Hiện giờ hắn hôn không ôn nhu chút nào, luôn luôn vô cùng mãnh liệt. Chỉ vừa được hắn hôn trong chốc lát, Lương Y Đồng đã có chút chống đỡ không được, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hô hấp cũng có chút dồn dập. Nàng nghiêng đầu, né tránh đôi môi hắn.
Dự Vương lại không hề có ý định buông tay, vẫn dán lên môi nàng. Hắn thực thích mở khớp hàm của nàng ra, đi vào sâu hơn tìm sự thơm ngọt, cũng thích quấn lấy đầu lưỡi nàng mà chơi đùa.
Lương Y Đồng lại né tránh, khuôn mặt càng đỏ, nhẹ giọng nhắc nhở hắn, "Thở không nổi."
Trong mắt Dự Vương lúc này mới hiện lên ý cười. Hắn hơi tách ra, sở đầu tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng chủ động được một lần mà mới vậy đã không được rồi sao?"
Không được thì không được, Lương Y Đồng nhận. Nàng chôn khuôn mặt nhỏ vào trong lòng hắn mà bình phục hô hấp. Tiểu cô nương mềm mại, khi dựa vào người hắn, tim Dự Vương cũng tan chảy. Hắn không hôn nàng nữa, cứ như vậy mà lẳng lặng ôm nàng.
Trong phòng không khí ấm áp, Dự Vương lại bắt đầu tính toán về hôn sự của bọn họ.
Theo lý thuyết, sau khi thành hôn nàng phải ở hậu viện, nhưng Thanh U đường lại ở gần Trúc Du đường nhất, dù sao nàng cũng đã ở quen, Dự Vương liền không cho nàng dọn đi, như vậy khi hắn đến chỗ nàng cũng tiện hơn nhiều.
Nếu không phải thuộc hạ hay tìm đến chỗ hắn báo cáo, hắn cũng muốn cho nàng ở lại Trúc Du đường. Ngày thành hôn còn chưa định ra, Dự Vương đã bắt đầu cân nhắc đến chỗ ở ngày sau.
Chờ tiểu cô nương trở về, hắn còn thấp giọng phân phó Tiêu Lĩnh đi tìm người thiết kế lại Thanh U đường, đổi một gian nội thất trong đó thành bể tắm, về sau tắm rửa sẽ thuận tiện hơn, đồ vật ở đó cũng bài trí lại một lần, tranh thủ chuẩn bị ổn thỏa trước khi thành hôn.
Lương Y Đồng lúc này lại nhớ tới Hiền phi, ngày mai chính là sinh thần của nàng ta. Nàng đã đồng ý lời mời thì nhất định là phải đi một chuyến. Mấy hôm nay rảnh rỗi, nàng đã xem kỹ những tư liệu mà ám vệ đưa cho, coi như cũng hiểu được chút ít về đám người Hiền phi.
Hiện giờ trong lòng nàng cũng không hề hoảng hốt. Hoàng thượng đã tứ hôn, cho dù nàng cùng Dự Vương còn chưa thành thân, nhưng địa vị của nàng cũng biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, đã sớm không phải một tiểu đáng thương ai muốn ngáng chân cũng được nữa rồi.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng cùng Dự Vương coi như đã được trói lại với nhau, nói có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục cũng không sai biệt lắm. Đám người kia cho dù xem thường thế nào, nhưng vì mặt mũi của Dự Vương, nhìn thấy nàng cũng phải khách khí một phen.
Hôm nay Lương Y Đồng ngủ khá ngon, không hề gặp ác mộng, bình yên trôi qua một đêm. Sau khi tỉnh lại, nàng liền rửa mặt chải đầu rồi trang điểm một phen. Lần trước vào cung nàng không trang điểm, lần này thì lại khác, thân phận có biến hóa, ngoại hình cũng nên tinh xảo một chút. Lương Y Đồng ngồi trước bàn trang điểm, tự mình động thủ.
Nàng có một đôi tay khéo léo, không chỉ vẽ tranh đẹp, trang điểm cũng vô cùng thành thạo. Vì chỉ trang điểm nhẹ, biến hóa cũng không tính là quá lớn, ngũ quan vẫn tinh xảo như cũ, cho đến khi nàng bôi một ít son thì khí chất mới thay đổi. Khi không trang điểm, nàng thanh thuần nhu mỹ, tuy xinh đẹp, nhưng lại thiếu đi phần diễm lệ. Hiện giờ bôi son đỏ, vậy mà lại nhiều thêm mấy phần tuyệt sắc.
