Sau kì nghỉ, hôm nay Trịnh Vãn vẫn đến thẩm mỹ viện đi làm như bình thường.
Bà chủ đã từng sống ở Cảng Thành gần mười năm, cũng có thói quen phát lì xì khai trương cho nhân viên. Mới vừa khai trương, kinh doanh cũng rất tốt, đã có khách hàng hẹn đến làm đẹp. Trịnh Vãn bận đến mức chân không chạm đất, bữa cơm đầu tiên bà chủ mời khách, thuê một phòng riêng ở một nhà hàng gần đó, mọi người ăn cơm rất vui vẻ.
Khi sắp giải tán, bà chủ lấy cớ mua cà phê gọi cô lại.
Trịnh Vãn biết bà chủ muốn nói gì, năm nay trôi qua quá nhanh, cũng đã đến lúc cô cho bà chủ một câu trả lời cuối cùng rồi.
Cho nên khi bà chủ lại hỏi cô có hứng thú làm quản lý trưởng hay không, cô thẳng thừng từ chối: “Tổng giám đốc Viên, khoảng thời gian qua tôi luôn suy xét chuyện này, tôi nghĩ một chút, cảm thấy bản thân không thể đảm nhiệm vị trí quản lý trưởng được.”
Bà chủ cười tủm tỉm nhìn cô: “Sao lại thế?”
“Không phải là vì tôi không tự tin về nghiệp vụ của mình.” Trịnh Vãn cười: “Tổng giám đốc Viên à, làm quản lý trưởng quá bận, chị cũng biết tháng sáu này con gái tôi sẽ thi cấp ba… Hơn nữa.” Cô dừng một lúc, trên mặt hiện lên chút xấu hổ: “Tôi mới vừa đăng ký kết hôn với chồng, nếu thường xuyên tăng ca, tôi không thể lo toan gia đình mình, bình thường anh ấy cũng bận rộn công việc, nhưng đã vì tôi mà từ chối rất nhiều công việc. Nếu sau này tôi muốn phấn đấu trong công việc, thì cũng phải chờ đến khi con gái thi chuyển cấp xong, không thể vì chuyện cá nhân của tôi mà bắt cả viện phải chờ tôi.”
Nếu như không có Nghiêm Quân Thành, cô nghĩ mình sẽ đồng ý.
Làm quản lý trưởng tuy bận, nhưng lương tốt, và hoa hồng sẽ cao hơn bây giờ một chút.
Nhưng ngoại trừ công việc thì thời gian cá nhân của cô cũng có hạn. Cô cần phải quan tâm đ ến chuyện ăn uống, thể xác và tinh thần con gái khỏe mạnh, còn phải ăn cơm hẹn hò với Nghiêm Quân Thành. Cô thật sự không có biện pháp phân thân, ba phần công việc đều bận rộn, rất có thể cuối cùng tất cả đều thiệt.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, trước đó không lâu Tư Vận đã cho cô một bản kế hoạch.
Tư Vận nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: “Đây là bản thảo con và chú cùng soạn, nếu mẹ có năng lực, vậy chẳng bằng phát triển sự nghiệp, tự làm công cho bản thân! Mẹ không cần lo lắng lỗ lã, đến lúc đó để con lo!”
Cô bị con gái chọc cười, rồi nghiêm túc suy nghĩ bản kế hoạch này.
Đọc nghiền ngẫm, nghĩ thật kỹ càng, cuối cùng nó đã k1ch thích được trái tim cô.
Tổng giám đốc Viên nhận ra Trịnh Vãn là thật sự không muốn làm quản lý, nếu đổi góc nhìn cô ấy cũng có thể hiểu được. Cô ấy hơn Trịnh Vãn mười tuổi, bây giờ cũng thành công trong sự nghiệp, gia đình mỹ mãn, vì thế nói: “Vậy được rồi, để tôi thương lượng với mọi người thử, xem có thể điều người từ chi nhánh khác đến hay không.”
Trịnh Vãn cười gật đầu: “Được.”
