Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrắm cỏ cắt khúc ướp ngũ vị hương, bỏ vào nồi chiên giòn...!Ôi, ngại quá, điều kiện không tốt lược bỏ bước chiên giòn.Tô Diệp nhỏ vài giọt mỡ lợn vào nồi, cẩn thận chiên từng miếng cá rồi vớt khỏi chảo.
Phi thơm hành gừng tỏi một lúc, cho miếng cá vào, thêm nước xâm xấp, thêm muối, xì dầu, ớt, rượu nguyên liệu, nấm hương khoai tây ngó sen cho tất cả vào.Trước khi ra lò Tô Diệp rải ít rễ diếp cá, đảo nhẹ lập tức vớt ra, lúc này mùi tanh của cá và vị nồng mũi của rễ diếp cá hòa quyện vào nhau tạo thành một mùi thơm kì lạ.Tô Diệp còn chưa nếm thử đã thèm đến mức nước miếng tiết ra đầy khoang miệng, vị nồng mũi của rễ diếp cá đã được trung hòa thành một mùi thơm tươi mát nhàn nhạt, thịt cá đậm đà tươi ngon, mềm mại trơn thơm.Là ai đã phát minh ra món ăn kết hợp giữa rễ diếp cá và cá tuyệt vời như vậy, quả thật biến cái mục nát thành cái thần kỳ! Cắn một miếng cá trơn tuột xuống bụng, Tô Diệp cảm thấy như thể mình đã trở về đời sau, toàn thân tràn đầy sức mạnh.Tô Diệp tay chân nhanh nhẹn luộc mì trong nước, sợi mì mềm mại vừa miệng ăn cùng cá rễ diếp cá, Tô Diệp ăn đến nỗi dầu chảy đầy miệng, ăn đến miếng cuối bụng căng phồng lên.Tô Diệp ợ hơi, hài lòng nheo mắt lại, bụng no nên nên lòng cũng căng tràn hạnh phúc....Nhà họ Lý sát bên.Thịt kho tàu đánh úp lần trước còn chưa dịu lại, Lý Mậu Cương lại ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn, dữ dội hơn.
Quanh quẩn thoang thoảng nơi chóp mũi, vẫy gọi không dứt.Mọi người trong khu tập thể đều ghen tị với Lý Mậu Cương vì cưới được một cô vợ tốt, đảm đang tháo vát, mặt nào cũng giỏi, tính cách cũng cứng rắn có thể gánh vác mọi việc.
Cộng thêm nhà mẹ vợ điều kiện tốt, đôi vợ chồng trẻ được cha mẹ hai bên giúp đỡ, tuy không thể thường xuyên ăn thịt, nhưng mỗi tháng vẫn có thể có một bữa thịt .Một người vợ có tiền, đảm đang, gia đình không làm liên lụy, Lý Mậu Cương sống cái cuộc sống mà tất cả đàn ông trong khu tập thể mơ ước, điều này khiến bao người ghen tị, hâm mộ.Đương nhiên hai vợ chồng sống riêng tư ra sao, chỉ có thể nói là giống như người uống nước lạnh hay nóng chỉ có người uống mới tự biết.Giờ cơm tối, Lý Mậu Cương hỏi vợ: “Em có ngửi thấy mùi thơm không?”Anh ta nhíu mày, miêu tả rối rắm: “Hình như là mùi của rễ diếp cá, hình như rất ngon?”Phương Tú Liên nghe thấy chồng lại nhắc tới đồ ăn, sắc mặt không khỏi trầm xuống, anh ta đang nhắc nhở cô cải thiện đồ ăn sao? Lại còn nhắc đến thứ rễ diếp cá xấu xí như vậy.
Thứ này ném cho lợn ăn, lợn chưa chắc có phản ứng.Sáng nay những người vợ quân nhân nông thôn tặng cho Phương Tú Liên một giỏ rễ diếp cá, cô ấy còn không thèm nhìn nó.Lý Mậu Cương nói: “Đúng rồi, nhờ em quan tâm săn sóc vợ Hướng Tiền, gần đây cô ấy thế nào rồi? Hướng Tiền không ở trong quân đội, một mình cô ấy rất khó khăn.
Một người đàn ông như anh gần gũi với đồng chí nữ quá thì không tốt.”Lý Mậu Cương nhìn thấy sự không tình nguyện trên mặt vợ, liền biết cô ấy căn bản không có để tâm.
Cô vợ của anh ta có tật xấu do được nuông chiều của những cô gái thành phố, quá thanh cao.Phương Tú Liên thấy vẻ mặt của chồng dần trở nên nghiêm túc, xị mặt nói: “Cô ấy à, sống rất tốt! Em lo lắng cho cô ấy, cô ấy chưa chắc cảm kích! Anh có nhớ lần Tô Diệp đến nhà chúng ta không, cô ấy vào nhà như quỷ vào thôn càn quét vậy, đồ ngon gì trong nhà cũng đều bị lấy đi.”.