Rốt cuộc thì tấm ảnh lần này cũng khiến cho Nghiêm Quân Thành hài lòng, ánh mắt nhìn về phía con gái riêng cũng dịu dàng hơn nhiều, khen một câu mà xưa nay chưa từng thấy: "Rất tốt, có năng khiếu."
Trịnh Tư Vận: "..."
Theo lý mà nói, được người đứng đầu ngành nghề như chú khen sẽ cảm thấy khích lệ lòng người, nhưng hiện tại cô bé chỉ cảm thấy tâm trạng mình rất phức tạp. Không biết sau này chú và mẹ đi chụp ảnh cưới, các thợ chụp ảnh chuyên nghiệp có thấy mình được mở mang tầm mắt không.
Trịnh Vãn nhìn thoáng qua đống gỗ chồng chất trên khay trà, nhíu mày: "Có muốn dọn cái này đi không?"
"Không được."
Nghiêm Quân Thành dừng lại một chút, lại hỏi Trịnh Tư Vận: "Cháu muốn mang về nhà sao?"
"Phòng của cháu rất nhỏ, hơn nữa cháu cũng không có thời gian xếp." Trịnh Tư Vận thành thật trả lời. Phòng cô bé vốn không lớn, lại để thêm đống gỗ này thì càng lộ vẻ lộn xộn.
Nghiêm Quân Thành trầm ngâm nói: "Vậy thì để đây đi, đợi lần sau cháu đến thì chơi tiếp, cứ từ từ xếp, không phải vội."
Trịnh Vãn ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh, lại quét mắt một vòng nhìn đống gỗ trên khay trà, chần chừ hỏi anh: "Không sao chứ?"
"Có thể đến phòng làm việc của anh đều là người quen biết đã lâu." Anh thấp giọng giải thích: "Những người khác đến đều đi tới phòng tiếp khác, hơn nữa..."
Trịnh Vãn vẫn nhìn chằm chằm anh như cũ.
Cô có một đôi mắt rất đẹp, đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn sáng ngời, giống như chứa nước mùa thu.
"Hơn nữa, hiện tại còn có ai không biết anh có một nhóc con mười mấy tuổi chứ?"
Trịnh Tư Vận trợn to mắt.
Đây là lần đầu tiên cô bé nghe thấy lời này từ trong miệng chú.
Nhóc con mười mấy tuổi là nói cô bé sao? Trong nháy mắt, cô bé cảm thấy phấn chấn không thể tin được, thậm chí còn hơi thẹn thùng.
Trịnh Vãn cũng ngẩn ngơ, khi kịp phản ứng lại thì cười khanh khách rồi gật đầu: "Biết rồi."
Trịnh Tư Vận đang hưng phấn, can đảm cũng lớn lên, nói nhiều hơn: "Mẹ, chú đây là đang ám chỉ mẹ thường xuyên đưa con đến đây đấy!"
Nghiêm Quân Thành mỉm cười sửa thành: "Công khai."
"Lâu đài lớn như vậy, không biết con bé xếp tới khi nào."
Nghiêm Quân Thành không hề nghĩ ngợi nói: "Không vội, có nhiều thời gian."
Có nhiều thời gian.
Trịnh Tư Vận rất thích câu nói này.
Trịnh Vãn không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa, nếu anh nói không sao thì chính là không sao.
Khi Nghiêm Quân Thành hết bận thì cũng không còn quá sớm nên dẫn theo các cô rời đi. Lúc đi qua phòng làm việc của thư ký, Trịnh Tư Vận lễ phép gật đầu theo bọn họ, xem như là chào hỏi.
Dọc đường đi từ thang máy riêng ra đến xe, họ cũng gặp không ít nhân viên của tập đoàn Thành Nguyên.
Thật ra các nhân viên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ tới làm việc, mà hai ông chủ lại cách bọn họ quá xa, khi kết thúc một ngày làm việc đã mệt chết rồi, đâu còn tâm trạng quan tâm cuộc sống riêng của ông chủ chứ? Bởi vậy khi bọn họ nhìn thấy cảnh Tổng giám đốc Nghiêm cầm túi xách của bà chủ, đi phía sau hai mẹ con có ngoại hình xuất sắc này thì cũng chỉ thầm cảm khái một câu trong lòng: "Cuối cùng thì ông chủ hoàng kim của Thành Nguyên bọn họ cũng thoát hỏi hội độc thân rồi, tình cảm với vợ con còn rất nồng nhiệt."
Hôm nay Nghiêm Quân Thành không để cho tài xế lái xe, anh ngồi vào ghế lái, Trịnh Vãn ngồi vào ghế lái phụ theo thói quen.
Trịnh Tư Vận ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, ríu ra ríu rít tán gẫu với Trịnh Vãn.
"Ăn cái gì?" Nghiêm Quân Thành khởi động động cơ trước, rồi hỏi Trịnh Vãn.
Trịnh Vãn lại nhìn con gái.
Trịnh Tư Vận vội vã nhấc tay lên đầu hàng: "Con có chứng khó lựa chọn, mẹ không nên hỏi con."
