Trịnh Vãn không thể giữ con gái lại, nghĩ đến việc con vẫn chưa trưởng thành, cô lo rằng cô bé sẽ sợ hãi khi đi máy bay một mình, Trịnh Vãn cũng muốn đặt hai vé để đưa cô bé trở về Nam Thành. Trịnh Tư Vận nghịch ngợm giật điện thoại và giấu nó sau lưng, cao giọng nói: “Mẹ yêu, con gái mẹ năm nay mười lăm tuổi rồi, ba tháng nữa con sẽ mười sáu tuổi, hoàn toàn có thể đi máy bay một mình!”
Nghiêm Quân Thành ngồi bên cạnh, không định nhúng tay vào chủ đề này.
Nếu được yêu cầu phát biểu ý kiến, anh sẽ nhờ thư ký của mình đặt vé hạng nhất cho Trịnh Tư Vận.
Nhưng ý kiến này không thể nói ra một cách tùy tiện, tránh việc cô sẽ nghĩ rằng anh nóng lòng muốn đuổi con cô đi.
Sau khi uống rượu, đôi mắt Trịnh Vãn có hơi mơ hồ, giọng điệu mềm mại hơn nhiều so với bình thường: “Con chưa bao giờ đi máy bay một mình, cũng chưa bao giờ trở về Nam Thành một mình, mẹ không yên tâm đâu.”
Nghiêm Quân Thành đã kiềm chế để không nhìn sang cô.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng là chuyện của mẹ con bọn họ, anh đứng dậy, nói nhỏ với cô: “Anh đi pha cho em chút nước mật ong.”
Trịnh Vãn sững sờ vài giây, sau đó gật đầu.
Cuối cùng, Nghiêm Quân Thành không kìm được, do dự vươn tay vuốt tóc cô.
Trịnh Tư Vận dứt khoát nhìn đi chỗ khác, biến thành một phông nền xuất sắc.
Sau khi nhìn anh vào bếp, Trịnh Vãn mới chậm rãi dời ánh mắt, nhìn con gái, nhẹ giọng hỏi: “Có phải là có chú ở đây nên con không thoải mái không?”
“Không phải!” Trịnh Tư Vận vội vàng ngồi xuống, ngửi được mùi trái cây phảng phất trên người mẹ cô, cảm thấy mình cũng sắp say rồi: “Con rất thích chú, nhưng mà mẹ thử nghĩ xem, nửa tháng tới thẩm mỹ viện sẽ rất bận, con không muốn mẹ đi làm mà vẫn phải lo lắng con ở nhà ăn không ngoan...”
“Cứ để con thử xem, chỉ là một chuyến bay thôi mà, cũng đâu có gì khó khăn, đến lúc đó, mẹ đưa con ra sân bay, sau khi xuống máy bay, con sẽ gọi cho điện cho mẹ ngay. Ông bà ngoại chắc chắn sẽ tới sân bay đón con.”
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi.
Khi Nghiêm Quân Thành gần như đứng tê chân trong bếp, Trịnh Vãn cuối cùng cũng gật đầu đồng ý để con gái trở đi máy bay trở về một mình.
Trịnh Tư Vận biết rõ về cô, không cho cô cơ hội hối hận, lập tức dùng điện thoại đặt vé máy bay.
Trong phòng ngủ chính.
Trịnh Vãn ngồi ở mép giường, nhấm nháp nước mật ong.
Anh bỏ quá nhiều mật ong, ngọt đến mức gần như khó nuốt, nhưng cô không muốn làm anh thất vọng, chỉ có thể từ từ giải quyết.
Sau khi tắm xong, Nghiêm Quân Thành đi vào, vừa lau tóc vừa đi tới, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đã đặt vé chưa? Mấy vé?”
“Một.”
Trịnh Vãn đặt chiếc cốc trong tay xuống, đứng dậy lấy khăn tắm, hai người đã trở nên vô cùng ăn ý, anh ngoan ngoãn ngồi bên giường, cúi xuống, mặc cho cô làm loạn trên đầu.