Sau khi mua cà phê xong, Trịnh Vãn không về viện thẩm mỹ cùng tổng giám đốc Viên mà đi đến ngân hàng gần đây, sau khi rút tiền xong, cô cẩn thận cho vào túi xách, sau đó lại gửi tin nhắn cho trợ lý đặc biệt Vương: [Trợ lý đặc biệt Vương, nếu anh tiện thì có thể cho tôi xin các liên lạc với tổng giám đốc Hà không?]
Cho dù cô đã có số điện thoại của bà Hà, nhưng cô không muốn dối gạt Nghiêm Quân Thành chuyện này.
Người này hay nghĩ ngợi, cũng thích giao tiếp với cô bằng cách quanh co lòng vòng.
Trợ lý đặc biệt Vương lập tức gửi tin nhắn lại, bên trong đính kèm tất cả cách thức liên lạc với Hà Thanh Nguyên.
Không chờ Trịnh Vãn gọi vào số điện thoại của Hà Thanh Nguyên, điện thoại đã vang lên, là anh ta gọi đến.
Cô nhận cuộc gọi, nghe đầu bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng: “Trịnh Vãn, vừa rồi Tiểu Vương nói với tôi là cô tìm tôi, có chuyện gì à?”
“Ừ, có chút chuyện muốn hỏi anh, không biết bây giờ anh có tiện nói chuyện điện thoại không?”
“Hay là thế này đi, chúng ta gặp mặt rồi nói?” Hà Thanh Nguyên nói: “Đúng lúc tôi đang ở gần chỗ làm của cô.”
Trịnh Vãn đồng ý, hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần đó. Cô gọi điện thoại cho bà chủ, xin nghỉ hai tiếng. Hà Thanh Nguyên đến rất nhanh, hai người họ chưa từng gặp mặt riêng như thế này bao giờ, nhưng Hà Thanh Nguyên lại rất thoải mái. Sau khi gọi cà phê, hai tay anh ta đan vào nhau, cười nhạt nói: “Không giấu gì cô, tôi đã chờ cuộc gọi này của cô mấy ngày rồi. Cô cũng biết tính tình Lão Nghiêm rồi, nếu tôi chủ động liên lạc tôi, rất có thể cậu ta sẽ tìm tôi làm một trận. Trước kia đánh nhau với cậu ta tôi không thắng được, mây giờ cũng không dám trêu vào cậu ta.”
Trịnh Vãn cũng cảm thấy rất thoải mái, trò chuyện với Hà Thanh Nguyên không cần phải thử tới thử lui. Thật ra cô có thể hiểu được tại sao Nghiêm Quân Thành lại trở thành bạn thân với Hà Thanh Nguyên, bởi vì anh ta là người rất khéo đưa đẩy và rất bộc trực.
“Tôi sẽ cản anh ấy.” Cô cười nói: “Tổng giám đốc Hà à, thật ra…”
Hà Thanh Nguyên giơ tay lên: “Đừng khách sáo như vậy, tôi nghe xong mà sởn gai óc.”
Trịnh Vãn ngẫm nghĩ, rồi học theo cách bà Hà gọi Nghiêm Quân Thành như vậy, kêu một tiếng: “Lão Hà.”
“Đúng vậy, cứ như vậy.” Hà Thanh Nguyên vỗ tay: “Nếu không tôi sẽ cảm thấy cô đang mỉa mai tôi đó.”
“Tôi vốn chưa dám chắc, nhưng mấy ngày nay Ân Khải không nhận cuộc gọi và trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ngẫm nghĩ rồi đoán thế.” Trịnh Vãn bình tĩnh hỏi: “Là anh ấy làm đúng không?”
Tuy rằng Hà Thanh Nguyên đã sớm đoán được cô cũng không phải người bình thường, nhưng thấy cô có thể nhanh chóng đoán được chuyện này, trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Quả nhiên, trên thế giới này, người hiểu Lão Nghiêm nhất chính là cô.
Hà Thanh Nguyên gật đầu, tuy rằng biết cô sẽ không hiểu lầm, nhưng vẫn muốn giải thích một câu cho bạn của mình: “Cô cứ yên tâm, cậu ấy không phải loại người như vậy, cậu ấy không dùng thủ đoạn đê tiện để đối phó với anh Ân, mà sau này cũng sẽ không làm thế.”
