Xe ngựa đi trên đường, bất tri bất giác đã đến Hoàng cung. Lương Y Đồng là lần đầu vào cung, sau khi đi qua ngọ môn, lập tức bị khung cảnh nguy nga lộng lẫy chốn cung đình làm chấn động. Sức mạnh của Hoàng quyền khiến cho nàng theo bản năng cúi thấp đầu, đi theo người của Thái hậu đến Từ Ninh cung.
Dọc trên đường đi Lương Y Đồng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại xem mình đã đắc tội Tam Công chúa lúc nào. Nghĩ mãi cũng không đoán được sao Tam Công chúa lại nhắm vào mình. Chẳng lẽ là vì Hoàng thượng ban thưởng cho nàng nên Tam Công chúa nổi lòng ghen ghét? Hay là không thích nhìn Dự Vương thương tiếc nàng?
Khi đi đến Từ Ninh cung, nàng hơi thu hồi tâm tư, cung nữ thông báo xong thì mới để Lương Y Đồng đi vào. Nàng từ đầu đến cuối đều rũ mắt, khi vào đến điện thì lập tức quỳ xuống.
Biết là đang yếu thế, nàng quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu ba cái, nhẹ nhàng nói: "Dân nữ Lương Y Đồng bái kiến Thái hậu nương nương."
Tam Công chúa vừa rồi luôn miệng nói nàng là nô tỳ, Thái hậu còn cho rằng Lương Y Đồng chỉ là một nha hoàn được Dự Vương trọng dụng nên đám thị vệ mới che chở. Nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương, Thái hậu lại ngẩn ra một chút.
Tiểu cô nương này ngũ quan thật sự quá mức non nớt, thậm chí còn có vẻ chưa tới mười bốn, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, khi cung kính quỳ xuống thỉnh an, thanh âm cũng mềm oặt, đâu giống bộ dáng biết khi dễ người khác. Huống chi khuôn mặt này cũng quá đẹp, nào giống một nha hoàn?
Trong lúc nhất thời, Thái hậu thậm chí còn cho rằng Tam Công chúa thấy tiểu cô nương này quá đẹp nên mới làm khó người ta. Thái hậu nguyên bản còn có tâm tư đánh chết nàng, lúc này frong lòng lại mềm đi, "Lương Y Đồng, ngươi nói thật cho ai gia nghe, có phải ngươi có oán hận trong lòng nên mới đẩy Tam Công chúa xuống hồ không?"
Lương Y Đồng lại lần nữa dập đầu, khi ngẩng lên thì hốc mắt cũng hơi đỏ.
Nàng nhẫn nhịn không rơi nước mắt, nghẹn ngào trả lời: "Hồi Thái hậu nương nương, Công chúa thân phận tôn quý, là kim chi ngọc diệp, dân nữ lớn như vậy rồi cũng không nghĩ tới có thể may mắn nhìn thấy dung nhan Công chúa, trong lòng vui mừng không kịp, sao có thể hại Công chúa? Sau khi thấy Công chúa trượt chân xuống hồ, dân nữ vội vàng bắt lấy tay Công chúa kéo lên, thật sự không hề đẩy người ấy. Thị vệ đã nói là cung nữ tỷ tỷ đẩy Công chúa, nhưng Công chúa lại không tin, dân nữ thật sự không làm hại Công chúa."
Tiểu cô nương chưa khóc đã vô cùng khiến người nhìn thương tiếc, đầu ngón tay lại luôn run lẩy bẩy, biểu tình bất lực, hiển nhiên là sợ cực kỳ.
Vừa nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Thái hậu liền hiểu, nàng khẳng định không có can đảm đẩy Tam Công chúa xuống hồ. Hành vi cử chỉ của Tam Công chúa hôm nay rất khác thường, nàng ta tới nơi này năn nỉ ỉ ôi hồi lâu, nói là ở trong cung quá buồn chán, muốn đi tìm biểu muội chơi.
