Tiến vào sân, đằng xa, có hai người đang đấu kiếm, kiếm này tiếp kiếm khác, hơn nữa, hai người kia cũng không dùng Foil — kiếm liễu trong thi đấu, mà sử dụng kiếm Đại Hán có phong cách cổ xưa và nặng nề hệt như Tiểu Hắc của tôi.
Một trong hai người mặc áo khoác đen, khí phách hiên ngang, khóe miệng nhếch lên cao, lộ ra nụ cười tự tin, mỗi một lần giao nhau đều có thể dễ dàng hóa giải thế công của đối thủ. Cả người người nọ toát lên khí chất của người thành công, không cần nghĩ, đây chắc chăn là ông chủ của tôi, vị chủ tịch tập đoàn Thiên Hân trong truyền thuyết.
Vương Tín dẫn tôi tiến đến, đứng từ xa nói: “Giám đốc Lâm, người mà tôi giới thiệu đã đến!”
Thế kiếm trong tay người đàn ông kia thoáng dừng lại, mỉm cười xoay người: “Đội trưởng Vương, anh đã đến rồi, cho †ôi xem xem, cậu nhóc mà anh bảo vô cùng kiệt xuất trông như thế nào!”
Vương Tín chỉ vào tôi: “Đây chính là người mà tôi nói, Lý Tiêu Dao. Tiểu Lý, vị này là chủ tịch tập đoàn Thiên Hân - Lâm Thiên Nam, hai người làm quen đi!”
Lâm Thiên Nam nhìn tôi, tôi không nhìn ra được một chút
tình cảm nào trong mắt ông ấy. Ông ấy duỗi tay ra, cười nói: “Anh bạn trẻ, xin chào!”
Tôi cũng đưa tay ra năm chặt tay ông ấy: “Xin chào!”
May là đối phương không dùng lực khi năm tay tôi, nếu không thì chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến!
Người đàn ông trung niên mặc đồ trắng bên cạnh Lâm Thiên Nam cũng nhìn tôi, rồi bật cười tỏ vẻ khinh thường: “Tên nhóc này... có bao nhiêu bản lĩnh chứ?”
Đội trưởng Vương cười nói: “Cứ thử thì biết thôi...”
Lâm Thiên Nam ngầm đồng ý, nói: “Lý Tiêu Dao, đây là em trai thứ ba của tôi, tên Lâm Phong, chú ba, hay là chú cứ thử xem bản lĩnh của anh bạn trẻ này đến đâu?”
Lâm Phong gật đầu, xách kiếm bản rộng bước đến trước, cười nói: “Cậu biết nghịch súng đạn không?”
Tôi: “Biết, tôi thành thạo bắn tỉa tầm xa và xạ kích cận chiến!”
“Biết dùng kiếm không?” “Thuần thục!”
“Được, vậy thì để tôi nhìn xem tu vi kiếm đạo của cậu thế nào..."
Nói xong, Lâm Phong giơ thanh kiếm bản rộng trong tay lên, dùng mắt ra hiệu với hai tên bảo vệ gần đó, hai tên kia liền bê một khối xi măng đến, bên trong khối xi măng vốn có thép, nhưng đã rỉ sét.
Lâm Phong nhếch miệng cười khinh bỉ: “Dùng một kiếm chặt đứt, cậu làm được không?”
Nói xong, ông ta bổ kiếm xuống, “rắc” một tiếng, khối xi măng rơi xuống đất, bể thành hai đoạn.
Đội trưởng Vương ngạc nhiên: “Lợi hại, lợi hại, Lý Tiêu Dao, cậu thử xem...”
Tôi lằng lặng tiến lên trước, nhận lấy một thanh Hán kiếm mới tinh từ tay Lâm Thiên Nam, hơi giơ lên, “răng rắc” một
tiếng, lưỡi kiếm chặt đứt khối xi măng một cách gọn gàng.
Lâm Phong nhìn ngây người: “Nhóc con khá lắm, chúng †a tiếp tục tỷ thí!”
Lâm Thiên Nam lại nói: “Chú ba, không cần so nữa, Lý Tiêu Dao mạnh hơn so với chú không biết bao nhiêu lần!”
“Anh hai, sao lại nói thế?”, Lâm Phong tỏ vẻ khó hiểu.
