Sau cuộc họp thường niên, cuộc sống của Trịnh Vãn đã bình lặng trở lại.
Mặc dù Nghiêm Quân Thành chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì, nhưng cô biết rằng anh sẽ không khiến cuộc sống của cô thay đổi quá nhiều. Cô có thể mặc một chiếc váy thời trang cao cấp đắt tiền để tham dự cuộc họp thường niên của công ty anh, cũng có thể mặc quần áo bình thường để làm việc trong một thẩm mỹ viện.
Cũng giống như việc thỉnh thoảng anh sẽ đưa cô đến Thịnh Quan hoặc những nhà hàng khác để ngắm cảnh thành phố về đêm vô cùng lãng mạn, nhưng anh cũng sẽ cùng cô đi siêu thị mua đồ, nấu một bữa cơm gia đình ấm áp trong căn phòng bếp chật hẹp.
Gần đây, Trịnh Vãn đã gặp phải một chuyện khiến cô do dự.
Ông chủ đã nói chuyện riêng với cô và hỏi liệu cô có muốn được thăng chức từ nhân viên tư vấn lên cửa hàng trưởng không.
Trước đây, khi ở thủ đô, chị Lư đã từng nói với cô, nhưng dạo này cô quá bận rộn để nghĩ về vấn đề này, đến bây giờ vẫn cứ đắn đo mãi, ông chủ rất tốt bụng, bảo cô sang năm mới rồi hãy trả lời.
“Mẹ, mẹ định làm cửa hàng trưởng à?”
Sáng nay, Trịnh Tư Vận tò mò hỏi.
Trịnh Vãn ngạc nhiên: “Làm sao con biết?”
Trịnh Tư Vận cảm thấy hơi chột dạ, lẽ ra cô bé không nên biết về điều đó... Vào thời điểm này ở kiếp trước, mẹ đã rất khó xử về chuyện này. Đôi khi, cô bé nghĩ rằng, nếu mẹ không trở thành cửa hàng trưởng thì cô sẽ không đi công tác vào giữa mùa hè vài tháng sau đó và tai nạn kia cũng sẽ không xảy ra.
Có lẽ tâm thái của cô ấy bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu là lúc vừa mới sống lại, cô bé chắc chắn sẽ ra sức ngăn cản.
Nhưng... Trịnh Tư Vận ngước mắt nhìn mẹ, cô bé đột nhiên cảm thấy có lẽ mình chưa bao giờ thực sự hiểu mẹ mình.
“Biết là biết thôi ạ.” Trịnh Tư Vận tỏ vẻ ngang ngược trước mặt mẹ một cách rất tự nhiên.
“Đúng là có chuyện như vậy.” Trịnh Vãn nói: “Nhưng mẹ còn đang suy nghĩ, có phải con có ý kiến gì không?”
Cô cũng đã đề cập điều này với Nghiêm Quân Thành.
Anh vẫn cứ câu nói đó, thích thì làm, không thích thì từ chối.
Trong thế giới của anh thì là vậy, và cũng bởi vì tính cách của riêng anh, anh không thể hiểu được sự bối rối và do dự của một người bình thường.
Trịnh Tư Vận chống cằm, chớp chớp mắt, mạnh dạn cho cô một đề nghị: “Mẹ đã bao giờ nghĩ đến việc tự mình mở một cửa hàng chưa? Con nghĩ bây giờ mẹ đã có cả khách hàng và kinh nghiệm rồi, hoàn toàn có thể cân nhắc chuyện này.”
Trong khoảng thời gian này, cô bé đã chứng kiến mẹ và chú nối lại với nhau, cô bé nghĩ rằng mẹ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc trở thành cửa hàng trưởng. Tiền lương làm cửa hàng trưởng quả thực khá hơn nhưng đồng thời áp lực cũng rất lớn. Trong lòng cô bé, mẹ cần được chăm sóc, và người chăm sóc cho mẹ cũng đã xuất hiện...
“Mở cửa hàng của chính mình?” Trịnh Vãn rất ngạc nhiên, cô lắc đầu: “Không, mẹ không làm được.”