“Hình như con bé đã thật sự trưởng thành rồi.” Cô khẽ thở dài: “Là do em luôn coi nó như một đứa trẻ, muốn làm mọi thứ cho nó. Hôm nay, con bé nói với em muốn đi máy bay một mình, thực ra, em có hơi buồn.”
Nghiêm Quân Thành không hiểu tâm trạng u sầu của cô lúc này, vì vậy anh chỉ có thể yên lặng lắng nghe cô nói.
“Em nhớ tới một câu nói, không phải con cái không thể sống thiếu cha mẹ, mà là cha mẹ không thể sống thiếu con cái.” Trịnh Vãn mỉm cười, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng lau mái tóc ướt sũng của anh.
Anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy nên em hãy quan tâm nhiều chút đến người không thể rời xa em đây này.”
Trịnh Vãn bỏ khăn tắm xuống, ôm lấy cổ anh từ phía sau, cằm tựa vào vai anh: “Em biết rồi mà, nhịp tim của anh hơi nhanh, nói thật đi, có phải anh đang vui lắm, đúng không?”
Nghiêm Quân Thành cười khẽ, lồ ng ngực cũng đang rung lên.
Có phủ nhận hay không thì anh cũng không giỏi nói dối trước mặt cô.
Kỳ nghỉ đông, thật là tốt.
Đương nhiên là anh thích Tư Vận, chỉ riêng việc Tư Vận là con gái của cô cũng đã đủ để anh cố gắng hết sức chăm sóc và bảo vệ rồi. Hơn nữa, con bé lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện và sáng dạ, nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn muốn độc chiếm cô, cũng đã từng nghĩ đến thế giới chỉ có hai người họ.
Ngày hôm sau, Nghiêm Quân Thành cảm thấy vô cùng sảng khoái, bước đi như gió vậy.
Trịnh Tư Vận yên lặng nhấp một ngụm sữa đậu nành mới vắt, thầm nghĩ, bình tĩnh, bình tĩnh. Trong mắt chú, cô bé chắc chắn không phải là thứ con ghẻ gì, cùng lắm thì chỉ là một đứa trẻ dính người, đó là điều đương nhiên có thể hiểu được!
Thời tiết vừa đẹp, Trịnh Vãn giặt ga trải giường và chăn bông của hai phòng, hai mẹ con cùng nhau mang lên tầng trên cùng để phơi.
Mùi thơm thoang thoảng của bột giặt thoảng xộc vào mũi, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, đây là cảm giác hạnh phúc. Trịnh Tư Vận úp mặt vào gối một cách lười biếng, mãi cho đến khi mẹ gọi, cô bé mới mở mắt ra liếc qua, nhìn thấy dây phơi chắc chắn của nhà mình.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô bé hỏi: “Mẹ ơi, cái dây phơi này là mẹ nối, phải không ạ?”
Đã nhiều tháng trôi qua và dây phơi quần áo đã phai màu, giờ đây, cô bé mới nhớ hỏi về nó.
Trịnh Vãn đưa tay lên, chạm vào nút thắt ở cuối dây phơi và cúi đầu cười khẽ.
Cô nhớ tới một câu đọc được khi còn là học sinh, trên đời này chỉ có tình yêu và ho không thể không kiềm nén được. Có lẽ, ngay cả bản thân anh cũng không biết, nhưng ngay khi họ gặp lại nhau, cô đã biết anh vẫn chưa quên được.
Phương pháp thắt nút vẫn hoàn toàn giống như trước đây.
Trịnh Tư Vận ngơ ngác nhìn mẹ cô: “Vậy ra mẹ đã biết rồi sao?”
Trịnh Vãn mỉm cười, kéo tấm ga trải giường, phủi đi những nếp nhăn, nhưng không trả lời.
Hai ngày sau, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành tiễn Trịnh Tư Vận ra sân bay.
Có thể là do đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mặc dù Trịnh Vãn cảm thấy thất vọng nhưng trên cả, cô lại cảm thấy hài lòng, con gái cô dũng cảm hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Tư Vận ngồi một mình, và sẽ có lần thứ hai, và rất nhiều lần nữa, mà cô thì chỉ có thể nhìn Tư Vận ngày càng bay xa hơn, bay đến một bầu trời rộng lớn hơn.