“Tôi biết.” Trịnh Vãn nói: “Anh ấy không phải người như vậy, cho dù anh ấy cực kỳ ghét người đó, nhưng có làm gì cũng sẽ làm ngay trước mặt.”
Anh ghét, hay thích một người, sẽ không bao giờ che giấu.
Sẽ không làm những chuyện mà anh thấy khinh thường.
Chẳng hiểu sao Hà Thanh Nguyên lại cảm thấy vui mừng. Cho dù anh ta đã đoán được từ sớm, giữa hai người họ sẽ không hiểu lầm nhau, nhưng nghe Trịnh Vãn nói bằng giọng điệu chắc chắn và tin tưởng vào nhân phẩm của Lão Nghiêm, anh ta vẫn rất vui mừng.
“Anh ấy không nợ tôi cái gì, cũng không nợ người khác cái gì cả.” Cô nói: “Tôi cũng không yêu cầu anh ấy phải cẩn thận lo toan chu đáo cho người thân và bạn bè của tôi, đây không phải trách nhiệm của anh ấy. Cho dù là với bất kỳ nguyên nhân nào, tôi không muốn gây bất lợi cho anh ấy, cho dù anh ấy không quan tâm nhưng tôi cũng không muốn.”
“Yên tâm.” Hà Thanh Nguyên an ủi cô: “Cho dù thỉnh thoảng Lão Nghiêm nổi điên làm thâm hụt tiền kinh doanh thì chẳng phải còn có tôi sao? Dự án của anh Ân, tôi và Lão Nghiêm đã nghiêm túc nghiên cứu rồi, ý tưởng của anh ta đúng là rất tốt, nhưng vì không may mắn, cách làm người cũng có lý tưởng, có chú nghĩa. Tôi và Lão Nghiêm dù thế nào cũng là thương nhân, không phải nhà từ thiện, thương nhân trọng lợi, đúng vậy, tôi nói những lời này là muốn nói với cô, anh Ân kia cũng là một thương nhân.”
Sắc mặt Trịnh Vãn rất tự nhiên, nói: “Tôi hiểu. Mọi người đều là thương nhân, còn tôi thì không, tôi không muốn vì tôi mà khiến anh ấy gặp bất lợi. Nếu mọi người đứng ở góc độ thương nhân cho rằng dự án của Ân Khải đầu tư được lợi, vậy thì chuyện này cứ cho qua, tôi cũng không can thiệp quá nhiều.”
Hà Thanh Nguyên cũng gật đầu, vốn anh ta cho rằng hôm nay sẽ không thể tránh được việc tâm sự về chấp niệm của Nghiêm Quân Thành với Trịnh Vãn, nhưng đến bây giờ, anh ta cảm thấy chuyện này không cần thiết nữa.
Chưa chắc Trịnh Vãn không hiểu, cô quá rõ Lão Nghiêm muốn cái gì. Thật sự nói trắng ra thì hai vợ chồng chung sống với nhau thế nào trong lòng tự biết rõ, so với việc âm thầm đánh giá lẫn nhau chẳng bằng nói chuyện tình thú vợ chồng.
“Đúng rồi, Lão Hà, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.” Trịnh Vãn nghiêng người, kéo khóa kéo túi xách ra, lấy một xấp tiền mặt trong túi đặt lên bàn, đẩy nó vào tầm tay của anh ta: “Ban đầu tôi định chuyển khoản cho anh ta, nhưng bây giờ ngẫm lại thì không nên, phiền anh giúp tôi chuyển lại cho Ân Khải, anh ta sẽ hiểu, tôi nghĩ, cho dù xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân nào thì sau này anh ta sẽ không liên lạc với tôi nữa. Dù sao thì mấy năm qua chúng tôi cũng không liên lạc.”
Hà Thanh Nguyên đã hiểu, nhận lấy: “Tôi sẽ chuyển cho anh Ân.”
“Cảm ơn.”
Trịnh Vãn biết, Ân Khải cũng có nỗi khó xử của anh ta, nếu không phải thật sự hết cách rồi, anh ta sẽ không đưa ra quyết định và lựa chọn như vậy. Việc đã đến nước này, không ai muốn làm chuyện này trở thành mớ hỗn độn.