“Con nghĩ mẹ có thể làm được!” Trịnh Tư Vận động viên cô: “Có thể mẹ không biết mình tài giỏi thế nào. Hãy nhìn xem, những khách hàng ở Nam Thành trước đây cứ cách dăm ba hôm lại gọi cho mẹ. Lúc dì Trương đến Đông Thành công tác còn mời mẹ ăn cơm, chẳng phải sao?”
Trịnh Tư Vận rõ hơn bất cứ ai, rằng mẹ mình rất có duyên, và ngay cả một người phụ nữ mạnh mẽ như dì Trương cũng trở thành khách hàng của mẹ.
Trong công việc, Trịnh Vãn rất bảo thủ. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình mở một cửa hàng và trở thành bà chủ, thậm chí cô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đó trong đầu. Nhưng sau khi con gái đề cập đến chuyện này, cô cũng không khỏi miên man theo suy nghĩ này mà rơi vào trầm tư.
Thấy mẹ bị lời nói của mình lay động, Trịnh Tư Vận cũng trở nên hào hứng.
Thực ra, cô bé biết cách lập kế hoạch, và cô bé có thể đưa ra một kế hoạch tương đối chi tiết trong thời gian ngắn nhất. Tuy nhiên... Cô bé muốn đưa ra ý tưởng này một cách cẩn thận, vào đêm mà Nghiêm Quân Thành ở lại qua đêm, cô bé đã chủ động cầm những cuốn sách mà mình mua đến để xin lời khuyên.
Nghiêm Quân Thành nhìn tờ giấy viết tay mà cô bé đưa cho mình, nhướng mày: “Mẹ cháu muốn mở cửa hàng?”
“Không, cháu chỉ xem trên TV nên muốn lập một kế hoạch...” Mặc dù bây giờ Trịnh Tư Vận rất thoải mái trước mặt anh, nhưng bây giờ cô bé là một học sinh lớp 9, tùy tiện đưa ra một kế hoạch thì ngay cả mẹ cũng sẽ nghi ngờ, chứ đừng nói là chú.
Hơn nữa, mọi người nên sử dụng những lợi thế và nguồn lực xung quanh họ một cách hợp lý và hợp pháp.
Ví dụ như vị sếp lớn đang ngồi trên sô pha gọt táo giúp mẹ cô bé đây, chỉ cần chú có thể đưa ra một số gợi ý thì cô bé có thể thoải mái đưa ra phương án tốt hơn.
Nghiêm Quân Thành chậm rãi lau ngón tay bằng khăn ướt, cau mày khi nhìn cô bé.
Trịnh Tư Vận cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, cảm giác căng thẳng ở nơi làm việc đã mất từ lâu giờ đột nhiên quay trở lại.
“Những thứ này đều do cháu nghĩ ra sao?” Nghiêm Quân Thành trầm giọng hỏi.
Trịnh Tư Vận vội vàng trả lời: “Một số là cháu nghĩ, một số là thông tin cháu tìm được trên mạng.”
Theo Nghiêm Quân Thành thì bản kế hoạch này thực sự rất đơn giản, nhưng một số ý tưởng của Trịnh Tư Vận lại tốt đến mức đáng ngạc nhiên: “Cháu đã hỏi ý mẹ cháu chưa?”
Trịnh Tư Vận gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cháu đã đề cập với mẹ rồi, nhưng mẹ vẫn đang suy nghĩ, cháu muốn làm chút gì đó cho mẹ.”
“Cháu cứ để cái này ở đây.” Nghiêm Quân Thành đóng cuốn sổ lại: “Chú sẽ đánh dấu một số chỗ rồi ngày mai đưa cháu sau.”
Trịnh Tư Vận rất vui mừng, nhưng trong lòng cũng có hơi ngạc nhiên, dường như chú không hề thấy khó hiểu hay lấy làm tò mò về điều này. Cô bé năm nay mới học lớp 9, một học sinh cấp hai có thể làm ra thứ này, nếu là những người lớn khác thì đã trách mắng rồi.
Nhưng giây tiếp theo, cô bé đã hiểu ra.
Nghiêm Quân Thành đứng dậy, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Trịnh Vãn vừa ra khỏi phòng, nói: “Anh sẽ quay lại vào ngày mai.”
