Vì thế mấy người nhìn Diệc Thanh Thanh không giữ hình tượng ngồi xổm bên cạnh Triệu Hữu Điền vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm với người ta, tư thế chân truyền của cụ ông nông thôn, không có cảm giác không khỏe, mấy thanh niên trí thức khác nhìn đều vô cùng sửng sốt.
Trịnh Hiểu Long: Cô gái này đúng là không để ý tới mặt mũi.
Lý Mộng Tuyết: Đây là nữ hán tử!Tiền Lai Lai: Lợi hại, lúc này đã biết tám chín phần mười tình hình ở thôn Hưởng Thủy.
Trần Chí Hòa: Bội phục bội phục!Vân Cô Viễn cố gắng kìm nén khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt tràn ngập hoang mang: Rõ ràng tư thế này thực sự chướng tai gai mắt, nhưng nhìn cô làm ra, vậy mà có loại cảm giác ngây thơ tự nhiên, có phải mắt của mình có vấn đề hay không?“Thời tiết nắng gắt, đã quá trưa Vương Linh Linh còn chưa trở về, chẳng lẽ chúng ta phải luôn đợi sao?” Lưu Xuân Hạnh lau mồ hôi không tồn tại trên trán.
Diệc Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn trời một lát, mới qua lập hạ, tuy mặt trời phương Bắc ấm áp, nói ánh mặt trời rất tốt cũng không thể phản bác, nên nói:“Chú Hữu Điền, chú đánh xe bò đến dưới tàng cây đi, ánh mặt trời phơi đến con trâu rồi, con trâu quá quý giá!”“Ừm, cháu gái còn coi trọng trâu hơn cả chú! Sao ánh mặt trời này có thể phơi hỏng trâu được, đừng nhìn chú không có văn hóa như thanh niên trí thức các cháu, nhưng cũng biết phơi nắng nhiều có lợi cho con người, trâu cũng như vậy.
” Triệu Hữu Điền sờ trâu như sờ bảo bối.
“Phụt…” Tiền Lai Lai không nhịn được bật cười.
Lý Mộng Tuyết không muốn Vương Linh Linh hoài nghi cô ấy, cũng hi vọng cô ấy có thể điều tra rõ, đợi một lát cũng không sao nên nói:“Ánh mặt trời này còn thoải mái hơn phương nam chúng cháu nhiều.
”Lưu Xuân Hạnh thấy những người khác đều không có ý kiến gì, cũng không ngốc đến mức lại ra mặt, không để ý tới bọn họ chỉ đứng một bên, giống như người lúc trước chê nắng không phải là cô ta.
Không nghĩ tới, bên đtt nổi lên lòng nghi ngờ.
Lưu Xuân Hạnh ở trong sách như một nhân vật tương đối chính diện, cũng không làm khó người khác, nữ chính Lý Mộng Tuyết và Vương Linh Linh đều có quan hệ không tệ với cô ta.
Có thể đứng giữa hai người có quan hệ không tốt lắm, rõ ràng là người thông minh.
Vừa rồi cô ta đột nhiên nói một câu gượng ép như vậy, tốn công vô ích, hình như có chút OCC.
Vương Linh Linh trở về cũng nhanh, công an cũng theo tới, chẳng qua biểu cảm không tốt lắm, có lẽ vẫn không tìm được.
“Người cuối cùng, là cô ta.
” Cô ấy chỉ Lưu Xuân Hạnh nói.
Cô ấy chỉ từng lấy hộp đựng tiền trên xe lửa, lúc đó mấy thanh niên trí thức ngồi cùng cô ấy có lẽ đều thấy, Lưu Xuân Hạnh cũng nằm trong đó.
Công an đã kiểm tra qua mấy thanh niên trí thức khác, không phát hiện thứ như dụng cụ cắt gọt linh tinh, tuy có ít tiền giấy nhưng không thể chắc chắn là của cô ấy.
Chỉ còn lại Lưu Xuân Hạnh.
Công an tiến lên nói rõ tình hình, Lưu Xuân Hạnh vô cùng sảng khoái đồng ý lục túi.
Diệc Thanh Thanh vừa nhìn là biết không có kết quả gì.
Quả nhiên tuy túi tùy thân của Lưu Xuân Hạnh có chút tiền giấy, nhưng đây là thứ mỗi thanh niên trí thức xuống nông thôn đều mang, cũng không có thứ sắc bén có thể cắt vải.
“Không phải là cô nói nhà cô nghèo, không mang theo tiền giấy gì ư? Vậy đây là gì?” Vương Linh Linh hoài nghi hỏi.
“Linh Linh, tôi biết cô mất tiền trong lòng sốt ruột, nhưng không thể cắn loạn người ta như thế.
Lúc trước tôi nói như vậy là vì tôi không muốn để lộ, một cô gái như tôi nếu nói mình mang theo ít tiền giấy, nói không chừng sẽ đưa tới nguy hiểm!”Lưu Xuân Hạnh dịu dàng nói:“Không phải lúc trước tôi từng nhắc nhở cô khi ở trên xe, đừng để lộ tiền ra trước mặt mọi người, tránh khiến người ta đỏ mắt ư? Đương nhiên là tôi sẽ không nói thật về tài sản của mình rồi.
Thanh Thanh cũng không biết, mấy chúng ta đi cùng nhau cũng khá tốt, có lẽ sẽ không làm ra loại chuyện này!”Diệc Thanh Thanh nhướng mày, đây là đang bảo cô nói linh tinh ư?Vương Linh Linh có chút dao động, nhưng mà Diệc Thanh Thanh nói cũng có đạo lý, nhất định là biết cô ấy để tiền ở đâu, mới có thể trộm chính xác như vậy.
.