Lâm Thiên Nam bước lên trước, chỉ vào lưỡi kiếm, cười nói: “Chú ba, tuy chú chặt đứt được khối xi măng, nhưng lưỡi kiếm của chú bị cong vênh rồi. Chú nhìn kiếm trong tay Lý Tiêu Dao đi, chất liệu giống như đúc, nhưng sau khi chặt đứt khối xi măng, nó vẫn hoàn hảo, không hề bị hao tổn gì. Chú vẫn chưa rõ sự chênh lệch trong đó à?”
Lâm Phong ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Lâm Thiên Nam cười nhạt: “Chú dùng sức để khống chế kiếm, mạnh mẽ bổ chướng ngại vật, còn cậu ta thì ngự khí, dùng khí lưu bao lấy lưỡi kiếm để bổ ra chướng ngại vật, khí mới là lưỡi đao chân chính chứ không phải sắt thép, chú đã hiểu chưa? Được rồi, Lý Tiêu Dao, cậu là người do đội trưởng Vương giới thiệu đến, tôi cũng không cần phải tra xét RP, ngày mai cậu và con gái tôi cùng đến đại học Lưu Hoa báo danh đi. Con bé học năm nhất, cậu cũng học năm nhất, chiều nay tôi sẽ cho người chuẩn bị thủ tục nhập học cho cậu...”
“Đại học Lưu Hoa... Năm nhất...”
Đầu tôi rối loạn, liền nói: “Ông Lâm, năm nay tôi đã 25 rồi, ông cảm thấy tôi vào học năm nhất phù hợp à?”
“Không sao, tuy là bề ngoài trông cậu có hơi già, nhưng cậu có một trái tim trẻ tuổi là được”.
Tôi: “...”
Tôi cứ thế mơ màng rời khỏi câu lạc bộ thể hình, ôm Tiểu Hắc vào lòng, ngồi lên xe cảnh sát. Đội trưởng Vương ân cần nhắc nhở: “Đại học Lưu Hoa là trường học quý tộc rất nổi tiếng, thực tế nó là cái hố hút tiền đấy, tôi nói cho cậu biết, học phí của cậu là do cục chúng tôi chi, nếu cuối học kỳ cậu dám đội sổ 7 môn để phải học lại thì... cứ chờ chết đi!”
Tôi biết vậy chẳng làm: “Tôi không muốn nhận công việc này nữa...”
“Hết đường lui rồi, nếu cậu dám bội ước, tôi đảm bảo sẽ nhốt cậu mười năm!”
Tôi: “..."
Nếu đã tìm được việc mới thì cũng phải có giác ngộ mới, sau khi nhận 10.000 tệ từ tay đội trưởng Vương, tôi liền đi tìm phòng trọ ở gần đại học Lưu Hoa, còn chuyện sau này thì cứ từ từ tính tiếp.
Tôi vác hành lý trên lưng, tiến đến trước cổng đại học Lưu Hoa. Nhìn từ xa có thể thấy được khuôn viên của trường hệt như một công viên, được thiết kế vô cùng xinh đẹp. Tôi ôm lấy Tiểu Hắc, vòng quanh sân trường một vòng rồi tiến vào khu dân cư gần đó để tìm nơi trọ mới. Nhìn tờ quảng cáo được dán trên cột điện, tôi bấm một dãy số, không bao lâu sau, tôi đã tìm đến nơi và gõ cửa, một bà bác độ khoảng 100kg nhanh chóng ra mở cửa, cười nói: “Đến xem phòng à? Vào đi!”
Tôi tiến vào phòng, trên sàn của sảnh chính rải đầy vỏ dưa leo, vậy cũng thôi đi, thậm chí tôi còn thấy một cái Durex đã qua sử dụng. Cảm giác đầu tiên là tệ, vô cùng tệ!
“Hoàn cảnh ở đây thế nào, buổi tối có ồn ào lắm không?”, tôi hỏi.
Nhất định phải đề phòng việc này, bởi vì cảnh ngộ trước kia của tôi vô cùng thê thảm, khu cư xác kia tuyệt đối không phải chỗ cho người ở.
Đặc biệt là căn phòng của tôi! Mỗi ngày tôi đều tưởng tượng hàng xóm là một em gái 34D, nhưng thực tế lại là một ông chú bụng bia, mà ông chú thì cũng thôi đi, lại còn mắc cái tật đến 3 giờ sáng là kéo đàn nhị!
