Sau khi rời khỏi kinh thành, bọn họ giả làm tiêu cục, trên đường tất nhiên là vô cùng vất vả và buồn tẻ. Để mau chóng chạy đến Hoa thành, bọn họ còn phải ngồi thuyền mấy ngày. Lương Y Đồng là lần đầu tiên ngồi thuyền, say lợi hại, cơ hồ là cả đường đều nôn, Lục Tú và Tiêu Linh vô cùng đau lòng.
Lúc đầu khi Dự Vương để các nàng đi theo Lương Y Đồng, trong lòng Lục Tú còn có chút ý kiến, luôn cảm thấy lãng phí bản lĩnh của bọn họ. Hiện giờ thấy nàng vì Dự Vương mà cam nguyện dấn thân vào nguy hiểm, Lục Tú cũng thật tâm coi nàng là chủ tử, vì sợ Lương Y Đồng ăn cá cảm thấy tanh nên Lục Tú còn thay đổi cách nấu. Cứ như vậy lăn lộn mười mấy ngày, các nàng mới đến Giang Nam.
"Vương phi, người nôn đến mức này rồi, quá tổn hại thân thể, chúng ta ở Giang Nam nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng tiếp tục lên đường.
Không chỉ Lục Tú đau lòng, nhìn thấy Dự Vương phi mới mười mấy ngày ngắn ngủi đã chỉ còn da bọc xương, đám người Tiêu Lĩnh cũng lo lắng đến hoảng, chỉ sợ còn chưa tới Hoa thành, thân thể của Vương phi đã không chịu đựng được.
Tiêu Lĩnh cũng khuyên, "Nghỉ ngơi một ngày đi, lát nữa là vào bờ rồi."
Con thuyền này của bọn họ là đi thuê, có thể chứa không ít người, vì có nhiều tiền, bọn họ tất nhiên là muốn đến chỗ nào thì vào bờ chỗ đó.
Lương Y Đồng lắc đầu, nàng hiện giờ đúng là gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn, khuôn mặt càng thêm nhỏ, "Ta không sao, lên đường quan trọng hơn."
Vì không thích ứng được với khí hậu chỗ này, nàng không chỉ say sóng, mà mấy ngày nay còn bị sốt, cũng may là Tiêu Lĩnh chuẩn bị chu toàn, khi xuất phát còn dẫn theo một đại phu. Nàng uống thuốc hai ngày, khó khăn lắm mới hạ sốt, nhưng vì thân thể quá yếu, gần đây vẫn luôn liên tục sốt trở lại.
Tiêu Linh cũng khuyên nhủ: "Vương phi, ở lại nghỉ ngơi để sửa sang lại một ngày đi, thân thể của người như vậy rồi, nếu còn lên đường, nhỡ ngã xuống đó thì Vương gia sẽ rất lo lắng. Ở Giang Nam có không ít danh y, có thể để bọn họ tới khám cho người, uống thêm thuốc rồi chúng ta lại lên đường. Người cứ sốt liên tục như thế, thực sự tổn thương thân thể quá lớn."
Lương Y Đồng cũng không phải cậy mạnh, nàng thật sự cảm thấy còn có thể kiên trì, bị sốt tất nhiên là do không hợp khí hậu, chịu đựng một chút là được rồi, "Tiếp tục lên đường, sớm một ngày đến nơi thì có thể sớm một ngày tìm thấy Vương gia."
Tiêu Lĩnh thấp giọng nói: "Chúng ta ở trên biển cũng không tiện thu thập tin tức, vẫn là vào bờ một ngày đi thôi, thuộc hạ đã cho người truyền tin cho Vương gia rồi, thuận tiện nói về việc chúng ta đang tới đó cho người ấy biết, mong Vương phi chấp thuận."
Tiêu Lĩnh nói xong thì trực tiếp quỳ xuống, Tiêu Linh cùng Lục Tú cũng quỳ theo.
Lương Y Đồng sao có thể không biết bọn họ đang lo lắng cho sức khỏe của mình, chẳng qua là hiện giờ tình huống ở bên ngoài như thế nào, bọn họ đúng là hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết Vương gia như thế nào rồi. Lương Y Đồng đành gật đầu.
Khi bọn họ cập bờ, nàng lại hôn mê. Nhiều ngày nay, ngoại trừ nôn mửa cùng phát sốt, phần lớn thời gian nàng đều hôn mê. Lục Tú không đành lòng đánh thức nàng, thấp giọng nói: "Ta ôm Vương phi đi trước, mọi người thu dọn đồ đạc đi."