Khi chọn y phục, Lương Y Đồng cũng rất thận trọng, cuối cùng là mặc một bộ không quá mức đơn giản, cũng không đến mức xa hoa. Dù sao thì hôm nay cũng là sinh thần của Hiền phi, không thể quá nổi bật, nhưng vẫn phải có khí thế của Dự Vương phi.
Khi nàng đi ra, Ngọc Cầm vô cùng sửng sốt. Đây là lần đầu tiên Ngọc Cầm thấy nàng trang điểm, chỉ cảm thấy đẹp như hoa trong gương trăng dưới nước, lại giống như tiểu tiên nữ lạc giữa nhân gian. Ngọc Cầm cũng không dám tiến lên nói chuyện với nàng, chỉ bằng dáng vẻ này, liền cảm thấy nàng đã hoàn toàn lột xác thành Dự Vương phi.
Ngọc Cầm thậm chí còn quỳ xuống thỉnh an, chọc cho Lương Y Đồng có chút buồn cười mà kéo người lên, "Ngươi làm gì vậy?"
Ngọc Cầm đỏ mặt, lắp bắp nói: "Vương phi thật đẹp, nô tỳ bị người hù dọa rồi."
Lương Y Đồng gõ nhẹ đầu nàng, cong cong môi, "Vương phi cái gì? Còn chưa thành thân mà."
Ngọc Cầm sờ chóp mũi, ngượng ngùng cười cười.
Ngọc Cầm đang muốn đi lấy đồ ăn sáng thì gã sai vặt bên người Dự Vương đã tới truyền lời: "Lương cô nương, Vương gia kêu tiểu nhân tới gọi người đến Trúc Du đường dùng bữa sáng, nói có việc cần nói với người."
Lương Y Đồng liền đi đến Trúc Du đường. Hiện giờ thân phận của nàng đã thay đổi, bọn thị vệ cũng không dám nhìn thẳng dung nhan của nàng, rũ mắt thỉnh an, nhường đường cho nàng đi vào.
Dự Vương hôm nay hạ triều khá sớm. Khi tiểu cô nương đi vào, hắn ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy nàng, hắn ngây cả người.
Thiếu nữ mặc một thân y phục màu tím nhạt, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt như hoa, trên đầu còn cài một cây trâm dương chi bạch ngọc, khi chậm rãi đi tới rất giống một bức họa. Vì bôi son, đôi môi phấn nộn của nàng càng trở nên kiều diễm, đôi mắt Dự Vương dần tối đi.
Lương Y Đồng vừa đi đến, hắn đã không nhịn được mà kéo tiểu cô nương vào trong lòng, hôn lên môi nàng. Lương Y Đồng luống cuống tay chân, thanh âm cũng mơ hồ, "Đừng, ta vừa trang điểm xong"
Nàng đẹp như thế này đi tới gần hắn, còn không cho hắn hôn một chút? Dự Vương tất nhiên sẽ không quản lớp trang điểm của nàng, hắn đã ngậm lấy môi nàng, tùy ý làm loạn. Chờ đến khi buông ra, đôi mắt tiểu cô nương đã tràn ngập sương mù, tóc tai rối loạn, son trên môi cũng không còn.
Nàng thật sự không có biện pháp với hắn, tuy không hề chán ghét nụ hôn của hắn, nhưng hiện giờ cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng nhịn không được mà đẩy hắn ra, thấp giọng oán giận, "Chàng như vậy, ta sẽ phải trang điểm lại lần nữa, sao lại hôn mãi không đủ vậy chứ?"
Dự Vương duỗi tay vuốt ve môi của nàng, nghe được câu kia thì cười lên một chút, đủ? Sao có thể đủ? Nhìn thấy nàng đẹp như vậy, hắn chỉ hận không thể đè nàng ở dưới thân, tùy ý khinh nhục, chẳng qua là thời điểm không đúng, hắn mới khắc chế mà thôi.
"Ăn sáng trước đi, ăn xong cũng sẽ phải trang điểm lại thôi."
Lương Y Đồng trừng mắt nhìn hắn một cái, vuốt lại mái tóc của mình.