Tuần trước kéo Chăn Trâu của Vương Tiểu Nhị, tuần này lại đổi sang Đại Hải của Trương Vũ Sinh.
Ngày nào tôi cũng phải làm việc đầu tắt mặt tối, đến đêm lại bị ông ta tàn phá! Nếu như Đại Hải có thể mang đi nỗi ưu thương của ông đây thì xin hãy mang ông chú nhà bên đi trước đi!
Trong lòng tôi gào thét hồi lâu, kết quả, bà chủ nhà chỉ nhìn tôi cười và nói: “Môi trường rất tốt, không ồn ào lắm đâu, cậu cứ yên tâm, vào phòng xem thử đi...”
Tôi gật đầu, vừa bước vào phòng thì đột nhiên nghe thấy âm thanh đầu giường va vào tường, cùng với tiếng r3n rỉ của phụ nữ, tôi nghe mà mặt đỏ tới mang tai, một tên FA chưa một lần quen bạn gái như tôi có cảm giác tổn thương không chịu nổi!
“Căn phòng kia bao nhiêu một tháng””, tôi hỏi.
“Ba phòng ngủ, một phòng khách, căn cuối cùng 400 một tháng, giao ba tháng tiền cọc, tổng cộng 1600 tệ!”, bà chủ nhà nói.
Tôi lắc đầu: “Mắc quá! Tiêu chuẩn như vậy mà cũng đòi 400 một tháng?”
Bà chủ nhà: “Giá ở đây là vậy, cậu có đến khu cư xá khác thì giá cũng vậy thôi, không hề đắt, tự cậu xem rồi quyết định, muốn thì thuê, không thì tôi cho người khác thuê”.
Tôi cau mày, sải chân bước đến bên cửa sổ, kéo màn ra thì thấy ở tòa nhà đối diện có một nữ sinh không mặc quần áo đang ca hát.
Thế là tôi kiên quyết quay người: “Tôi muốn căn phòng này!"
Sáng ngày hôm sau, tôi thong thả thức giấc, mặc quần áo vào, rồi xách theo một cái túi nhỏ ra ngoài, chỗ này xem như tổ ấm tạm thời đi!
Ngày 25 tháng 08 là ngày tân sinh viên đến báo danh tại đại học Lưu Hoa.
Khi tôi đến cổng trường thì đã thấy biển người tấp nập.
Điện thoại vang lên, là dãy số của đội trưởng Vương, ông ấy bảo tôi đợi ở phía bên phải cổng trường. Sau khi gặp được đội trưởng Vương, tôi nhìn quanh một lượt, nói: “Đội trưởng Vương, người mà tôi phải bảo vệ rốt cuộc là người như thế nào?”
Đội trưởng Vương cười ngượng ngùng: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tục truyền... vợ của Lâm Thiên Nam là một mỹ nữ siêu cấp, chính là loại so với nữ ngôi sao còn xinh đẹp hơn đấy!"
Tôi gật đầu: “Vậy là tốt rồi...”
Chẳng mấy chốc, một chiếc Lincoln ngừng lại, một nữ sinh được mấy tay vệ sĩ vây quanh, hộ tống tiến vào trường. Bọn họ từ đằng xa đi đến, đi trước nhất chính là người đàn ông mà chúng tôi đã từng gặp, Lâm Phong.
Đám người tản ra, một nữ sinh xinh đẹp mặc váy ngắn xuất hiện trước mặt tôi, tay kéo theo một cái vali. Gió thổi qua, khiến mái tóc dài tung bay, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vô cùng nổi bật giữa đám đông, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cô ấy mở to đôi mắt trong veo như bảo thạch, kinh ngạc nhìn tôi: “Hóa ra là anh...”
Cả người tôi run lên, trong lòng thầm gào thét: “Sao lại là cô ấy... Người mà tôi phải bảo vệ lại là nữ thần 34D... Tiêu rồi, đời tôi coi như tiêu rồi!”
Lâm Phong cười nói: “Ồ? Hai người có quen biết à? Lý Tiêu Dao, đây là người mà cậu sẽ nhập học cùng, cũng là viên ngọc quý trong tay anh hai tôi, Lâm Uyển Nhi! Uyển Nhi, đến chào bạn mới đi!”
Lâm Uyển Nhi kéo vali bước đến, váy trắng phất phơ để lộ đôi chân tuyết trắng mê người, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp thấm vào lòng người, nhẹ giọng nói với tôi: “Lý Tiêu Dao, xin chào...”