Tiêu Linh gật đầu.
Lương Y Đồng ngủ rất sâu, căn bản không tỉnh lại được, đến khi lần nữa mở mắt thì mới phát hiện đang ở trong quán trọ.
Thấy nàng tỉnh lại, Lục Tú lập tức bưng bữa tối tới, hộ vệ cũng lấy thuốc ra, Lương Y Đồng uống thuốc xong thì mới hồi phục tinh thần một chút.
Tiêu Lĩnh mời đến một danh y, cẩn thận khám cho nàng, thấy đối phương từ đầu đến cuối luôn nhíu mày, Lục Tú cùng Tiêu Linh thực sự lo lắng đến hỏng rồi, chỉ sợ danh y sẽ nói ra lời không tốt. Cũng may vị danh y này chỉ nói là thân thể nàng quá yếu, lại không hợp khí hậu, phải điều dưỡng cẩn thận một chút, ngoài ra thì cũng không có gì trở ngại.
Trong khoảng thời gian này Lương Y Đồng không ăn uống được gì, thân thể tất nhiên là yếu. Danh y thêm một phương thuốc điều tiết dạ dày cho nàng, cuối cùng là được Tiêu Lĩnh tự mình tiễn ra ngoài.
Sau khi rời thuyền, cảm giác muốn nôn giảm đi rất nhiều, buổi tối đó Lương Y Đồng chỉ nôn một lần, sau khi uống thuốc thì lại ngủ.
Đợi đến khi nàng mở mắt thêm lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Đại khái là vì thuốc của danh y hiệu quả hơn, mà cũng không còn ở trên thuyền, sau khi tỉnh lại thì tinh thần của nàng tốt hơn rất nhiều, bữa sáng còn ăn được ba cái sủi cảo tôm, thêm một chén cháo nhỏ.
Thấy nàng cuối cùng cũng đã ăn uống, đám người Tiêu Linh thở phào nhẹ nhõm.
Dùng đồ ăn sáng xong, Lương Y Đồng nói: "Tiếp tục lên đường thôi."
Tiêu Linh cùng Lục Tú liếc nhau một cái, Lục Tú nói: "Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, Vương phi hiếm khi mới tới Giang Nam, không bằng ở lại thêm một ngày rồi hẵng tiếp tục lên đường. Người nghỉ ngơi thêm một ngày rồi mới lên đường, nhất định sẽ dễ chịu hơn một chút."
Lương Y Đồng lắc đầu, "Không cần, xuất phát như bình thường đi, sớm đến Hoa thành thì sớm an tâm."
Tiêu Linh chỉ đành thu dọn đồ đạc, tính chờ Tiêu Lĩnh trở về thì lập tức xuất phát. Tiêu Lĩnh đang đi mua thêm đồ ăn, nhiều người như vậy, trước khi lên đường dù sao cũng phải giải quyết vấn đề đồ ăn.
Trong quá trình chờ đợi, một thị vệ bước đi rất nhanh, gõ ầm ầm của phòng Lương Y Đồng. Bọn họ chưa bao giờ lỗ mãng như thế, Tiêu Linh không vui mà nhíu mày, chờ đến khi y tiến vào thì quát lớn, "Gấp cái gì? Cũng không sợ dọa đến Vương phi sao?"
Thị vệ ngượng ngùng mà sờ chóp mũi, nhanh chóng quỳ xuống, vui vẻ nói: "Thuộc hạ quá vui nên mới không có chừng mực, mong Vương phi thứ tội."
Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Lương Y Đồng không cười, mà ngay cả đám thị vệ cũng mặt mày nghiêm túc. Thấy hắn vui vẻ thành như vậy, trong lòng Lương Y Đồng không khỏi giật giật, trong mắt hiện lên một tia vui sướng. "Là tin tốt từ biên cương truyền tới sao?"
Thị vệ nói: "Đúng, tin tức đã truyền tới Giang Nam rồi. Mọi người đều cho rằng Vương gia sau khi bị thương thì mất tích, nhưng Vương gia lại mang theo binh lính xông thẳng vào hang ổ của đám người Nam Man. Người ấy thắng rồi, trực tiếp bắt được Đại Vương của bọn họ cùng với toàn bộ mấy Vương tử, tướng sĩ của Nam Man cũng đã lui binh khỏi Dung thành và Diệp thành. Bọn họ đi rồi, chỉ còn sót lại ít tư binh của Hoài Vương ở lại thủ Dung thành và Diệp thành."