Sau khi ăn sáng xong, Dự Vương mới git hai thiếu nữ ra. Hai người này bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, tướng mạo đều không tồi, rõ ràng là rất thanh tú đáng yêu, nhưng biểu tình lại có chút lạnh nhạt, mang theo khí chất vô cùng mạnh mẽ. Một trong số đó là Tiêu Linh.
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, không hiểu đang có chuyện gì.
Dự Vương nói: "Bên cạnh nàng không có thị nữ, về sau để hai người họ đi theo nàng đi. Ám vệ đi theo nàng bảo hộ có chút không tiện, hai người họ thì khác, cho dù nàng vào cung thì cũng có thể đưa theo."
Lương Y Đồng còn nhớ rõ chuyện Tiêu Linh tránh được đám hộ vệ mà xâm nhập Hàn Quốc công phủ, có thể nhìn ra nàng võ nghệ cao cường. Tiêu Lĩnh cũng từng nhắc đến muội muội của mình, nói nàng ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ. Lương Y Đồng nhịn không được nói: "Hai bọn họ đi theo ta có phải quá lãng phí không?
Hai vị thiếu nữ này đều là những mật thám vô cùng xuất sắc. Tiêu Linh không chỉ biết khinh công, còn rất am hiểu dùng kiếm, người còn lại tên là Lục Tú, am hiểu cách dùng độc dược, công phu cũng cực kỳ nổi bật. Các nàng tuy tuổi không lớn, nhưng lần nào cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Khi Dự Vương gọi các nàng tới, Lục Tú còn có chút không thoải mái, có cảm giác như có tài mà không được trọng dụng vậy. Nhưng thấy Tiêu Linh không hề xin Vương gia thu hồi mệnh lệnh, nàng tất nhiên cũng không thể nói gì, lúc này nghe Lương Y Đồng nói thì trong lòng không nhịn được mà giật giật.
Ai ngờ Dự Vương lại nói: "Đi theo nàng thì sao lại lãng phí? Nếu có thể bảo hộ nàng thật tốt thì coi như không phí công huấn luyện bọn họ. Hai người bái kiến Vương phi đi, về sau phải bảo vệ nàng ấy chu toàn."
Đây là lần đầu/Lục Tú thấy Vương gia coi trọng một cô nương đến vậy, trong lòng không khỏi có chút khiếp sợ. Nàng vừa mới trở về, cũng chưa biết Lương Y Đồng đã được tứ hôn cho Dự Vương, khi nghe được hai chữ "Vương phi" thì mới giật mình ngẩng đầu nhìn.
Thấy nàng có chút thất thố, Tiêu Linh lúc đi ngang qua đã chọc vào người nàng một cái, Lục Tú lập tức mềm nhũn cả chân, quỳ xuống dưới đất. Tiêu Linh cũng nhanh chóng hạ bái, cung kính nói: "Thuộc hạ bái kiến Vương phi, chỉ cần có thuộc hạ ở đây, tất nhiên sẽ không để Vương phi xảy ra chuyện."
Lục Tú luôn luôn sùng bái Tiêu Linh, cũng vội vàng biểu thị sự trung thành.
Lương Y Đồng ngượng ngùng mà xoa xoa chóp mũi, "Không cần gọi ta là Vương phi, cũng chưa có thành thân. Các ngươi đứng lên đi, đi với ta không có nhiều quy củ như vậy, không cần quỳ."
Tiêu Linh cùng Lục Tú đứng dậy, đồng thanh nói: "Đa tạ Vương phi săn sóc."
Đối diện với biểu tình nghiêm túc của các nàng, Lương Y Đồng nhịn không được mà vuốt trán, nàng nhìn Dự Vương một chút, mới nói: "Các ngươi vừa trở về, nếu muốn đi làm nhiệm vụ khác thì trực tiếp nói ra là được, ta có thể nói với Vương gia, bảo đảm sẽ không để hắn trách tội các ngươi. Hai người các ngươi, có phải không muốn đi theo ta không?"
Lục Tú nghe được lời này thì trong lòng có chút dao động, nhưng Tiêu Linh lại nói: "Có thể bảo vệ Vương phi là vinh hạnh của thuộc hạ, thuộc hạ nguyện đi theo Vương phi."