Nàng ta thật vất vả xin xuất cung, thế nhưng lại đến Dự Vương phủ. Ngày thường nàng ta nhìn thấy Dự Vương thì như chuột thấy mèo, trốn đi càng xa càng tốt, vô duyên vô cơ, sao lại chạy tới thỉnh an?
Thái hậu cả ngày nhìn đám người trong hậu cung, sớm đã vô cùng phiền chán, hôm nay gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên tâm tư trêu đùa, từ từ hỏi một câu, "Không phải người đẩy thì run cái gì?"
Khuôn mặt Lương Y Đồng có chút thẹn thùng, ngượng ngùng nói: "Dân nữ không phải sợ, dân nữ tin tưởng Thái hậu nương nương nhất định có thể nhìn rõ mọi việc, xử lý công bằng. Dân nữ chỉ là có chút kích động, dân nữ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể nhìn thấy Thái hậu nương nương. Người quả nhiên là giống như trong lời đồn, tài đức vẹn toàn, hòa ái dễ gần giống Quan Âm Bồ Tát vậy. Dân nữ lúc đầu còn tưởng rằng người sẽ trực tiếp đánh chết dân nữ."
Thấy Thái hậu không còn tức giận như ban đầu, Tam Công chúa vội vàng nói: "Hoàng tổ mẫu, người đừng để miệng lưỡi của ta lừa, nàng ta rất có tâm cơ! Lúc trước khi đối diện với con, không chỉ không có chút tôn kính nào, còn dám thái độ với con. Đơn giản là ỷ vào sự yêu thích của Hoàng thúc mà thôi, một nha hoàn ý sủng mà kiêu, ngay cả Công chúa cũng không để trong mắt, nên trực tiếp đánh chết!"
Nhìn thấy bộ dáng gấp không chờ nổi của nàng ta, Thái hậu tất nhiên đã nhìn ra Tam Công chúa muốn mượn tay mình diệt trừ tiểu cô nương này. Thái hậu tuy không thích Dự Vương, nhưng không có nghĩa là thích bị người khác lợi dụng, thấy Tam Công chúa dám ở trước mặt mình chơi trò tâm nhãn, trong lòng Thái hậu có chút không vui.
Lúc này chỉ biếng nhác cảnh cáo: "Sao con lại biết tiểu nha đầu này được Dự Vương yêu thích?"
Bị Thái hậu nhàn nhạt quét mắt, trong lòng Tam Công chúa không khỏi run run, sửng sốt một hồi mới trả lời: "Con, con thấy hạ nhân trong phủ đều rất sợ nàng, mới đoán được."
Thái hậu không nói gì nữa. Tuy nhìn tiểu cô nương này rất thuận mắt, Thái hậu lại không hề quên ý định ban đầu của mình. Gọi người đến là cố ý muốn cảnh cáo Dự Vương, Dự Vương càng sủng ái nàng thì càng phải ra tay. Hắn quyền cao chức trọng, hiển hách nhất thời, phải có người nhắc nhở hắn, làm hắn thanh tỉnh mới được. Hắn dù có lợi hại hơn nữa, nhưng người trong phủ hắn, Thái hậu này chẳng phải muốn động là động hay sao?
Thái hậu nhàn nhạt nói: "Việc hôm nay, ai gia xác thật sẽ xử lý công bằng. Lương Y Đồng, người thân là người của Dự Vương phủ, cho dù không đẩy người, nhưng Tam Công chúa ở trước mặt ngươi xảy ra chuyện, cũng là do người không bảo vệ được chủ tử, tội danh này ngươi có nhận không?"
Lương Y Đồng đã nhìn ra Thái hậu muốn trách phạt nàng, cũng không nói gì, trực tiếp quỷ trên đất, không gật đầu, cũng không dám phản bác.
Thái hậu nói: "Mặc kệ là ai đẩy, Tam Công chúa xảy ra chuyện, các ngươi thân là nô tỳ đều không thể thoái thác tội của mình. Ngươi cùng cung nữ của Tam Công chúa, mỗi người nhận ba mươi đại bản, sinh tử tùy số, kéo xuống đi."
Thái hậu vừa dứt lời đã nghe thấy có thanh âm truyền tới, "Dừng lại!"