Tất cả những gì cô có thể làm là ở nhà và ôm lấy Tư Vận khi con bé tìm về sau những tổn thương ở ngoài kia.
Nghiêm Quân Thành sẽ giúp cô nhanh chóng hồi phục sau nỗi thất vọng này.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa bạn đời và con cái, một ngày nào đó, con cái sẽ ra đi, còn bạn đời sẽ ở lại bên cạnh cô.
Cô nghĩ, có lẽ cô thực sự nên đối xử tốt hơn và tốt hơn nữa với người này, người luôn ở bên cô.
Sau khi Trịnh Tư Vận trở lại Nam Thành để nghỉ đông, Trịnh Vãn được Nghiêm Quân Thành đưa đến sống trong một căn hộ, cách thẩm mỹ viện nơi cô làm việc chỉ mười phút đi bộ. Đôi khi cô rất tò mò, rốt cuộ anh có bao nhiêu căn nhà?
Trải qua vài ngày sắp xếp, căn nhà vốn dĩ giống như phòng mẫu, cuối cùng cũng tăng thêm rất nhiều yếu tố ấm áp.
Trên ban công, có thêm vài chậu xương rồng và hoa cỏ. Tất cả là do Trịnh Vãn đưa tới, khi thời tiết tốt, cô sẽ chăm sóc những đám cây dễ thương này. Nghiêm Quân Thành rất yêu thích cuộc sống như vậy, thường bất ngờ ôm cô từ phía sau.
Trịnh Vãn dường như có khả năng và sức mạnh kỳ diệu như vậy, cho dù đó là cuộc sống sang trọng hay bình thường, cô luôn có thể vui vẻ, vậy nên cuộc sống của cô luôn tràn đầy bình yên và hạnh phúc.
Nếu cô không phải đi làm mỗi ngày, Nghiêm Quân Thành chỉ muốn mang tất cả công việc về nhà thôi.
Toàn thân anh như được ngâm mình trong làn nước suối nóng và mê đắm trong đó.
...
Trịnh Vãn không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp lại Lạc Hằng.
Trong khoảng thời gian này, cô và Nghiêm Quân Thành sống như một cặp vợ chồng bình thường. Anh cũng thích cuộc sống đơn giản như vậy, gần như gạt bỏ tất cả các cuộc xã giao, thỉnh thoảng họ sẽ tìm một nhà hàng có tiếng để thưởng thức hương vị, hay có đôi khi, chỉ đơn giản là đi siêu thị mua đồ ăn. Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua, dường như những bóng đen còn sót lại trong lòng cô cũng bị anh xua tan hết.
Tết Nguyên đán đang đến gần, siêu thị cũng rất đông, cô rất thích ăn trái cây, khu vực cân trái cây xếp thành một hàng nhỏ.
Đứng trong hàng, Nghiêm Quân Thành đặc biệt dễ thấy, nháy mắt đã nhìn ra.
Anh đang tiến về phía trước từng chút một.
Đoán rằng anh sẽ phải đợi ít nhất vài phút nữa, Trịnh Vãn bèn đẩy xe hàng đến tủ đông để lấy sữa tươi.
“Tiểu Vãn?”
Đang nghiên cứu hàm lượng đạm thì phía sau vang lên một giọng nam dịu dàng.
Trịnh Vãn vô thức quay đầu lại và nhìn thấy Lạc Hằng trong bộ âu phục đang đứng trước kệ. Họ đã không gặp gần một năm, giờ bất ngờ gặp lại, cô dừng lại vài giây rồi mới gật đầu, mỉm cười với anh ta: “Đã lâu không gặp.”
Lạc Hằng mặc một bộ vest màu xanh đậm, trông như vừa mới tan làm. Anh ta là một người khá kĩ tính, trừ khi là đi xã giao, anh ta thường không muốn ra ngoài ăn uống, ngay cả khi đi công tác, anh ta cũng đã quen với việc tự mua thức ăn hơn. Trong chuyến công tác này, anh ta chỉ ở lại Đông Thành một tuần, khách sạn anh ta ở cũng ở gần đây, nhân lúc rảnh rỗi đến đây mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, không ngờ lại đụng phải cô.