Lông mi Lục Tú giật giật, cũng ngoan ngoãn nói: "Thuộc hạ cũng nguyện ý đi theo Vương phi."
Lương Y Đồng thấy các nàng cung kính, cũng không nói lại, "Ừm, nếu đã nguyện ý đi theo, vậy về sau là người của ta rồi. Ta yêu cầu không nhiều, chỉ cần trung thành là được, các ngươi lui xuống trước đi, chờ ở ngoài cửa."
Hai người cung kính lui xuống.
Dự Vương biết nàng thông minh nên cũng không dặn dò gì nhiều, chỉ nói: "Hôm nay vào cung để các nàng đi theo, có chuyện không giải quyết được thì cứ nói với ta.
Lương Y Đồng nhịn không được mà cong cong môi, chỉ cảm thấy hắn như trưởng bối đang sủng ái tiểu hài tử trong nhà. Nàng đột nhiên có tâm tư trêu chọc hắn, biết hắn không thích nghe nàng gọi ca ca, nàng lại cố tình nói: "Ca ca, sao chàng lại tốt như vậy chứ."
Liếc thấy bộ dáng giảo hoạt của Lương Y Đồng, Dự Vương búng nhẹ trán nàng. Hắn cúi người bên tai nàng, hạ giọng: "Có bản lĩnh thì lúc động phòng cũng gọi ca ca thử?"
Gương mặt Lương Y Đồng nóng rát, cuối cùng vẫn bại trận.
***
Khi thời gian gần đến, Lương Y Đồng liền mang theo Lục Tú cùng Tiêu Linh xuất phủ. Giờ phút này hai người kia đã thay y phục ám vệ ra và mặc y phục của thị nữ vào. Sau khi thay y phục, khí thế hiên ngang của hai người bớt đi vài phần, lại thêm mấy phần văn tĩnh của các tiểu cô nương khuê các.
Hiền phi nương nương ở Trường Xuân cung, sau khi các nàng tiến vào ngọ môn liền có tiểu cung nữ chạy tới dẫn đường. Lương Y Đồng cúi đầu suy nghĩ một số chuyện, bất tri bất giác đã tới Trường Xuân cung. Nàng đứng bên ngoài đã mơ hồ nghe được hoan thanh tiếu ngữ, có vẻ là rất náo nhiệt.
(Hoan thanh tiếu ngữ: miêu tả bầu không khí vui mừng và sôi động)
Khi cung nữ đi vào thông báo, nàng mới thu hồi tinh thần. Lục Tú cùng Tiêu Linh cung kính đi theo phía sau nàng, xuất phát từ bản năng mà đã ghi nhớ toàn bộ tuyến đường.
Trường Xuân cung khá là khí phách, trong viện còn có hai cây mai, rất đẹp mắt.
Lương Y Đồng cũng nhàn rỗi, liền đánh giá hoa mai một chút. Cung nữ rất nhanh đã đi ra, cung kính nói: "Lương cô nương, mời người đi theo nô tỳ."
Lương Y Đồng gật đầu, bước chân đi theo. Nàng tới không sớm cũng không muộn, trong điện đã có tầm bảy tám người, có rất nhiều người còn chưa cập kê, vẫn búi sơ song kế như nàng.
Khi Lương Y Đồng xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều không nhịn được mà lướt qua nàng, chỉ thấy một tiểu cô nương thanh tú động lòng người đi vào.
Nàng mặc một thân y phục màu tím, trên đầu chỉ cài một cây trâm dương chỉ bạch ngọc, trên cổ tay đeo một chuỗi Phật châu, rõ ràng là chỉ trang điểm nhẹ, nhưng lại vẫn có thể khiến người nhìn kinh diễm.
Chẳng sợ đã dự đoán trước là nàng rất xinh đẹp nên mới có thể khiến Dự Vương trước nay không gần nữ sắc nhìn với con mắt khác, nhưng khi chân chính nhìn thấy nàng, mọi người vẫn cảm thấy nghẹn lời. Bộ dáng kiều mị, chỉ nhìn vài cái, ngay cả nữ nhân cũng động tâm.
Mọi người thật sự là vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, chỉ cảm thấy gương mặt kia quá xinh đẹp.