Cuối cùng vẫn là Trịnh Vãn lựa chọn, đi tới một quán ăn nhỏ đã mở rất nhiều năm ở khu gần nhà. Quán ăn này nằm trong ngõ nhỏ, trang trí ngoại thất cũng không sánh nổi với những nhà hàng trên các web review, tệp khách hàng mà quán này hướng đến cũng là hàng xóm trong khu. Mùi pháo hoa dày đặc, lúc bọn họ đến thì cũng chỉ còn lại một cái bàn.
Ông chủ là người quen, khách đến ăn cơm cũng là người quen.
"Tiểu Vãn à?"
"Hiếm khi thấy một nhà ba người mấy đứa đi ra ngoài ăn cơm, lần trước còn thấy Tiểu Vãn và Tiểu Nghiêm tới, nhưng rất hiếm khi thấy Tư Vận."
Trịnh Tư Vận cười cười, nói: "Ông ơi, đó là do cháu còn có kỳ thi tuyển sinh, ngày nào về đến nhà cũng là mười giờ, hàng ngày phải ăn đồ ăn ngoài đường."
Tối nay Trịnh Vãn rất công bằng, gọi ba món ăn yêu thích của cả ba người.
Nơi này đồ ngon giá rẻ, lượng thức ăn cũng vừa phải, gọi ba món ăn cũng không lãng phí.
Bên trong quán ăn cơ bản đều là hàng xóm, câu chuyện khi ăn cơm cũng trở nên náo nhiệt, trái một câu phải một câu. Nghiêm Quân Thành nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Vãn ngồi ở bên cạnh anh, chỉ cảm thấy yên bình đến say mê.
Học kỳ mới bắt đầu, cũng có nghĩa là mùa xuân tới rồi.
Đi trên đường, mặc dù gió vẫn lạnh lẽo nhưng trên những cành cây lớn hai bên đường đã lờ mờ nảy ra những mầm non xanh biếc.
Đợi đến lúc tắm xong trở về phòng ngủ chính, chỉ còn lại hai người ngồi với nhau, Nghiêm Quân Thành mới hỏi đến vấn đề kia: "Vì sao hôm nay em lại nói anh rất biết diễn kịch?"
Anh có nhắn hỏi rồi nhưng cô lại không nhắn lại.
Mà ở trước mặt Trịnh Tư Vận, anh cũng không tiện nhắc đến chuyện này, vẫn luôn nhẫn nhịn tới bây giờ.
Trịnh Vãn ngồi ở mép giường bôi kem dưỡng lên cánh tay và chân.
Đông Thành quá khô ráo, qua một mùa đông, hai lọ kem dưỡng thể lớn mà cô mua đều đã thấy đáy. Toàn bộ phòng ngủ đều ngập tràn mùi hương tươi mát.
"Hôm nay em đến gặp cô Triệu." Trịnh Vãn thấp giọng oán trách anh: "Anh không biết em xấu hổ đến mức nào đâu."
Nghiêm Quân Thành sửng sốt, không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này.
Chuyện này đã được mở ra, cô cũng không giấu giếm nữa, nghiêng đầu lườm anh: "Ngày đó anh nhìn em như nhìn người lạ ấy, mới mấy tháng trôi qua, chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng không trách cô Triệu lại tò mò. Anh nói xem, có phải anh rất biết diễn kịch không?"
"Anh tưởng rằng em không nhớ ra anh."
Nghiêm Quân Thành chỉ là trợn mắt nói mò.
Nhớ lại lần đầu gặp lại nhau, anh vẫn còn nhớ rõ ánh mắt ngạc nhiên khi cô nhìn anh.
Nhưng vẻn vẹn chỉ có ngạc nhiên và xấu hổ, ngoài ra không còn cảm xúc khác.
Trịnh Vãn đứng dậy, ôm ngực, nói một cách sâu xa: "Nếu anh cảm thấy em không nhớ rõ anh thì buổi tối anh lại tới tìm em làm gì?"
Rõ ràng cô không buông tha chuyện này, hôm nay ban ngay cô khó xử bao nhiêu thì bây giờ cô cũng muốn trả lại cho anh, ít nhất cũng phải trả cho anh một nửa.
Cô đi qua, Nghiêm Quân Thành ngồi ở bên cạnh, hiện tại là cô từ trên cao nhìn xuống anh, cô cúi người, cũng không chú ý đến cổ áo váy ngủ của mình đang mở rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn: "Em nhớ ra rồi, anh tới là để cho em một tờ chi phiếu, đúng không?"
Nghiêm Quân Thành nhìn thẳng vào.
Căn bản là anh đã không còn nghe rõ cô nói gì nữa, hương thơm ngào ngạt cứ luẩn quẩn trong mũi anh không chịu đi, còn có da thịt mềm mại kia nữa.
Ánh mắt anh dần trở nên thâm trầm.
Tầm mắt của anh như có thực thể, lúc này Trịnh Vãn mới vô thức cúi đầu nhìn theo tầm mắt anh, trong nháy mắt tim cô nhảy lên, tức giận đẩy anh ra: "Anh có nghe em nói không vậy?"
