TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bát Long Quy Nguyên Truyện
Chương 390: Kiếm Côn Giao Tranh

Càng là công kích Trận Pháp, càng sẽ tiêu hao nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch.

Hắn cũng không có tin, Tô gia tên dư nghiệt kia vì muốn giết hai người bọn họ sẽ bỏ ra số lượng lớn đến như vậy Hạ Phẩm Linh Thạch liên tục công kích..

"Chỉ hy vọng như vậy mả thôi..!" Thực ra là hy vọng không nhiều mới đúng.

Nơi đây Trận Pháp hắn đã có nhìn qua, lấy ánh mắt Nhất Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư của hắn đến xem, ngoài Sát Trận Vũ Kiếm Trận kia ra, còn có một cái Ảo Trận nữa.

Ảo Trận này cấp bậc cũng là Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp, quan trọng là Ảo Trận không tốn quá nhiều năng lượng để vận hành, chỉ cần đặc bên dưới nó vài trăm ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, nó có thể hoạt động được cả hơn trăm năm.

Trăm năm thời gian qua đi, lấy tuổi thọ của Yêu Sĩ như bọn hắn, đã trở thành hai bộ xương khô từ lâu.

Trong thời gian này hai người bọn họ không thể nghĩ được cách nào đi ra bên ngoài, hay có người đến ứng cứu, khả năng khá cao là hai người bọn họ phải chôn thân ở nơi đây rồi, phía trước con đường đi hắn thấy không mấy sáng sủa cho lắm.

"Thằng nhóc kia..? Mày là ai.? Sao có thể vào được nơi này..?"

Đi vào bên trong căn nhà đá có chứa Hạ Phẩm Linh Thạch trước đây, ập vào mắt hai người Mộ Phàn không chỉ là Ảnh Nhạn Kiếm Pháp của Tô gia, mà còn có một tên thanh niên mười sáu mười bảy tuổi nữa, Mộ Phàn là người kinh ngạc nhất, cũng là không kìm được kinh ngạc lên tiếng quát hỏi.

Trước khi hai người bọn họ rời khỏi nơi này đuổi theo Tô Bình, rõ ràng đã nhìn kỹ nơi đây không còn người nào khác cả, nhưng bây giờ khi không lại xuất hiện một tên thanh niên như từ dưới đất chui lên thế này, cái nảy thử hỏi hắn làm sao không kinh ngạc cho được.

"Mày là Trần gia Nội Viện đệ tử..!" Mang Huyền Phong nhìn kỹ Trần Vân Thanh một cái, rất nhanh liền nhận ra thân phận của đối phương.

Một bộ áo trâng nhạt, cùng bên hông có thẻ bài Trần gia, những cái này chi tiết, từng là Trần Gia Nhị Trưởng Lão như hắn đương nhiên là quá quen thuộc rồi.


Nhưng nhìn tên nhóc con này hình như hơi lạ, hắn chưa từng gặp gỡ trước đây, có nhiều khả năng là tên nhóc con này đã nhập Nội Viện sau khi hắn rời khỏi Trần gia.

"Ông là ai..?"


Trần Vân Thanh nhìn lại Mang Huyền Phong một chút, là Yêu Sĩ cửu trọng trung kỳ, đây cũng là một cường giả, nhận ra được thân phận Trần gia Nội Viện của mình chắc cũng là người ở Chấn Nam Thành, không biết tên này là thuộc về gia tộc hay thế lực lớn nào bên trong đó.

"Mang Huyền Phong..! Chắc mày đã có nghe nói qua..?"

Mang Huyền Phong thấy Trần Vân Thanh này không nhận ra mình là ai, thật sự có chút thất vọng. Hắn trước đây đường đường là Trần gia Nhị Trưởng Lão, quyền lực to lớn, không có một người đệ tử nào bên trong Trần gia lại không nhận ra hắn, thế mà chỉ mới rời đi Trần gia có vài tháng thôi, đã không còn người nhận ra mình rồi, thế sự đúng là xoay chuyển quá nhanh một chút đi.

"Mang gia đệ nhất Nội gian..?" Trần Vân Thanh ánh mắt không khỏi có chút co lại.

