Nhóm dịch: Thất Liên HoaCó người thậm chí không mua nổi cả lương thực thô, chẳng hạn như Tô Diệp.
Có người thì có thể ăn được thịt lợn, sao có thể không khiến người khác hâm mộ?Dịp tết có thể ăn một bữa bột trắng đã đủ khiến người ta cực kỳ hâm mộ rồi! Nhà lão Lý mua được một miếng thịt lợn, nói không chừng buổi chiều có thể sẽ lan khắp khu tập thể.Mấy câu nói lọt vào tai Tô Diệp, cô chột dạ tăng nhanh tốc độ đi về phía nhà bà Chu, mùi thịt kho tàu...!Đó không phải là nói cô sao?Sau khi Tô Diệp đưa bột cho bà Chu, Hà Mai Mai đến nhà mời Tô Diệp cùng đi gói sủi cảo.“Cùng đi đi.
Các chị dâu liên hợp quan hệ hữu nghị, có sủi cảo và bánh bao không nhân, rất phong phú.”Còn chưa Tết đã có thể ăn thịt, có thể ăn bánh bao không nhân? Đây không phải là chuyện nhỏ.Tô Diệp nghe thấy bụng mình không nén được tràn ra sự chua xót, cô đã ăn sạch thịt kho tàu được thưởng tuần trước, đã mấy ngày không thấy dầu lấm tấm, Tô Diệp cảm thấy đi bộ cũng run rẩy.Tô Diệp đến đây đã sắp hai tuần rồi, bao gồm cả thời gian chủ nhân thân thể này vào quân đội, gần một tháng rưỡi.
Trong một thời gian dài như vậy Tô Diệp là “không ai hỏi han”, đột nhiên chuyện tốt đến, Tô Diệp nghĩ rằng đây không phải quan hệ hữu nghị thân thiện theo bản năng, nói không chừng là “Hồng Môn Yến”.Nhưng vì thịt lợn, Tô Diệp nắm lấy tay Hà Mai Mai, gật đầu vui vẻ: "Cô chờ một lát, tôi sửa soạn một tí rồi đến ngay.”Tô Diệp thay quần áo sạch, tắm rửa sơ qua rồi đi ra ngoài.Cô soi mặt mình trong gương, cũng coi là ổn.
Mặc dù khuôn mặt trong gương trông gầy gò, nhưng các đường nét đều đoan chính.
Mấy ngày nay Tô Diệp dốc sức lãng phí ngũ cốc tinh chế, bữa nào cũng ăn mì, khí huyết được nuôi dưỡng trở lại, trang điểm một chút cũng coi như là giai nhân thanh tú.Hà Mai Mai dẫn theo Tô Diệp, đến ký túc xá của gia đình quân nhân nào đó.
Cô ấy nói: “Cô mới đến khu tập thể chúng tôi, đội trưởng Cố đã nhận nhiệm vụ trong một tháng, theo lý mà nói chúng tôi phải thay anh ấy chiêu đãi cô một bữa.
Chỉ là thời gian này khó khăn, mọi người muốn ăn chút gì ngon cũng không dễ.
Rốt cuộc đến Lễ hội Laba rồi, lãnh đạo đã lấy ra một ký thịt lợn để chiêu đãi mọi người ăn lễ, mọi người đều nhớ đến cô.”Lời này thật sự rất có mặt mũi, không hề đề cập đến những chuyện cực phẩm mà “Tô Diệp” đã làm, Tô Diệp nghe vậy trong lòng rất thoải mái, nhận lấy tình cảm của Hà Mai Mai.Ngẫm lại ngộ nhỡ đụng phải Hồng Môn Yến thật, oán hận cũng phải oán có chừng mực chút.Tô Diệp đẩy cánh cửa đang đóng, bước vào.
Người trong phòng chen chúc ào ạt nhìn về phía cô, luồng khí ấm áp ập đến, bếp lò trong phòng cháy hừng hực, bầu không khí quan hệ hữu nghị náo nhiệt sôi nổi, không khí được bao phủ bởi hương vị lễ hội.Trên bàn bày mấy cái nồi, bên trong nồi là nấm thái nhỏ, củ cải trắng, rau củ trộn thịt bằm, tuy rằng nhân thịt không nhiều lắm, nhưng ngửi rất thơm, trong không khí tỏa ra mùi thịt thoang thoảng.Mặc dù mấy ngày nay Tô Diệp không thiếu lương thực ăn, thậm chí còn có một túi bột Phú Cường, nhưng vẫn không mua nổi sủi cảo.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Diệp nhận ra rằng dù bản thân có bàn tay vàng nhưng vẫn sống khốn khổ như vậy, thật sự quá thảm rồi..