Hành động nhờ Hà Thanh Nguyên chuyển tiền cho Ân Khải, cô tin Nghiêm Quân Thành hiểu, Ân Khải cũng hiểu.
“Khách sáo rồi.”
Hà Thanh Nguyên không kìm nén được lòng hiếu kỳ, hỏi cô: “Cô định làm như thế nào?”
Trịnh Vãn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ngày còn dài, mấy chuyện này không cần sốt ruột. Dù sao chúng tôi cũng đã đăng ký kết hôn, không thể nào dễ dàng ly…”
Hà Thanh Nguyên thấy buồn cười, nói: “Cô đừng nói ra hai chữ kia, Lão Nghiêm nghe không lọt tai đâu. Lần trước tôi chỉ nhắc một câu, nếu ánh mắt cậu ta mà giết người được thì bây giờ tôi đang chờ đầu thai.”
-
Tan làm, Nghiêm Quân Thành và Trịnh Tư Vận gặp nhau ở dưới lầu.
Hai người cùng nhau lên lầu, mới vừa đi tới cửa, có một mùi thuốc bắc xộc vào mũi.
Nghe thấy tiếng động, Trịnh Vãn đi từ trong bếp ra, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hai người họ: “Về rồi đấy à?”
Trịnh Tư Vận nhíu mũi: “Mẹ đang nấu gì vậy?”
“Trà giải nhiệt.” Trịnh Vãn cố ý múc một chén ra, đặt lên bàn: “Gần đây chú con nóng trong người, đây là phương thuốc giải nóng mà mẹ xin được từ chỗ dì Lư của con, nghe nói có tác dụng lắm, uống một chén nóng cách mấy cũng dập được cả.”
Trịnh Tư Vận nhìn chén trà giải nhiệt đen như mực kia, không khỏi tặc lưỡi.
Trước kia, những lúc cô bé nóng trong người cũng từng uống trà giải nhiệt như vậy. Nó hoàn toàn không giống như Vương Lão Cát, đắng tới mức nghi ngờ cuộc đời, có điều hiệu quả lại rất tốt, uống một chén thôi đã thấy có hiệu quả.
“Lại đây nào.” Trịnh Vãn cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Quân Thành: “Em tốn rất nhiều thời gian để nấu cho anh đó. Mau uống đi, uống xong sẽ hết thôi, nghe lời nào.”
Nghiêm Quân Thành từ từ đi lại gần.
Trong mắt Trịnh Tư Vận, cô bé nhìn anh như nhìn một vị anh hùng, thấy anh bình tĩnh bưng chén lên, mặt không đổi sắc uống cạn chén trà giải nhiệt kia.
Trịnh Vãn hài lòng, nhận lấy cái chén không đi vào trong bếp.
Trịnh Tư Vận bội phục nhìn Nghiêm Quân Thành, chỉ thấy cha dượng chẳng hề nhíu mày, giống như đang uống một ly nước chẳng có mùi vị gì.
“Chú à” Cô bé không khỏi nghi ngờ, dò hỏi: “Cái đó không đắng à?”
Trên mặt Nghiêm Quân Thành lóe lên ý cười, thờ ơ trả lời: “Không đắng, ngọt lắm.”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Trịnh Tư Vận buồn bực.
Chẳng lẽ nó khác với trà giải nhiệt mà cô bé uống trước kia? Tư Vận chơi cùng Nghiêm Dục và Đăng Mạc Ninh lâu dần, cũng nhiễm phải thói tò mò không nên có. Cô bé đi xuống bếp, dưới ánh mắt cười tủm tỉm của mẹ, cô bé nếm thử một hớp trà giải nhiệt.Vừa vào miệng, vị trà đã đắng tới mức mặt mày cô bé nhíu chặt lại, vội vàng nhổ ra, uống vài hớp nước thì cảm giác đắng ngắt trong miệng mới tan bớt.
Vậy mà chú lại nói ngọt?
Ngọt?
Cô bé cực kỳ nghi ngờ vị giác của chú có vấn đề!