Diệc Thanh Thanh xua tay từ chối.
Đùa cái gì thế, hiện giờ cô là nữ hán tử uống thuốc tăng lực, một thùng nước mà thôi, đâu cần người khác giúp đỡ?Một tay của cô xách theo thùng nước đầy đi về phòng không tốn chút sức lực nào, bước chân vô cùng ổn định, nước cũng không bị đổ ra.
Lý Mộng Tuyết nhìn cô xách nhẹ nhàng như vậy, nói thầm một câu: “Không nhìn ra được cô ấy khỏe như thế!”Vào sảnh ngoài, Diệc Thanh Thanh lại gặp Lưu Xuân Hạnh và Vương Linh Linh tay nắm tay ra ngoài.
“Thanh Thanh, cô làm thế nào khiến ông bác kia sửa cửa giúp cô thế?” Vương Linh Linh hỏi cô.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn hai người này một cái, hai người này ở bên nhau vô cùng thân thiết, đống hạt dưa hôm qua của cô xem như thiệt lớn rồi.
“Linh Linh, cô hỏi như vậy sẽ khiến đồng chí Diệc Thanh Thanh khó xử…” Lưu Xuân Hạnh lại thấy được ánh mắt đánh giá của Diệc Thanh Thanh, Diệc Thanh Thanh tuyệt đối là đang hoài nghi cô ta, vội vàng nói.
Diệc Thanh Thanh trừng mắt: “Cô cảm thấy sẽ làm khó tôi vậy thì cô bịt kín lỗ tai đừng nghe nữa.
”Cô còn chưa nói gì đâu, đã biết cô khó xử ư?Diệc Thanh Thanh vốn không chắc chắn chuyện ăn trộm là Lưu Xuân Hạnh làm, chỉ hơi hoài nghi.
Nhưng mà Lưu Xuân Hạnh có địch ý khó hiểu khiến cô chắc chắn mấy phần, thật sự không phải là có tật giật mình, muốn ly gián quan hệ giữa cô và Vương Linh Linh sao?Lưu Xuân Hạnh nghe cô nói thế thì làm ra vẻ kinh hãi, như chịu ấm ức rất lớn.
“Thanh Thanh, sao cô lại nói như vậy?” Vương Linh Linh liếc mắt nhìn Lưu Xuân Hạnh với vẻ lo lắng.
Sao trong sách không nói Vương Linh Linh mắt mù như vậy?Diệc Thanh Thanh chửi thầm trong lòng một câu, tức giận nói: “Vương Linh Linh, cô thật sự muốn biết thì một mình tới hỏi tôi.
”Sau khi nói xong cũng mặc kệ bọn họ, tự mình đi vào.
Cô chỉ nhắc nhở câu cuối cùng, nếu Vương Linh Linh không tới cô tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của người khác.
Chẳng qua một câu này, cũng tiếc cho đống hạt dưa cô lấy ra chặn miệng đại đội trưởng hôm qua.
“Sao cô gái này cón như pháo đốt thế, một lát không gặp đã nổ tung?” Ở cửa khu thanh niên trí thức, Trần Chí Hòa nhìn thấy cảnh này thì cảm thán.
“Chỉ sợ Lưu Xuân Hạnh kia có chút không thích hợp.
” Trịnh Hiểu Long nhỏ giọng nhắc nhở anh em tốt của mình.
Lý Mộng Tuyết nghe xong những lời này, thì kinh ngạc Trịnh Hiểu Long quan sát rất giỏi.
Lưu Xuân Hạnh này, còn không phải là kỹ nữ trà xanh sao?Chẳng qua cô ta là âm dương quái khí giữa hai người phụ nữ.
Diệc Thanh Thanh trở lại trong phòng, lau trong phòng từ trên xuống dưới một lần Vương Linh Linh vẫn không tới.
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn ném người này ra sau đầu, đầu óc cô ấy không tỉnh táo, người khác khuyên e rằng cũng vô dụng, nói không chừng còn tốn công vô ích.
“Cháu gái, bác sửa xong cửa sổ cho cháu rồi, cháu đến xem đi.
” Lão thợ mộc nói.
“Dạ!” Diệc Thanh Thanh vội vàng lấy bột mì cao lương đã chuẩn bị xoang ra, còn thêm một túi điểm tâm nhỏ đưa cho lão thợ mộc.
Tuy tay nghề của lão thợ mộc không tính là tốt, nhưng mà người rất nghiêm túc, không làm có lệ cho cô, cửa sổ cũng rắn chắc hơn nhiều, Diệc Thanh Thanh lấy chút đồ này ra là cam tâm tình nguyện.
Trước khi lão thợ mộc rời đi còn ghim rơm trên tường chỗ sườn giường đất cho cô.
Qua buổi trưa, thím Quế Hoa và con trai cả mang theo lu nước và chảo sắt tới.
“Ừm, phòng này nhìn sạch sẽ rộng rãi hơn nhiều.
” Lâm Quế Hoa cười nói: “Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, cháu xem lu nước này để đâu thì được?”“Cứ đặt ở đó đi ạ, đến lúc đó bệ bếp xây ngay bên cạnh.
” Diệc Thanh Thanh chỉ vị trí, lại nhìn đồ một lát: “Lu nước này rất vừa vặn, nồi cũng tốt!”Đây là những lời nói thật, lu nước này rất chắc chắn, phân lượng không nhẹ, chảo sắt cũng không cũ, lỗ thủng chỉ cỡ hai móng tay, ở ngay phần rìa không có gì đáng ngại, hơn nữa đã lau sạch sẽ, thoạt nhìn rất thoải mái.
Sau khi nói xong Diệc Thanh Thanh lại đưa phiếu vài và điểm tâm cho Lâm Quế Hoa, còn dán sát bên tai Lâm Quế Hoa nhỏ giọng nói:“Mấy thanh niên trí thức tới cùng cháu hỏi cháu lấy mấy thứ này ở đâu ra, cháu nói về thím với bọn họ.
Thím yên tâm đi, bọn họ đều không thiếu tiền.
”Sau khi nói xong còn nháy mắt.
.