Binh mã mà Hoài Vương nuôi cũng chỉ có hai ngàn người, Lý Tướng quân thấy Dự Vương đã giành được thắng lợi, lập tức nghe theo lời hắn nói mà mang binh xông vào thành, hiện giờ đoạt lại thành trì chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hóa ra cuộc tấn công bất ngờ kia là Dự Vương cố ý, không chỉ vì muốn bắt được nội gián, mà sau khi hắn giả vờ bị thương, mang theo binh lính đào tẩu, trực tiếp thay y phục, dẫn theo một nhóm lính khác đánh thẳng vào Nam Man.
Khi nghe thấy tin tức này, đôi mắt của Lương Y Đồng lập tức nhòe đi vì nước mắt, vui vẻ nói: "Ta biết là hắn nhất định sẽ không sao mà."
Tiêu Linh cùng Lục Tú cũng cực kỳ vui vẻ, hai người từ trước đến nay đều không có biểu tình gì trên mặt, nhưng lúc này lại vô cùng vui mừng.
Lục Tú cầm lấy tay Lương Y Đồng, ôn nhu khuyên nhủ: "Nếu tin tức tốt của Vương gia đã truyền tới rồi, Vương phi ở lại Giang Nam thêm một đoạn thời gian đi, nghỉ ngơi thật tốt. Chủ tử nhất định là sẽ rất mau khải hoàn hồi kinh, trên đường sẽ phải đi qua Giang Nam, chúng ta ở Giang Nam đợi người ấy là được rồi."
Lương Y Đồng vẫn lắc đầu. Cho dù sự lo lắng cuối cùng cũng tan đi, nhưng sự nhung nhớ thì căn bản không giảm bớt, ngược lại là khi khoảng cách càng ngắn, nỗi nhớ càng tăng. Nàng nói: "Nếu đã biết được tin tức của Vương gia thì không cần đi đường thủy nữa, cứ theo lẽ thường mà xuất phát thôi."
Say sóng vốn không chỉ riêng Lương Y Đồng, có mười mấy hộ vệ cũng bị y như vậy, say nhẹ thì còn có thể uống thuốc mà nhẫn nhịn cho qua, say nặng thì hoàn toàn dựa vào ý chí mà chống đỡ.
Không đi đường thủy, tuy rằng tốc độ sẽ chậm hơn chút, nhưng đối với người say sóng thì thực sự là tin tức tốt. Tiêu Lĩnh mua đồ ăn về, cũng đã biết được tin tức của Dự Vương, thấy mọi người đều tinh thần phấn chấn, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười nhẹ, sự căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Sau khi biết biết được tung tích của Dự Vương, bức thư Tiêu Lĩnh gửi đi cũng đã đến tay hắn. Thấy Lương Y Đồng vậy mà lại từ kinh thành tìm đến đây, Dự Vương nhăn mày, đường xa gian khổ như vậy, một tiểu cô nương như nàng sao có thể chịu được?
Khi Dự Vương viết hồi âm cho nàng, còn nhịn không được mà mắng một câu hồ nháo.
Một tháng sau đó nàng nhận được thư của hắn, cho dù hắn quát nàng, Lương Y Đồng cũng ôm bức thư mà nhìn hồi lâu. Trong thư, hắn nói nàng ở yên một chỗ chờ hắn không được đi tiếp nữa.
Lương Y Đồng lại không nghe theo, nàng lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhớ tới một người, đã đuổi tới nửa đường, nào có đạo lý từ bỏ? Nàng cũng nhấc bút viết thư trả lời cho hắn, lần này không lải nhải như trước, chỉ viết mấy chữ: Ngày ngày nhớ chàng không ngừng nghỉ.
Chỉ mong hắn nhìn thấy mấy chữ này rồi có thể tha thứ cho nàng vì không nghe lệnh của hắn.
Chờ đến khi thư truyền tới trong tay Dự Vương, người của hắn đã bàn xong điều kiện giảng hòa với Nam Man. Lần này Nam Man cấu kết với Cố Hoài Nghĩa chiếm đóng hai thành trì, đồng thời còn lừa giết không ít binh linh của Đại Hạ triều, tất nhiên là phải trả giá đắt.
Vì bảo vệ Đại Vương cùng Vương tử của bọn họ, lần này bọn họ tất nhiên phải bỏ ra rất nhiều thứ. Khi đánh hạ thành trì, bọn họ có bao nhiêu vui vẻ thì giờ khắc này có bấy nhiêu hối hận.