Thanh âm trầm thấp, dáng người đĩnh đạc, bộ dáng luôn luôn bình tĩnh, chính là Dự Vương.
Nhìn thấy hắn, Thái hậu không khỏi có chút buồn bực. Theo lý thuyết, thân là sinh mẫu của Hoàng thượng, đáng lý nên được Hoàng thượng tín nhiệm, nhưng mỗi lần có kiến nghị gì đó, Hoàng thượng lại nói Thái hậu không nên can thiệp chuyện triều chính. Ngược lại, hắn vô cùng tín nhiệm Dự Vương, giống như bị Dự Vương hạ cổ vậy, không ít lần vì Dự Vương mà gây sự với bà ta.
Thái hậu có thể không tức giận với Dự Vương sao? Nhìn thấy hắn, Thái hậu lạnh mặt, thấy tiểu Thái giám quả nhiên nghe lời Dự Vương mà dừng động tác thì càng thêm bực bội, "Nàng ta hầu hạ không tốt, theo lý phải phạt! Ai gia đã phân phó, ai dám không nghe? Đánh cho ai gia! Đánh thật mạnh vào! Ai gia xem ai dám cản?"
Thái hậu nguyên bản còn không muốn đánh chết Lương Y Đồng, dù sao thì cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa cập kê. Nhưng lúc này thấy Dự Vương dám tự tiện xông vào, nói cản liền cản, Thái hậu hận đến đỏ mắt.
Tiểu Thái giám bị Thái hậu dọa sợ, vội vàng duỗi tay kéo Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng khi nghe được thanh âm của Dự Vương thì đã nhịn không được mà nhìn về phía hắn.
Giờ phút này Dự Vương vô cùng lạnh nhạt. Hắn đi tới bên cạnh Lương Y Đồng, nói lớn: "Vương phi của bổn Vương, ai dám đánh?"
Khi hai chữ "Vương phi" xuất khẩu, không chỉ có Thái hậu, mà ngay cả Thái giám cung nữ đều ngây ngẩn cả người. Lương Y Đồng cũng vô cùng sửng sốt, thậm chí nàng còn cho rằng mình nghe nhầm, bằng không sao Vương gia lại gọi nàng là Vương phi?
Thái hậu lạnh lùng nhìn thẳng Dự Vương, trong mắt là nồng đậm không vui.
Dự Vương vén y phục, quỳ xuống bên cạnh Lương Y Đồng, hành lễ với Thái hậu, "Thần chưa thông báo đã xông vào, thực sự là thất lễ, mong Thái hậu niệm tình thần lo lắng cho Vương phi, tha thứ cho sự lỗ mãng này."
Thái hậu cười lạnh: "Sao ta lại không biết ngươi từ khi nào có Vương phi?"
Từng câu từng chữ lạnh lẽo của Dự Vương vang vọng trong điện, "Hoàng thượng sớm đã có ý tứ hôn, nhưng vì tuổi nàng ấy còn nhỏ, thần mới nói để từ từ. Dù chưa qua cửa, nàng ấy đã là người mà thần nhận định, cũng chính là Vương phi tương lai. Thái hậu nương nương dùng một câu hầu hạ bất lợi đã muốn trách phạt nàng chỉ sợ là không ổn, mong Thái hậu thu hồi mệnh lệnh!"
Cả người Lương Y Đồng có chút ngây ngốc, nàng chớp chớp mắt, lập tức hiểu được vì sao Dự Vương lại nói như vậy. Hắn rõ ràng là muốn cứu nàng, nếu nàng chỉ là một nô tỳ thì Thái hậu tất nhiên là muốn phạt sao thì phạt, thân phận của nàng mà cao hơn chút thì cho dù Công chúa rơi xuống nước mặt nàng, cũng không có khả năng trách tội lên đầu nàng.
Tuy rằng đã hiểu vì sao Vương gia lại gọi mình là Vương phi, trong lòng Lương Y Đồng lại có chút bồn chồn. Nàng dù sao cũng không phải thật sự là Dự Vương phi, hôm nay hắn nói như vậy, ngày sau còn cưới thê tử như thế nào? Lương Y Đồng tuy cảm động nhưng cũng đầy lo lắng.