Trước khi Trịnh Vãn kịp cau mày nhắc nhở rằng anh đã sử dụng hết hạn mức hai ngày trong tuần này, anh đã giơ tay chỉ vào Trịnh Tư Vận, bình thản nói: “Con bé có chuyện cần gặp anh, tối mai anh qua để dạy cho nó một số kiến thức, chính con bé đã tự đề nghị.”
Trịnh Tư Vận sửng sốt hai giây: “Hả?”
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả ý thức, cô bé vội vã gật đầu: “Vâng, mẹ, con có chuyện muốn nhờ chú...”
Trịnh Vãn nghi ngờ nhìn con gái, sau đó nhìn Nghiêm Quân Thành, tất nhiên không có lý do gì để phản đối.
Trịnh Tư Vận đứng ngây người trong phòng khách, nhìn chú háo hức theo mẹ trở lại phòng ngủ, khi họ bước vào, cô có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của chú, không biết mẹ mắng chú câu gì mà chú không phản bác, và rồi cả hai lại thì thầm nói chuyện.
Trịnh Tư Vận vỗ trán, cô bé không nên ngạc nhiên vì điều này như thể chưa bao giờ nhìn thấy như vậy chứ nhỉ?
Nhưng mà, chú thật sự...
Cô bé không nói ra hai từ đó, để giữ thể diện cho chú.
Nghiêm Quân Thành ở lại vào đêm hôm sau như ý muốn.
Trịnh Tư Vận nhìn vào những điểm anh viết trên tờ giấy, càng đọc, cô bé càng say mê. Cô bé mơ hồ cảm thấy chú mình thậm chí còn không coi mình là con nít, coi kế hoạch cố ý làm một cách non nớt của cô bé là công việc cấp dưới nộp cho mình, nghiêm túc chú thích và bình luận.
Cha dượng tương lai và con gái riêng dường như đã đạt được sự đồng thuận.
Cô bé nháp lại theo ý kiến của anh, anh sửa lại, cứ lặp lại như vậy.
Trịnh Vãn không biết họ đang làm gì, cô chỉ nghĩ rằng Tư Vận có điều gì đó muốn hỏi về việc học, nhưng cô lại cảm thấy kỳ lạ, vì vậy cô đã tra hỏi Nghiêm Quân Thành, người đã ở đây vài ngày, không chịu rời đi.
Nghiêm Quân Thành tỏ vẻ bí mật: “Anh sẽ cho em một đề nghị, em hãy coi anh là giáo viên của Tư Vận. Anh không thu phí dạy thêm, vậy em có nên cảm ơn anh không nhỉ?”
“Em chưa từng thấy người nào như anh.” Trừ phi là trường hợp đặc biệt nào đó, bằng không cô sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ “không biết xấu hổ”.
“Anh là người như thế nào?” Nghiêm Quân Thành kéo chăn lên, đắp cho anh và cô, cơ thể anh nóng rực, khiến Trịnh Vãn nhất thời bị ngột ngạt đến mức khó thở, vừa định thoát ra, anh đã lại nhấn xuống, như đang muốn hô hấp nhân tạo cho cô vậy.
Không thể phát ra âm thanh tất nhiên có cái vui của nó.
Ban đầu, Nghiêm Quân Thành đúng là cảm thấy khó chịu vì điều này, thậm chí còn muốn tặng nút bịt tai cho mọi cư dân trong tòa nhà, nhưng giờ anh đã thay đổi quyết định vì tìm thấy niềm vui mới.
Có nơi nào trên người cô mà anh chưa từng hôn chứ?
Anh giống như một đứa trẻ tham lam trong công viên giải trí.
Hôm nay chiếm chỗ này, ngày mai chiếm chỗ khác, bây giờ Trịnh Vãn lại trở thành người muốn đưa nút bịt tai cho mọi người, cô thà làm vậy thật còn hơn là như thế này, anh không lên tiếng, nhưng cô phải kìm nén lắm mới không phát ra tiếng rên.
Kỳ thi cuối năm thứ ba cấp cơ sở đã đến như dự kiến.
Trịnh Tư Vận đặt phần lớn suy nghĩ của mình vào việc học, và tất nhiên cũng đã gặt hái được những thành quả tương ứng. Tổng điểm của cô bé đứng đầu lớp và thứ ba trong khối, cách biệt giữa tổng điểm của cô bé và của người đứng đầu là dưới mười điểm.