Mang Huyền Phong danh tiếng quá lớn ở Chấn Nam Thành, Trần Vân Thanh hắn không muốn biết cũng khó. Chỉ là trước đây hắn chưa từng gặp mặt Mang Huyền Phong người này, với một tên tạp dịch như hắn trước đây, biết những đại nhân vật như vậy để làm cái gì.

Còn nữa, dù cho trước đây hắn có thấy qua Mang Huyền Phong, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn cũng khó nhận ra gương mặt của y, lem luốc bẩn thỉu, như một tên ăn mày không khác.

Mang Huyền Phong này sau khi rời khỏi Trần gia xem ra Lăn lộn có chút thảm.

Nói nửa tên này ra nông nỗi như ngày hôm nay, Trần Vân Thanh hắn góp công không ít đâu, nếu mà hắn không để cho Tô Trục Lưu đi đến Trần gia đổ oan Mang Tiên Phượng, bây giờ Mang Huyền Phong vẫn còn oai hùng tứ phương.

Không những thế, hắn cùng Mang Huyền Phong này cũng có mối thù không nhỏ đâu nha, cách đây hơn nữa tháng, chính Trần Vân Thanh hắn là người đã giết đi Mang Anh Kiệt, đỗ tội lên cho Trần Anh Vũ mấy người kia.

Giờ đây nhìn lại, kế hoạch của hắn đã thành công, Mang Huyền Phong không có biết hung thủ chân chính giết con mình là Trần Vân Thanh hắn, nếu như không, đã lao lên cùng Trần Vân Thanh hắn liều mạng từ lâu rồi.

"Hừ...!"

Mang Huyền Phong hừ lạnh một tiếng, trong lòng hết sức căm tức, tuy đây là sự thật, nhưng đối với chuyện này, hắn không muốn nhắc đến, càng căm ghét bất kỳ người nào nhắc đến chuyện này, thằng nhóc này dù vô tình hay cố ý đều đã phạm vào điều cấm kỵ của hắn, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho y được.

"Nhóc con..! Tao hỏi mày, làm sao mày có thể vào được trong này..?"

Mộ Phàn khẽ lấy tay ngăn cản Mang Huyền Phong muốn tiến lên đem Trần Vân Thanh xé xác, hắn cất lên tiếng hỏi.



Đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất hiện nay, cũng là hệ trọng nhất, nó ảnh hưởng đến chuyện mình có thể rời khỏi nơi đây hay là phải chết dần chết mòn ở một nơi hoang vắng như thế này.

Thằng nhóc này đã vào được nơi đây, đồng nghĩa với lại việc tên này đã vượt qua được hai lớp Ảo Trận cùng Sát Trận bên ngoài kia, như vậy chỉ cần tìm ra nguyên nhân, hắn có thể rời khỏi nơi này được rồi.

"Khỏi hỏi..! Tôi biết chắc chắn tên này là Tô gia nội gian phái đến Trần gia nằm vùng ..!" Mang Huyền Phong chắc chắn như đinh đóng cột nói.

Có thể bình an Vào được nơi đây chỉ có hai phương pháp, thứ nhất là cảnh giới Trận Pháp của người này rất cao, chí ít cũng phải là Nhị Giai Trận Pháp Sư hậu kỳ.

Thứ hai nữa là người của Tô gia, bọn họ tổ tiên để lại Trận Pháp, chắc chắn có cách ra vào bình an. Trong hai khả năng này, Mang Huyền Phong hắn nghiên về khả năng thứ hai nhiều hơn.

Một tên mới mười sáu mười bảy tuổi, nói mình là Nhị Giai Trận Pháp Sư hậu kỳ, nói ra đừng nói là hắn, bất kỳ người nào cũng không thể nào tin tưởng được.

Tô gia nội gian, chính là khả năng cao nhất, cũng là duy nhất, không phải nói Trần gia tuyển chọn người vào rất thông thoáng, vì thông thoáng như vậy, nên nhiều thế lực mới cài cắm người của mình đi vào, Mang Huyền Phong hắn là một tấm gương rõ nét nhất đó thôi.

Mang gia làm được, không có lý do gì những thế lực khác không có làm được.