Một câu chào hỏi vô cùng thân thiện, nhưng nghe vào tai tôi lại ẩn chứa sát khí. Tháng tám thời tiết nóng bức, vậy mà
tôi lại có cảm giác sống lưng lạnh lẽo, MLGBD, tương lai tăm tối!
Tôi gật đầu đáp: “Uyển Nhi, xin chào..."
“Đi thôi, chúng ta đi báo danh...”
Cô ấy thò tay năm lấy cà vạt của tôi, lôi tôi đi báo danh, đồng thời lén lút liếc nhìn Tiểu Hắc được bao lại bằng cái túi đen, khẽ hỏi: “Đây là gì?”
Tôi: “Đồ kiếm cơm!”
“Ờ.”
Nữ thần 34 D, à không, Lâm Uyển Nhi mỉm cười, sau đó quay sang phất tay với đám vệ sĩ: “Được rồi, tôi không sao, các người quay về đi, chú ba, chú cũng về đi!”
Mấy người Lâm Phong và đội trưởng Vương hẹn nhau đi uống trà, còn tôi bị Lâm Uyển Nhi kéo đến chỗ ghi danh, tôi không đi học đại học, cái này giống cô ấy dẫn tôi đến để tham quan trường hơn.
Lâm Uyển Nhi mặc váy ngắn bước vào phòng ghi danh, đưa thông báo trúng tuyển và nói: “Hệ tiếng Trung, Lâm Uyển Nhi, còn có một... À... hệ tiếng Trung, Lý Tiêu Dao...”
Đàn anh trực phòng ghi danh ngẩng đầu nhìn, vừa thấy người trước mặt, suýt nữa thì cằm tên kia đã rớt xuống đất, nước miếng giàn dụa: “A, đàn em, em được xếp tại khu nữ sinh số 1, để anh dẫn em qua đó nhé?”
Lâm Uyển Nhi mỉm cười, chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp: “Không cần, cho em hỏi ký túc xá nam của Lý Tiêu Dao ở đâu? Để cậu ấy theo giúp em là được rồi, em có thể tự tìm đường...”
Đàn anh lau nước miếng: “Lý Tiêu Dao ở khu nam sinh số 2, hai người cách nhau không xa”.
“Dạ, cám ơn đàn anh!”
“Đàn em Lâm Uyển Nhị, trao đổi QQ nhé...”
Tiến vào tòa nhà nữ sinh, ký túc xá của Lâm Uyển Nhi nằm ở lầu 4, tạm thời chỉ có mình cô ấy, tôi kéo vali lên lầu, chuyển đồ đạc giúp cô ấy xong rồi nói: “Cô chủ à, cho tôi số điện thoại của cô đi, để thuận tiện liên hệ”.
“Ừm!”
Sau khi trao đổi số điện thoại, Lâm Uyển Nhi mở vali ra, bên trong đặt hai cái mũ trò chơi, một màu trắng, một màu đỏ, cô ấy suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa cái mũ màu đỏ cho tôi, nói: “Cái này cho anh...”
Tôi sợ ngây người: “Đây... là mũ trò chơi Thiên Mệnh, đây là...
Lâm Uyển Nhi thản nhiên nói: “Cha tôi bảo để anh vào trò chơi, giám thị tôi ở một thế giới khác, nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?”
Tôi gật đầu, cầm mũ trò chơi lên, rồi lại hỏi: “Cô chủ, cô có hận tôi không?”
Lâm Uyển Nhi mím đôi môi đỏ mọng, nhìn thật sâu vào mắt tôi, cô ấy vòng tay trước ngực khiến hai ngọn đồi cao ngất vô cùng phồn thịnh càng bị đẩy lên cao, rồi mỉm cười nói: “Chuyện này à... Tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, sau này tôi sẽ dùng hành động để trả lời cho anh, mau về ký túc xá của anh đi...”
Tôi rời khỏi tòa nhà nữ sinh với cái mũ trò chơi màu đỏ rực trong tay, đây còn là phiên bản VỊP đấy. Tôi như mở cờ trong bụng, mẹ nó chứ, ai quan tâm cô có hận tôi hay không, con đường chinh chiến Thiên Mệnh của tôi đã không còn bị ngăn cản nữa rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trảm Long
Chương 4: Gặp lại nữ thần
Chương 4: Gặp lại nữ thần