Đôi mắt sắc bén của Thái hậu lập tức quét qua Lương Y Đồng, lạnh lùng nhìn kỹ nàng một lát, tiểu cô nương vẫn rũ mi, giữ nguyên bộ dáng ngoan ngoãn.
Thái hậu nói: "Ngươi đã không phải nha hoàn, sao vừa rồi lại không nói rõ?"
Không đợi nàng lên tiếng, Dự Vương liền nói: "Tiểu cô nương da mặt mỏng, sao có thể nguyện ý thừa nhận?"
Tam Công chúa bị màn xoay ngược tình thế này làm cho trở tay không kịp, nghe vậy thì nhịn không được mà nói: "Nàng ta da mặt mỏng? Nếu thật sự mỏng thì sao chưa thành thân đã ở trong Dự Vương phủ?"
Dự Vương lạnh lùng liếc nàng ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo như băng, vừa lướt qua, Tam Công chúa liền như bị điểm huyệt, động cũng không dám động.
Dự Vương nói: "Nàng ấy còn nhỏ đã không còn phụ mẫu, không có nơi đi chốn về, bổn Vương mới thu lưu nàng ấy. Bổn Vương cùng nàng ấy phát sinh tình cảm, vẫn luôn dừng lại đúng lúc, chưa từng vượt qua lễ pháp nửa phân, Tam Công chúa ăn nói cho cẩn thận."
Tam Công chúa đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, nhìn cũng không dám nhìn, vô cùng hối hận vừa rồi lắm miệng. Thân thể nàng ta không chịu khống chế mà run rẩy, cho đến khi Dự Vương dời tầm mắt đi thì mới có cảm giác sống lại.
Thái hậu nhìn qua Lương Y Đồng cùng Dự Vương một vòng, chỉ nhìn ngoại hình, hai người vô cùng xứng đôi, đều đẹp đến khó tả. Nghe thấy Lương Y Đồng không phụ không mẫu, trong lòng Thái hậu lại nhịn không được mà giật giật. Kỳ thật mấy năm nay, Thái hậu cũng vô cùng chú ý việc hôn nhân của Dự Vương.
Khác với Hoàng thượng, Thái hậu không phải là quan tâm Dự Vương, mà là e sợ sẽ có gia tộc mượn sức Dự Vương, trở thành uy hiếp của Hoàng thượng. Mặc kệ là người nhà của Hoàng hậu, Quý phi hay Hiền phi, trong mắt Thái hậu đều không phải lựa chọn tốt, thân phận đều quá cao.
Nếu các nàng thành thân với Dự Vương, có nghĩa là Dự Vương sẽ đứng về phía một Hoàng tử nào đó. Lỡ như Dự Vương có tâm mưu phản, chuyện bức cung thoái vị chính là dễ như trở bàn tay.
Thái hậu vẫn luôn hy vọng Dự Vương cưới một cô nương không có bối cảnh, hiện tại thấy Lương Y Đồng không phụ mẫu, ngay cả nhà cũng không có, trong lòng Thái hậu không khỏi vui sướng, chỉ là giờ phút này phải cưỡng chế cảm xúc lại mà thôi.
Thái hậu lên tiếng: "Thôi, đã là Dự Vương phi tương lai thì sao có thể để ngươi chịu phạt vì Công chúa. Dự Vương lo lắng cho Vương phi mới xông vào, ai gia cũng không trách phạt, đứng cả lên đi."
Thái hậu cũng không hề có ý định phạt Dự Vương. Nếu bây giờ phạt, sẽ để lại ấn tượng không tốt với Hoàng thượng.
Dự Vương kéo Lương Y Đồng đứng lên.
Khi bàn tay được hắn nắm lấy, trong lòng Lương Y Đồng vô cùng ấm áp, căn bản không nói ra được là cảm xúc trong lòng. Nàng vốn tưởng hôm nay dù như thế nào cũng không tránh khỏi cái chết, thế nhưng hắn lại chạy tới đây, giống như chỉ cần hắn có mặt, thế giới của nàng liền trở nên tươi đẹp hơn, không còn cảm giác không có ánh mặt trời.