Thằng nhóc này có đến chín mươi phần trăm là người của Tô gia, còn vì sao tên này xuất hiện ở đây, là vì muốn phá đi bộ Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ Ảnh Nhạn Kiếm Pháp, nhìn bây giờ xung quanh bức tường đã không còn một cái hình vẽ nào về kiếm pháp nữa, cũng là đã đủ hiểu.

"Nhóc con..! Không muốn chết thì ngoan ngoãn đưa hai người bọn tao ra bên ngoài..! Nếu như không..! Mày sẽ chết rất thảm thiết..!" Mộ Phàn lăm lăm một thanh côn dài hơn hai mét trên tay, chỉ về phía Trần Vân Thanh, đầy uy hiếp lên tiếng.

Lởi nói của Mang Huyền Phong này quá chí lý, tên nhóc này chắc chắn là Tô gia còn sót lại người. Như vậy thì quá may mắn cho hắn rồi, chỉ cần đem tên này khống chế lại, tra hỏi ra con đường rời khỏi nơi đây, hắn liền không phải chết già ở nơi đây nữa rồi.

Đây là cơ hội trời cho đối với Mô Phàn hắn, hắn tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho được.

"Ảnh Nhạn Kiếm Pháp..! Giết..!"

Trần Vân Thanh không nói nhiều phí lời với hai người này, bọn chúng đã hiểu lầm mình sâu đậm như vậy, có nói gì cũng vô ích.



Mà thực tế hắn cũng không có muốn giải thích.

Hắn vừa mới tu luyện xong một môn Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ đến cảnh giới đại thành, cần có người cùng hắn giao thủ, để xem thử thực lực của mình lợi hại đến mức độ nào, bây giờ khi không có hai viên đá mài đao ở đây, hắn muốn đánh nhau còn không kịp, hơi đâu đi cùng hai người này giải thích tốn kém thời gian.

"Phục Yêu Đệ Nhất Thức..! Sát..!"

Nhìn Trần Vân Thanh xuất thủ, Mô Phàn bên trong ánh mắt có chứa một tia dị dạng, không thể ngờ thằng nhóc này tuổi còn trẻ, lại có thể đột phá được Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ cảnh giới.

Còn có thể đưa Kiếm Pháp của Tô gia đạt đến cảnh giới đại thành nữa.

Người này thiên phú quá mức khủng bố, thực lực bây giờ còn cao hơn cả tên Tô Bình trước đây, nếu như không có chết non, ngày sau chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp to lớn.

"Keng..Keng..Keng..!".

"Rầm rầm..Rắc...!Phốc..!"

Kiếm cùng Côn giao tranh, rất nhanh đã phân ra thắng bại, chỉ thấy một cái bóng bị đánh bay lui sau, văng vào bên trên vách tường, người bên ngoài có thể nghe được tiếng xương gãy âm thanh.

Nhìn kỹ lại, cái người mà bị đánh bay chính là Trần Vân Thanh, chỉ thấy bây giờ gương mặt của hắn khá là nhăn nhó, kiếm của mình đã rời khỏi tay từ lâu, tay phải đang không thể nào cử động được, còn tay trái đang cố định vị chỗ xương bị đánh gãy vừa rồi, ánh mắt bây giờ thật sự không cam tâm cho lắm.

Sao hắn có thể cam tâm cho được, khi mà hắn đã tu luyện thành công Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ đại thành Ảnh Nhạn Kiếm Pháp, Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ tiểu thành Phong Hình Bộ, hai bộ thượng phẩm Yêu Kỹ đạt đến cảnh giới rất cao kết hợp với nhau, đáng lẽ mình không cần phải sợ Yêu Sĩ cửu trọng mới đúng, dù có bại, cũng không cần phải bại quá thê thảm như thế này, chưa tiếp được một chiêu của người ta đã đứt gánh, thật không thể chấp nhận nỗi.

"Bây giờ mày đã ngoan ngoãn đưa bọn tao rời khỏi nơi này chưa?" Mộ Phàn cầm lấy Phục Yêu Côn, đi đến cách Trần Vân Thanh vài mét, nhàn nhạt lên tiếng nói.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Đọc truyện chữ Full