Trước khi rời đi còn nói, lần tới mưa dột thì tới tìm ông ấy, đảm bảo sẽ sửa thật tốt cho cô.
Diệc Thanh Thanh tiễn Triệu Hữu Căn xong, thì nhặt ngói đầy bụi rửa sạch một lần.
Sau đó phủ kín chiếu lên giường đất.
Giường đất giống phòng này, không rộng nhưng khá dài.
Lúc trước cô nhờ thợ mộc cắm một cái que gỗ ở giữa giường đất, cố định ở hai khe lõm trên mặt tường trái phải.
Ngay sau đó cô lấy vải bông màu xanh nhạt đánh dấu nhận được ra, cắt làm một cái rèm treo trên gậy gỗ.
Cái rèm này có thể kéo sang trái sang phải, cùng chia cả căn phòng và giường đất thành hai nửa.
Sau này bên trong là phòng ngủ của cô, kéo rèm ra, trong phòng sẽ tối lại ngủ sẽ ngon hơn.
Trên tường chỗ giường đất ghim rơm nên không bóng loáng như chiếu, có chút thô ráp, Diệc Thanh Thanh dùng vải bông bao lấy một ít, dựa vào còn hơi mềm mại.
Rương gỗ to dọn đến bên sườn, dựa gần rèm đặt trên giường đất, cũng làm dải phân cách trên giường đất.
Bên trong cái rương mới là chỗ ngủ của cô.
Chăn nhỏ có hoa màu đỏ của cô đã trải xong, bằng phẳng, vô cùng thoải mái.
Bên ngoài rèm là nửa giường đất, chỉ trải chiếu, đặt bàn đất nhỏ lên, bày mấy thứ linh tinh như chén trà.
Bàn ghế cô mua cũng bày ở đây, bên cửa sổ là bệ bếp, lu nước đặt gần bệ bếp, sau cửa đặt cái chổi, còn có dây thừng định dùng để treo khăn lông.
Trên cửa sổ cô dán một tầng giấy bóng kính chắn gió, không để rèm ở đây, đảm bảo ban ngày trong phòng cũng có ánh sáng.
Giấy bóng kính này là Triệu Hương Lan chuẩn bị cho cô, khiển Diệc Thanh Thanh lại nhớ tới người mẹ tốt của cô.
Chỉ có bà ấy mới nghĩ chu đáo như thế, qua một thời gian tới trong nhà gửi đồ tới, cô cũng sẽ gửi ít đồ về trong nhà, khiến bọn họ yên tâm.
Bận việc nửa ngày như vậy, trong phòng đã rực rỡ hẳn lên.
Rèm màu xanh nhạt kéo hai bên trái phải, trên tường bên giường đất là vải dệt cùng màu bao lấy rơm giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, còn có ánh sáng xuyên qua giấy bóng kính chiếu vào, khiến trong phòng có mấy phần cảm giác tươi mát tự nhiên.
Diệc Thanh Thanh vỗ tay: “Cuối cùng cũng dọn dẹp xong.
”Cô ngồi trên giường đất ở gian ngoài, gặm lương khô khô cằn cũng cảm thấy thơm.
Mẹ cô cho cô lương khô thừa hai ngày, còn có ít điểm tâm, đủ cho cô ăn đến ngày mai.
Tối qua trong phòng đầy bụi, cũng không có điều kiện tắm rửa, cô sợ làm bẩn chăn đệm nên không trải toàn bộ ra, cứ tạm chấp nhận một đêm như thế.
Hôm nay chạy ra chạy vào nhiều lần như vậy, tuy uống thuốc tăng lực cơ thể không mệt chút nào, nhưng tinh thần đã mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc này cô chỉ muốn ăn gì đó lót dạ, sau đó lau người sạch sẽ, nằm trong chăn ngủ cả chiều.
Bếp mới xây còn chưa khô nên không thể nấu nước, lúc trước mang chậu gỗ về xong cô đã rót đầy đặt bên ngoài phơi.
Hôm nay mặt trời nắng gắp hơn hôm qua, miễn cưỡng làm ấm chậu nước, bây giờ vừa vặn bưng vào dùng.
Ra cửa thì thấy Tiền Lai Lai cõng đầy sọt đồ trở về, lão thợ mộc cũng đi theo sau, xem ra tìm thím Quế Hoa rất thuận lợi.
Tiền Lai Lai đi qua cửa phòng cô, còn hỏi cô sửa mái xong chưa.
Diệc Thanh Thanh gật đầu nói: “Chú Hữu Căn sửa vừa nhanh vừa cẩn thận, bếp cũng xây rất rắn chắc!”“Tôi cũng mời chú ấy, nghe cô nói như vậy tôi an tâm rồi, buổi chiều chú ấy tan làm mới rảnh tới làm giúp tôi.
Cũng may tôi hỏi cô trước, nếu không chuyện này phải đợi mới làm xong.
Đám Lý Mộng Tuyết cũng đi, bọn họ còn phải xếp hàng, có lẽ hôm nay không làm xong.
” Tiền Lai Lai cảm thấy rất may mắn.
Nghe xong những lời này, Diệc Thanh Thanh chỉ có thể chúc đám nữ chính tối nay tự cầu nhiều phúc.
“Đúng rồi, khi tôi trở về hai người bên kia cũng đi theo đám Lý Mộng Tuyết đến nhà thím Quế Hoa, nhưng mà không mang gì tới, có phải ngốc hay không?” Tiền Lai Lai nhỏ giọng bát quái.
“Đúng là rất ngốc, không có chỗ tốt, chuyện mạo hiểm như vậy ai dám làm giúp cô?” Diệc Thanh Thanh cũng nói.
.