Vốn tưởng rằng Dự Vương sẽ kéo nàng cáo lui, ai ngờ, Dự Vương nhìn thẳng về phía Tam Công chúa, khiến nàng ta không chịu nổi mà run lên.
Nàng ta không khỏi rụt cổ lại, ngay sau đó nghe thấy Dự Vương lạnh lùng nói: "Công chúa vô cớ xâm nhập Dự Vương phủ thì thôi đi, lúc rơi vào trong hồ cũng là Vương phi cứu ngươi, ngươi không biết tốt xấu còn cắn ngược lại một cái, đó là bất nghĩa. Sau khi hồi cung, ngươi cáo trạng lung tung với Thái hậu, muốn đánh chết Vương phi, đó là bất nhân. Ám vệ nói là cung nữ của ngươi đẩy người xuống nước, ngươi lại nhất quyết không tin, tự phụ bảo thủ như thế, nào có giống với một Công chúa? Nếu không dạy dỗ cho tốt, chỉ sợ ngày sau sẽ mang đến đại họa!"
Thái hậu hơi hắng giọng: "Công chúa cũng là quá tín nhiệm cung nữ bên người nên mới hồ đồ như vậy. Thế này đi, trực tiếp đánh chết cung nữ kia, cấm túc Công chúa nữa, để nàng suy nghĩ cho kỹ!"
Cung nữ bên người Tam Công chúa bị Thái giám che miệng, trực tiếp kéo xuống, muốn xin tha cũng không có cách nào, chỉ đưa mắt mong Công chúa có thể xin tha cho mình. Nhưng khi đối diện với Dự Vương, nửa chữ Tam Công chúa cũng không dám nói, lúng ta lúng túng rũ đôi mắt xuống.
Ai ngờ Dự Vương vẫn chưa hài lòng, nói: "Tam Công chúa chỉ bị cấm túc nửa năm thì cũng hơi nhẹ nhỉ?"
Lúc này, ma ma bên người Thái hậu đến thông báo: "Thái Hậu nương nương. Hiền phi tới."
Hiền phi là sinh mẫu của Tam Công chúa, sau khi nghe nói việc này thì vội vàng chạy tới. Thái hậu đang không biết phải đối phó như thế nào với Dự Vương, cũng tức giận vì Tam Công chúa gây chuyện, nghe thấy Hiền phi tới thì nói: "Tuyên nàng ta vào đi."
Sau khi Hiền phi chạy vào, liền cung kính thỉnh an Thái hậu, lại chào hỏi Dự Vương, sau đó lập tức tát Tam Công chúa một cái, lạnh lùng nói: "Thứ không nên thân này, ngày thường ta dạy dỗ con như thế nào? Đã làm sai còn không mau nhận tội? Ta đúng là phí công nuôi dưỡng con!"
Tam Công chúa vốn bị đau chân, lại ăn thêm một cái tát, lập tức ngã trên mặt đất, trong lòng cực kỳ ủy khuất, nước mắt cũng chảy ra. Nàng ta là vì ai chứ? Còn không phải là thương mẫu phi sao?
Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Hiền phi, trong lòng nàng ta lại lạnh đi, căn bản không dám tranh luận. Tam Công chúa lúng túng nói: "Là con không đúng, con không nên vu oan người ấy, cầu Lục Hoàng thúc tha cho con một lần."
Dự Vương lạnh nhạt nhìn qua, không nói gì.
Hiền phi lúc này mới cười nói với Dự Vương: "Tiểu cô nương ỷ sủng mà kiêu, vô cùng không tốt, sau khi trở về ta sẽ quản giáo con bé thật tốt. Niệm tình tuổi nó còn nhỏ, Vương gia tha thứ cho nó lần này đi."