Một giây sau, anh dứt khoát duỗi tay kéo cô lại, hai người đều ngã ở trên giường.
"Vừa mới xoa kem xong, còn chưa kịp hấp thụ!"
"Có độc không?" Giọng nói của Nghiêm Quân Thành càng ngày càng trầm thấp: "Cũng không phải chưa từng nếm thử."
Trịnh Vãn không còn cách nào, chỉ có thể ôm lấy đầu anh.
Anh để lại hoa đào trên làn da trắng như tuyết còn chưa thấy đủ, nhất thời hưng phấn, anh nhớ tới chuyện buổi tối ngày hôm ấy, vậy mà lại vùi đầu vào cổ cô, dụ dỗ cô: "Cái váy kia còn không?"
Trịnh Vãn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng cô chỉ còn lại tê dại và đau đớn: "Váy gì cơ?"
"Em biết anh nói đến cái gì mà."
Trịnh Vãn dở khóc dở cười: "Em không nhớ cái váy em mặc là cái nào."
"Anh nhớ."
Nghiêm Quân Thành đã đ ộng tình ở trước mặt cô, cũng không cần mặt mũi nữa.
Cho dù túp lều đã dựng đứng nhưng anh vẫn thong dong, bình tĩnh đẩy cô ra, dưới ánh nhìn như nhìn đồ thần kinh của cô mà mở tủ quần áo ra, tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng cũng tìm được cái váy kia.
Đây là chiếc váy đã lướt nhẹ qua giày da của anh.
Trịnh Vãn cười mắng: "Thần kinh!"
Nghiêm Quân Thành đã cố chấp thì không có ai cản được. Anh vô cùng tham tham, trước một giây cô gật đầu đồng ý thay váy thì đã ngăn cản cô, đôi mắt như mắt sói nhìn chằm chằm vào cô. Cô chỉ có thể quay lưng đi, quát lớn nhưng không có chút uy hiếp nào: "Anh đừng nhìn."
"Có nhìn hay không cũng giống nhau."
Anh đã thưởng thức đồng thời vuốt nhẹ qua tấm lưng hoàn mỹ này vô số lần.
Mặc dù vẫn như ngọc trắng hoàn mỹ nhưng mỗi một tấc da thịt đều lưu lại dấu vết và hơi thở của anh.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng anh lại lập tức dán sát vào, tư thế như quỳ bài, mê muội sâu sắc lần nữa.
Cô hỏi anh buổi tối hôm đấy tới làm gì sao?
Có thể là anh chỉ muốn nắm lấy làn váy này.
...
Hiện tại Nghiêm Quân Thành rất mờ mịt, kiềm chế mà ph óng đãng.
Từ sau khi được Trịnh Vãn ân cần nhắc nhở, anh thật sự sẽ không làm loạn trên cổ cô nữa, mặc dù nhóc con còn nhỏ, không hiểu gì hết nhưng anh cũng không thể làm bừa.
Buổi sáng, Trịnh Vãn ở trong nhà vệ sinh nhìn đi nhìn lại, chắc chắn quần áo che được hết vết tích hôn m*t trên người mình thì mới ra khỏi phòng.
Nghiêm Quân Thành tinh thần thoải mái tự giác ra ngoài mua bữa sáng.
Ngày hôm qua Trịnh Tư Vận ngủ không ngon giấc, chỉ vì cô bé nhận được tin tức không quá tốt từ chỗ Nghiêm Dục. Bọn họ đều là học sinh, không có cách nào bỏ nhiều sức lực vào những chuyện không liên quan đến học tập nên chuyện này cũng phải giải quyết nhanh chóng. Nhưng Nghiêm Dục nói cho cô bé biết rằng bên phía dì Giản không có chút phản ứng nào.
Nếu như không phải hỏi thăm được từ ông chủ quán mì ở đó rằng dì Giản đã thất thố thì Trịnh Tư Vận còn nghi ngờ rằng có phải bọn họ ám chỉ không đủ khiến dì Giản không nhận ra được không?
Thất vọng sao? Trịnh Tư Vận cố gắng xốc lại tinh thần, nhưng chợt hơi nhụt chí.
Lời an ủi của Nghiêm Dục còn văng vẳng bên tai: "Cậu đã làm hết việc cậu có thể làm rồi, có lẽ dì ấy cũng có suy tính của riêng mình, giống như cậu nói dì ấy coi cái gì Lễ kia là con trai mình, có mẹ con nào trở mặt trong một đêm chứ. Em gái, cậu đã làm rất tốt rồi, để tất cả chấm dứt ở đây đi. Có đôi khi, can thiệp quá nhiều vào việc riêng của người khác cũng không tốt lắm đâu."
Cô bé đều hiểu những đạo lý này, nhưng cô bé vẫn hy vọng dì Giản có thể giống như cô bé, thoát ra khỏi vũng bùn, đi nhìn ngắm trời đất mênh mông.