy rằng cách sinh thần tiếp theo của nàng hơi xa, nhưng cũng có thế coi là đại cô nương rồi.

Lương Y Đồng cũng không hề biết thứ chờ đợi nàng sau một tháng nữa là gì, giờ phút này chỉ vô cùng vui mừng. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng được cưỡi ngựa, y phục kiểu này đương nhiên cũng là lần đầu mặc, bởi vì chất liệu thoải mái, kiểu dáng phù hợp, khi mặc vào cũng không cảm thấy không được tự nhiên.

Nàng thay đồ xong thì gấp y phục của mình lại, đặt ở đầu giường, sau đó mới vui vẻ chạy ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân đứng trong sân.

Thiếu nữ một thân y phục đỏ rực càng làm nổi bật nước ra trắng sáng. Nàng căn bản không biết bản thân đẹp đến nhường nào, nên đương nhiên cũng không hiểu, ở trong mắt Dự Vương, nàng chính là phong cảnh mỹ lệ nhất thiên hạ. Khi nhìn nàng, ánh mắt hắn nhu hòa hơn hẳn.

Lúc này, thị vệ đã kéo một con ngựa tới. Đây là một con thiên lý mã thượng đẳng, đôi mắt sáng ngời có thần, lông trên người trắng hơn cả tuyết, nhìn vô cùng đẹp. Lương Y Đồng vừa thấy nó thì đôi mắt đã sáng lấp lánh.

Thấy nàng đã hoàn toàn quên đi chuyện con mèo, trong lòng Dự Vương cũng nhẹ nhõm hơn. Để tiểu cô nương đánh giá một lát, sau đó mới để nàng thử vuốt ve đầu ngựa. Thấy chủ nhân thân cận với nàng như vậy, trên người nàng còn có khí tức của chủ nhân, con ngựa không chút bài xích nàng, còn ngẩng đầu, thân mật mà kêu một tiếng.

Chờ nàng chơi đủ rồi, Dự Vương mới nói: " Có thể trèo lên không?"

Lương Y Đồng có chút căng thẳng, thử thăm dò nói, " Ta thử một chút."

Nàng không cao hơn con ngựa bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải nhờ Dự Vương giúp leo lên. Vì là lần đầu cưỡi ngựa nên trong mắt nàng còn có chút khẩn trương, sợ rằng con ngựa không nghe lời đột nhiên chạy đi.

Dự Vương cũng xoay người lên ngựa trực tiếp ngồi phía sau nàng.

Hai người dựa gần như vậy, cúi đầu một cái là hắn có thể hôn lên sợi tóc mềm mại của tiểu cô nương. Hắn duỗi tay kéo dây cương, thuận thế ôm lấy tiểu cô nương, " Nếu thấy sợ thì có thể dựa vào trong lòng ta."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, nhích lại gần trong lòng hắn. Cho dù đã coi hắn như huynh trưởng, nàng vẫn có chút xấu hổ, trên má cũng lặng lẽ hiện lên vài vệt màu hồng.

Chỉ cảm thấy, hình như gần đây tiếp xúc thân mật có chút nhiều.

Đọc truyện chữ Full