Nhìn thấy nàng đến, Hiền phi cười, "Vừa rồi mọi người đang nói về hôn sự của muội muội cùng Dự Vương, đều rất tò mò muội trông như thế nào đấy. Ta còn đang không biết miêu tả như thế nào, muội muội đã tới rồi. Mọi người đều tự mình nhìn đi, một mỹ nhân thế này, ta thật sự không biết phải miêu tả ra sao."
Nàng ta vừa nói vừa kéo tay Lương Y Đồng, để nàng ngồi ở bên cạnh mình.
Lương Y Đồng cười với mọi người, rồi lập tức chúc mừng Hiền phi, lại nói Lục Tú đưa lễ vật ra.
Hiền phi cười nói: "Muội có thể tới là ta đã rất cao hứng, còn đưa lễ vật làm gì?"
Lời tuy là như thế, nàng ta vẫn để cung nữ nhận lấy lễ vật, sau đó lại nói: "Muội muội là Dự Vương phi tương lai, ta lại là phi tần của Hoàng thượng, cũng có thể coi như tỷ muội. Muội muội không chê thì cứ trực tiếp gọi ta là tỷ tỷ là được."
Lương Y Đồng ngượng ngập nói: "Ta cùng Dự Vương còn chưa thành thân, vẫn chỉ là một dân nữ, nương nương lại là phi tần của Hoàng thượng, ta há có thể trèo cao? Ý tốt của nương nương ta nhận."
Nàng nhìn qua mềm như bông, khi cười lên cũng rất vô hại, lại căn bản không tiếp chiêu. Hiền phi còn không phải muốn tranh thủ giao hảo với nàng hay sao, nhìn qua thì dễ, ai ngờ tiểu cô nương này lại lấy cớ không trèo cao mà từ chối, cũng không biết là thật sự nghĩ như vậy hay cố tình bảo trì khoảng cách.
Mặc kệ như thế nào, Hiền phi đều có cảm giác như đang đánh vào bông.
Nàng ta cười nói: "Thôi, muội muội gọi thế nào cũng được. Còn chưa giới thiệu với muội, vị này chính là tẩu tẩu của ta, còn vị này là nữ nhi của Nhị thúc, là đường muội của ta, các muội làm quen một chút đi."
Đường muội của Hiền phi năm nay mới vừa cập kê, nguyên bản vì muốn mượn sức Dự Vương nên có ý định gả nàng ta cho hắn. Nhị thúc trong nhà cũng rất ủng hộ, lại bị Lương Y Đồng đột nhiên nhảy ra chặn đường. Nhưng vì chuyện Tam Công chúa làm loạn kia, hiện giờ Hiền phi xem như đã không còn tâm tư này.
Khi các nàng đang cười đùa, lại thấy một nữ tử cười khanh khách đi tới trong sự vây quanh của cung nữ. Nàng ta mặc bộ y phục thêu hoa, trang điểm tinh xảo, dáng vẻ vô cùng động lòng người.
Khi nhìn thấy ngũ quan của nàng ta, Lương Y Đồng không khỏi siết chặt khăn trong tay. Nữ nhân này là Thục phi, sinh mẫu của Tam Hoàng tử, ngũ quan của hắn ta khá giống nàng ta.
Thục phi cười nói: "Ta đã đoán trúng rồi, hôm nay Trường Xuân cung quả là náo nhiệt."
Hiền phi cùng Thục phi đấu đá nhiều năm, có cơ hội để khiến Hiền phi khó chịu, Thục phi tuyệt đối không bỏ qua. Sau khi lệnh cho nha hoàn tặng lễ vật thì lại nói: "Ái chà? Tam Công chúa không tới sao? Sinh thần của mẫu phi sao lại không có mặt vậy? Nha đầu này không phải lại ngủ nướng chứ, thật là, trẻ con y như Cẩm Nhi vậy."
Cẩm Nhi là nữ nhi của Thục phi, hiện giờ mới chín tuổi. Thấy nàng ta cố ý nhắc tới Tam Công chúa, còn so sánh với một tiểu hài tử chín tuổi, sắc mặt Hiền phi lập tức trở nên khó coi.
Thục phi lại như không nhìn thấy, che môi cười cười, "Sủng ái tiểu nữ hài cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải xem trường hợp. Hiện tại là sinh thần của tỷ tỷ mà con bé còn ngủ nướng, về sau sao có thể hiếu thuận với tỷ tỷ? Ta hiện tại còn không dám dung túng cho Cẩm Nhi."