Khi Dự Vương nhìn thấy một dòng chữ này của nàng, đôi mắt lập tức ôn nhu hơn, trong lồng ngực cũng dâng lên sự ấm áp, hắn sao có thể không nhớ nàng chứ? Thấy nàng khăng khăng muốn tới, Dự Vương cũng không ở phía nam quá lâu, ngày thứ hai đã mang theo binh lính chạy tới Dung thành.
Hắn để lại cho Lý Tướng quân một vạn binh lính, chỉ qua một ngày đã truyền tới tin tức đại thắng.
Lúc Dự Vương chạy tới Dung thành, người của Cố Hoài Nghĩa đã bị chém hơn phân nửa, khi Cố Hoài Nghĩa bị bắt thì hai huynh đệ hắn ta đã trực tiếp tự sát, việc còn lại chính là giải quyết tốt hậu quả.
Dự Vương giao nhiệm vụ này lại cho phó tướng, còn bản thân thì mang theo mấy người rời khỏi Dung thành.
Khi Lương Y Đồng tới Hồng Đô thị mới biết được có thể đêm nay Dự Vương cũng sẽ đến đây, nói bọn họ không cần tiếp tục lên đường nữa. Nàng vốn tưởng rằng phải vài ngày nữa mới có thể nhìn thấy hắn, lại nghe nói đêm nay hắn sẽ tới, trong lòng Lương Y Đồng không khỏi nhảy dựng lên.
Bọn họ tất nhiên cũng không đi tiếp nữa, vốn tưởng rằng phải ở trong quán trọ, ai ngờ Tiêu Lĩnh lại đưa bọn họ tới một tòa nhà. Như vậy Lương Y Đồng mới biết, mấy năm trước Dự Vương từng ở nơi này một đoạn thời gian, nên Hồng Đô cũng có sản nghiệp của hắn.
Lương Y Đồng theo đám người Tiêu Lĩnh tiến vào, đây là một viện tử có hai lối vào, nhỏ hơn Dự Vương phủ khá nhiều, bên trong cũng chỉ có hai bà tử, tuy rằng ít người, nhưng tòa nhà này được xử lý rất ổn thỏa.
Hai bà tử kia từng gặp Tiêu Lĩnh, thấy hắn tới thì vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Hai người không biết thân phận chân chính của Dự Vương, Tiêu Lĩnh cũng chỉ đơn giản giới thiệu Lương Y Đồng "Buổi tối nay đại nhân mới tới, đây là thê tử của đại nhân, hai vị gọi chủ tử là được."
Bà tử vội vàng cung kính thỉnh an, sau đó đưa Lương Y Đồng vào phòng ngủ của Dự Vương. Phòng ngủ của chủ tử mỗi ngày đều được quét tước, vô cùng sạch sẽ, hai bà tử cũng nhanh nhẹn lấy chăn đệm ra.
Lương Y Đồng muốn tắm gội một phen nên bảo hai người đi nấu nước nóng, sau khi tắm rửa xong thì nàng mới tháo lớp hóa trang trên người ra.
Vì che giấu diện mạo chân thật, gần đây nàng đều để Tiêu Linh hóa trang cho mình, sau khi tháo hết ra, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng mới lần nữa lộ ra.
Đã nhiều ngày nay, nàng vẫn luôn uống thuốc, thân thể cũng khỏe lên không ít, tuy rằng vẫn gầy, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt. Sợ Dự Vương tới sẽ cảm thấy sắc khí của nàng không tốt, nàng còn thoa son môi.
Nửa ngày kế tiếp, nàng chờ đến vô cùng lo lắng, chỉ mong thời gian có thể trôi nhanh một chút. Nếu không phải không biết hắn đi con đường nào tới thì Lương Y Đồng đã đi đón hắn rồi.
Mong mỏi cả ngày, đến khi trời tối, thấy hắn vẫn chưa tới, Lương Y Đồng có hơi thiếu kiên nhẫn, nàng nói với Lục Tú và Tiêu Linh: "Ra ngoài đi dạo một chút đi."
Biết là Vương phi chờ đến sốt ruột, Tiêu Linh nói: "Bên ngoài gió lớn, nếu Vương phi muốn ra ngoài thì mặc thêm một cái áo khoác lông chồn đi, đừng để trúng gió."
Lương Y Đồng hơi hơi gật đầu, Lục Tú lập tức lấy áo khác ra phủ lên người nàng.
Nàng đưa theo hai người đi ra con hẻm nhỏ, vừa mới tới, Lương Y Đồng đã nghe được tiếng vó ngựa. Đôi mắt nàng hơi sáng lên, chạy chậm vài bước, phía sau truyền đến thanh âm của Lục Tú và Tiêu Linh dặn nàng đi từ từ thôi.