Dự Vương vẫn lạnh nhạt như cũ, không có ý định đáp lại. Biết là Vương gia muốn xả giận cho mình nên mới có thái độ như thế, trong lòng Lương Y Đồng vô cùng ấm áp. Nhưng Tam Công chúa dù sao cũng là Công chúa, Hiền phi lại là sinh mẫu của Đại Hoàng tử, có thể không dây dưa với bọn họ thì tốt nhất là không dính vào. Lương Y Đồng ít nhiều gì cũng có chút lo lắng, không khỏi kéo nhẹ ống tay áo của Dự Vương.
Dự Vương rũ mắt nhìn tiểu cô nương, thấy nàng khẽ lắc đầu thì thần sắc mới hòa hoãn một chút. Lúc này hắn mới nói với Thái hậu: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, thần cáo lui trước."
Hiền phi cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhõm. Thái hậu xua tay, ngữ khí vô cùng ghét bỏ, "Đi đi."
Dự Vương dẫn theo Lương Y Đồng cáo lui.
Hắn vẫn luôn nắm tay nàng, Lương Y Đồng không khỏi giãy giụa một chút, nhưng nam nhân lại nắm rất chặt, căn bản không có ý định buông ra. Cho rằng chuyện hôm nay khiến hắn lo lắng, Lương Y Đồng cũng không động nữa.
Khi ra ngoài, bọn họ đi qua Thần Võ môn, trên đường gặp được không ít cung nữ thái giám. Mỗi lần cung nhân quỳ xuống hành lễ, Lương Y Đồng đều có chút không được tự nhiên, thấy Dự Vương không có ý tứ nói gì nên nàng cũng không dám ở chỗ này hỏi nhiều.
Dự Vương nắm tay nàng đi một đoạn, thấy tiểu cô nương vẫn rũ mi, bộ dáng vô cùng an tĩnh, Dự Vương mới thấp giọng hỏi một câu, "Bị dọa rồi sao?"
Lương Y Đồng vội vàng lắc đầu, lúc này mới dám nói chuyện với hắn, "Không có, Vương gia, sao người lại tới?"
Dự Vương không hề giấu diếm, "Nhận được tin tức của Tiêu Lĩnh, sợ ngươi ở chỗ Thái hậu gặp chuyện bất lợi nên tới."
Lương Y Đồng gật đầu, khi nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi Thần Võ môn.
Sau khi ngồi lên xe ngựa, Lương Y Đồng mới nhịn không được mà trộm liếc hắn một cái, nghĩ đến lời nói trước đó của hắn, nàng vô cùng cảm động, không khỏi nhỏ giọng nói: "Vương gia, dù người muốn cứu ta, cũng không thể nói như vậy, còn cô nương nào dám gả cho người nữa?"
Dự Vương dù chưa muốn cho cô nương biết tâm ý sớm như vậy, nhưng lúc này cũng không hối hận. Nhìn thấy sự cảm động trong ánh mắt tiểu cô nương, hắn rũ mi, thấp giọng nói: "Không phải còn có nàng sao?"
Thanh âm của hắn cao, khiến nàng không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói kia.
Trong lòng Lương Y Đồng hơi nhảy lên một chút, Dự Vương cũng không cho nàng cơ hội tự hỏi quá nhiều, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn lại đè thấp thanh âm, "Như thế nào? Không muốn sao?"
Nam nhân kéo dài âm cuối, thanh âm khàn khàn, mang theo chút ý vị đầy khó nói. Lương Y Đồng cũng không biết vì sao trong lòng lại có chút khẩn trương, khi bị hắn nhìn chằm chằm, nàng có chút choáng váng, không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Cái gì mà "còn có nàng"? "Không muốn"?
Chẳng lẽ thật sự là ý đó? Hắn thật sự hy vọng nàng làm Vương phi của hắn? Không, nhất định là nghe lầm, nàng cùng Dự Vương sao có thể chứ?
Hắn không phải vẫn luôn coi nàng là muội muội sao?
Trong lòng Lương Y Đồng hơi ổn định lại, thử thăm dò một câu, "Vương gia, vừa rồi người nói cái gì?"
Biểu tình của tiểu cô nương thấp thỏm, đôi mắt hàm chứa sự khẩn trương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 56
Chương 56