Gặp lại cô, Lạc Hằng vẫn không khống chế được ánh mắt.
Lý trí nói cho anh ta biết, với mối quan hệ của hai người bây giờ, chào hỏi xong rồi nói lời chia tay là thích hợp nhất.
Nhưng nếu có thể bình tĩnh kiềm chế cảm xúc của mình thì tại sao người ta lại ám ảnh nhiều năm như vậy. Anh ta đẩy xe hàng cản đường qua một bên, bước chân vững chãi đi tới, chăm chú nhìn cô: “Đã lâu không gặp, anh tới đây công tác.”
Trịnh Vãn mỉm cười: “Trùng hợp thật nhỉ.”
Lạc Hằng quét mắt vào giỏ hàng của cô, đồ cũng không nhiều lắm, không chút nghĩ ngợi, anh ta buột miệng nói: “Anh nhớ nhà em không ở gần đây, hay là lát nữa anh đưa em về nhé?”
“Không cần đâu.” Ánh mắt Trịnh Vãn rơi vào người đàn ông cách đó không xa phía sau, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng: “Tôi không tới đây một mình, người yêu của tôi cũng tới.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Lạc Hằng ngẩn ra mất vài giây.
Kể từ khi Trần Mục qua đời, anh ta chưa bao giờ thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy nữa.
Anh ta thậm chí còn quên quay đầu lại, mãi cho đến khi có cảm giác áp bức, anh mới chậm rãi quay đầu, người đàn ông đã lướt qua anh ta và dừng lại bên cạnh cô.
“Anh xếp hàng lâu vậy.” Trịnh Vãn thấp giọng nói đùa với Nghiêm Quân Thành: “Em sợ có người nhảy vào chen hàng, anh sẽ đánh nhau với người ta mất.”
Nghiêm Quân Thành cong môi, cầm vài chiếc túi không phù hợp với hình tượng của anh, anh lần lượt đặt những chiếc túi đựng cam, lê Nashi và xoài vào giỏ hàng, sau đó đưa tay ra ôm lấy cô.
“Lạc Hằng.” Trịnh Vãn dường như vừa mới nhận ra, mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, suýt chút nữa quên giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, họ Nghiêm.”
Lạc Hằng nhìn Nghiêm Quân Thành, tất nhiên là cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu, anh ta thậm chí không chú ý rằng khuôn mặt của anh ta vẫn còn đầy sự miễn cưỡng.
Người đàn ông trước mặt anh ta lạnh lùng và nghiêm túc. Bọn họ quen biết đã nhiều năm, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, không phải chính tai nghe cô giới thiệu, anh ta tuyệt đối sẽ không tin cô lại chọn một người đàn ông như vậy.
Lạc Hằng cũng được coi là thành công trong sự nghiệp, cách đối nhân xử thế cũng khéo léo, mặc dù trong lòng có đủ loại phỏng đoán, anh ta vẫn bình tĩnh chào hỏi: “Chào anh, anh Nghiêm.”
“Quân Thành, đây là bạn của em ở Nam Thành.”
Trịnh Vãn lắc lắc tay anh như một lời nhắc nhở. Mặc dù người đàn ông này đã trưởng thành và trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng cô tin rằng giờ đây anh cũng nhạy cảm hơn trước, luôn thận trọng kiểm tra mọi người khác giới xuất hiện xung quanh cô.
“Xin chào.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu, chào hỏi bằng một giọng điệu bình tĩnh, đôi mắt anh rơi vào người Lạc Hằng một cách tùy ý, như thể đang đánh giá anh ta.
Trịnh Vãn thầm thở dài.
Hiểu quá rõ về anh không biết là tốt hay là xấu nữa.
Người trong siêu thị, bao gồm cả Lạc Hằng ở ngay phía đối diện, dường như đều không ngửi thấy mùi giấm chua đang tỏa ra nồng nặc.