Lương Y Đồng không quản được nhiều như vậy, trên phố chỉ có một cây đèn nhỏ le lói, sau khi nàng chạy ra thì chỉ nhìn thấy mấy con ngựa đang chạy về chỗ này, vì sắc trời quá mờ, Lương Y Đồng căn bản không rõ người đi đầu có phải là hắn hay không.
Thị lực của Dự Vương tốt, mơ hồ nhìn thấy nàng, hắn vung roi tăng nhanh tốc độ, khi con ngựa chạy đến trước mặt nàng thì hắn mới kéo dây cương lại.
Thiếu nữ đứng ở giao lộ, đang tự bình phục hô hấp, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Cho dù đã mặc áo khoác lông chồn, nhưng dáng người nàng vẫn vô cùng đơn bạc, cằm nhọn đến mức có thể chọc thủng giấy, bàn tay vốn nhỏ nay càng nhỏ hơn.
Dự Vương thâm sâu nhìn nàng một cái, xoay người xuống ngựa.
Lương Y Đồng cũng nhìn hắn, thấy hắn gầy đi rất nhiều, Lương Y Đồng hiểu hắn nhất định đã phải chịu không ít khổ, hốc mắt nàng bắt đầu nóng lên. Sau khi Dự Vương xoay người xuống ngựa, nàng trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn. Giờ khắc này, trong mắt nàng chỉ có hắn, hoàn toàn bỏ qua đám thị vệ ở một bên.
Dự Vương cũng ôm chặt lấy nàng vào lòng, chỉ cảm thấy chút thịt thật vất và mới nuôi được của thiếu nữ đã hoàn toàn không còn, so với khi mới gặp nàng còn gầy yếu hơn nhiều. Nghĩ đến Tiêu Lĩnh nói trên đường đi nàng bị bệnh mười mấy ngày, trong lòng Dự Vương lại đau đớn, hắn cúi đầu hôn tóc của nàng, đáy lòng tràn đầy nhu tình.
Lương Y Đồng ôm hắn một chút mới ý thức được chung quanh không chỉ có mình hắn, má nàng hơi nóng lên, thoát khỏi lồng ngực của hắn, nói: "Vương gia đi đường nhất định đã mệt mỏi, quay về ăn tối trước đã."
Biết rằng nơi này không phải chỗ để nói chuyện, Dự Vương cũng không nhiều lời, duỗi tay nắm lấy tay tiểu cô nương. Tiêu Linh đã tự giác dắt dây cương ngựa.
Thấy hắn cuối cùng cũng trở về, hai bà tử nhanh chóng dọn đồ ăn ra.
Ánh mắt của Lương Y Đồng vẫn luôn đặt trên người hắn. Hắn đi đường mấy ngày, trên người hơi có cảm giác phong trần mệt mỏi, đại khái là vì không cạo râu nên chỗ cằm toát ra cảm giác mới lạ, không chỉ ít đi vài phần gò bó, mà còn nhiều thêm vài phần anh tuấn.
Bà tử dọn xong bữa tối thì tự giác lui xuống.
Lương Y Đồng lại nhìn hắn một cái, thấy Dự Vương cũng đang nhìn nàng, nàng cong cong môi, chỉ vào cằm của hắn. Dự Vương ôm eo nàng, rũ mắt xuống. "Không thích sao?"
Hắn vội vã lên đường, dọc đường cũng không nghỉ ngơi, hai ngày rồi chưa cạo râu nên lúc này mới mọc ra một ít.
Lương Y Đồng lắc đầu, bất luận bộ dáng của hắn như thế nào thì nàng đều thích. Dáng vẻ này của hắn còn mang theo một cỗ mị lực khó tả, sao nàng lại không thích?
Thấy trong mắt tiểu cô nương tràn đầy ái mộ, đáy lòng của Dự Vương hơi động, nhịn không được mà cúi đầu hôn lên môi nàng. Khoảng thời gian trước, trong khi đánh giặc hắn vẫn không ngừng nhớ đến nàng, trong khoảng thời gian đi tìm nàng này, sự nhớ nhung của hắn đã sớm lan tràn. Dự Vương ôm nàng sát vào lòng, dùng lực đạo lớn hơn, chỉ hận không thể hòa làm một thể với nàng.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng, nguyên bản chỉ muốn hôn một chút, ai ngờ lại có chút mất khống chế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 93: Đoàn Tụ
Chương 93: Đoàn Tụ