Trong điện trở nên an tĩnh đến mức tiếng thở cũng nghe được, lúc này, cung nữ bên cạnh Thục phi mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương, Tam Công chúa bị cấm túc rồi."
Lúc này Thục phi mới kinh ngạc mà nhìn Hiền phi một cái, biểu tình cứ làm như không biết Tam Công chúa vì đắc tội Lương Y Đồng mà bị cấm túc vậy, chỉ mỉm cười hỏi: "Tam Công chúa lại nghịch ngợm rồi sao?"
Đôi mắt của nàng ta hơi xoay chuyển, rõ ràng là bộ dáng rất diễm lệ, lại giống y như Tam Hoàng tử, không hề dễ ở chung.
Hiền phi không đáp, tẩu tử của nàng ta liền nói: "Cô nương mới lớn khó tránh khỏi sai lầm, biết sai mà sửa mới tốt, hiện tại Tam Công chúa cũng đã nhận thức được sai lầm rồi. Hôm nay là sinh thần của nương nương, nào cần nhắc tới chuyện không vui của Tam Công chúa? Thục phi nương nương, mời người ngồi."
Thục phi liếc nàng ta một cái, cũng đi tới, lúc này mới nhìn về phía Lương Y Đồng, kinh ngạc nói: "Thật là một mỹ nhân xinh đẹp, đây là cô nương nhà ai vậy? Đúng thật là quốc sắc thiên hương, chỉ vừa nhìn một cái đã thích không chịu nổi, nhìn đôi mắt to khuôn miệng nhỏ này đi, cũng quá đáng yêu rồi."
Lương Y Đồng rũ mắt cười cười, cũng không nói gì, sao có thể nhìn không ra nàng ta đang diễn trò.
Vẫn là Hiền phi nhàn nhạt nói: "Ta còn tưởng muội muội không thích có người xinh đẹp hơn mình đấy, ai ngờ muội muội hiện giờ còn rộng lượng như vậy, lớn tuổi quả nhiên cũng ổn trọng hơn."
Hai người thường xuyên đâu đá, thấy nàng ta tới gây khó dễ, Hiền phi cũng không khách khí, trực tiếp phản đòn.
Thục phi vẫn cười cười, "Nghe tỷ tỷ nói kìa, hậu cung có nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu ta thật sự nhìn không quen thì đã sớm tức chết rồi, sao có thể ăn ngon uống tốt, sống thoải mái như vậy chứ, tỷ tỷ cũng quá coi thường ta rồi. Thôi, hôm nay là sinh thần của tỷ tỷ, tỷ nói thế nào thì là như thế, tỷ vui là được."
Nàng ta tiểu lý tàng đao, còn kém chút nữa là nói Hiền phi không hiểu lễ nghĩa, mở miệng vu hãm người khác.
(Tiếu lý tàng đạo: trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao)
Lúc này, Thục phi đã kéo tay Lương Y Đồng. "Đúng thật là một mỹ nhân, người tên là gì?"
Lương Y Đồng rũ mắt, bởi vì Tam Hoàng tử, nàng cũng không muốn nhìn Thục phi, giờ phút này chỉ bất động thanh sắc rút tay về, cười nói: "Hồi Thục phi nương nương, tiểu nữ họ Lương, tên Y Đồng "
Thục phi tỏ ra giật mình, mở miệng liền khen ngợi, "Ái chà, thì ra chính là Lương muội muội sao? Thật đúng là xinh đẹp. Lúc Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, ta còn nhịn không được mà suy nghĩ, Dự Vương nhân trung long phượng, lại tuấn tú lịch sự, phải là cô nương tốt đến như thế nào mới xứng với hắn. Hiện giờ vừa nhìn thấy muội, lập tức cảm thấy chỉ bằng tư sắc này cũng đã rất xứng với Dự Vương. Muội muội trời sinh xuất chúng, khó trách lại được Dự Vương ưu ái."
(Nhân trung long phượng: rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường)
+
Lương Y Đồng làm bộ thẹn thùng mà rũ lông mi, không tiếp lời nàng ta.
Hiền phi nghe xong thì nổi cả da gà, thấy Lương Y Đồng bất động thanh sắc rút tay lại, trên mặt nàng ta mới tỏ ra thống khoái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 67
Chương 67