Trường học nào cũng coi trọng tỷ lệ lên cấp, những học sinh chuẩn bị thi lên cấp ba như họ cũng được giáo viên chú tâm hơn. Kỳ thi cuối kỳ và điểm số vừa có xong, giáo viên đã thông báo sẽ tổ chức họp phụ huynh, ngoài việc tổng kết học kỳ vừa qua thì còn dặn dò những việc cần chú ý trong kỳ nghỉ đông sắp tới.
Không may là Trịnh Vãn không có thời gian vào ngày hôm đó. Tết Nguyên Đán đến gần, việc kinh doanh của thẩm mỹ viện đạt đến đỉnh điểm, ngày nào cũng có những đợt người đặt lịch hẹn, kéo dài đến tận sau ngày 15 tháng giêng âm lịch, khiến Trịnh Vãn không thể đi được. Cô có thể gọi báo cô Triệu một tiếng là xong, nhưng cô lại nghĩ đến Nghiêm Quân Thành, thuận miệng hỏi xem anh có thời gian không, vậy mà anh lại đồng ý.
Có lẽ là do cô chủ động hỏi anh nên hai ngày liền, tâm trạng anh đều vô cùng tốt.
Đêm trước buổi họp phụ huynh, anh thậm chí còn kéo cô vào phòng thay đồ nơi anh ở.
Việc tu sửa lại Lan Đình vẫn chưa được hoàn thành, vậy nên, ngoại trừ việc sống trong nhà của cô, hiện anh còn đang sống trong một căn hộ gần công ty.
“Ngày mai anh mặc bộ nào bây giờ?”
Anh hỏi một cách nghiêm túc.
Trịnh Vãn ngước mắt lên và thấy rằng hầu hết quần áo của anh đều là những bộ đồ trang trọng, và tất cả đều là màu tối, chỉ có một vài bộ quần áo bình thường hiếm hoi được mua sau khi cô ở cùng.
Cô đi tới, cầm lấy một chiếc áo khoác đen, ướm lên người anh. Thực ra, hành động này cũng không cần thiết, anh đã gần bốn mươi rồi, dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp, dù trang trọng hay giản dị, anh đều có thể tỏa sáng trước mặt mọi người.
“Chỉ cái này thôi sao?” Trịnh Vãn suy nghĩ thực tế hơn: “Ngày mai không quá lạnh, anh mặc áo khoác là được.”
Nghiêm Quân Thành cau mày.
Trịnh Vãn khó hiểu: “Cái gì?”
Nghiêm Quân Thành nói: “Đừng chiếu lệ như vậy.”
“Chiếu lệ gì cứ?” Trịnh Vãn dở khóc dở cười: “Chỉ là họp phụ huynh thôi, chỉ cần ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, không có cần quá cầu kì.”
Nghiêm Quân Thành lại không cho là vậy.
Trịnh Vãn biết rằng anh rất bướng bỉnh và nghiêm túc trong một số vấn đề nhỏ nhặt, vì vậy cô không muốn tranh luận với anh nữa, thay vào đó, cô kiên nhẫn chọn cho anh, chọn tới chọn lui, cuối cùng cô cũng nổi lên ý nghĩ trêu chọc: “Hay là, anh thay cho em xem đi?”
Ngay khi Nghiêm Quân Thành chuyển sang set thứ năm, Trịnh Vãn đã bắt gặp một biểu hiện gần như thiếu kiên nhẫn trên trán của anh.
Nếu không biết rõ về anh, sẽ rất dễ bị vẻ ngoài của anh làm cho sợ hãi.
Chỉ là gần như thôi, nhưng không thực sự nóng nảy.
Cô cười trộm, đột nhiên, anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, trời đất xoay chuyển, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào sau tấm rèm thay quần áo.
Tất nhiên, sau một thời gian dài lăn lộn, cuối cùng Nghiêm Quân Thành đã chọn xong trang phục cho ngày mai.
Xem ra, từ hôm nay, trên người anh lại chính thức có thêm một cái mác nữa, cha dượng đi họp phụ huynh.